Tuesday, July 21, 2015

[STR] CAF3IN chap 9


[STR] CAF3IN – chap 9
Author: KokoroMiinah
Charactor: Yuya, Ryosuke, Yabu, Hikaru, Daiki, Kei...
Warning: NC-17
Lảm nhảm:Dạo gần đây ưu ái KeiAri hơn cả TakaYama, *cười*. Mà phải nói là Inoo dù ngoài đời  hay trong truyện đều cực kì manh động. *cười gian* 
(xem mag gần đây các cậu sẽ hiểu)





Chiếc xe từ từ chuyển bánh, đưa tất cả học sinh trở về trường. Những hàng cây, ngọn núi, con suối dần khuất sau lưng. Tạm biệt nhé, những ngày tháng ngắn ngủi, đã để lại biết bao kỷ niệm không thể nào quên...
...

_Các em chú ý! Để chúc mừng cho đợt trại hè diễn ra thuận lợi, hội học sinh quyết định tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ở trường tối nay. Các em nhớ có mặt đầy đủ nhé! – Cô hướng dẫn dõng dạc nói.

_Ne ne, Daii-chan! Anh có đi không? – Yamada tươi cười nói, không che dấu nổi sự thích thú – Em chưa bao giờ ăn tối ở trường cả, em muốn đi lắm! Đi với em nhé! Hay anh đến nhà em luôn ha! Tự ý quyết định dễ sợ!

_Ơ... ừ... – Anh dường như không thể từ chối ánh mắt của cậu bé. Ở gần Yamada vừa khiến anh hạnh phúc nhưng cũng làm anh đau khổ, Daiki thấy bối rối vô cùng.
Có lẽ Inoo cũng sẽ ở nhà... Có lẽ mình....
...

Căn biệt thự của Inoo đã ở ngay trước mặt, nó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa kiến trúc hiện đại với thiên nhiên. Những hàng cây được cắt tỉa đẹp mắt dẫn đến tòa nhà màu trắng có một mặt được ốp kính. Cho dù có nhìn bao nhiêu lần, Daiki vẫn thấy nơi này thật thú vị. Nhưng hôm nay khác.

_Daiki, phòng em ở đây nè! – Yamada chỉ vào một căn phòng – Anh chờ em một chút nhé, em đi thay quần áo.

_Không phải vội gì đâu, chúng ta còn 4 tiếng lận mà.

_Hai~

Yama đã đi khuất, anh nhìn xung quanh căn phòng của cậu. Căn phòng rất ngăn nắp, hay nói đúng hơn là nó không có đồ đạc gì mấy.
Hóa ra đây là điều mà Kei đã nói, em ấy chẳng bao giờ đòi mua bất cứ thứ gì.
Anh thở dài. Hương thơm thoang thoảng trên người của Yamada vẫn còn phảng phất đâu đây, mọi thứ đều làm anh nhớ đến cậu. Từ cái bàn, cái cốc nước, và cả tấm ga giường... Daiki bỗng đỏ mặt, anh đứng dậy rồi vội vàng ra ngoài trong tâm trạng của một kẻ trộm.
...

Daiki cứ đi mãi, không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Cậu dừng lại trước một căn phòng có tấm biển “CẤM VÀO” trước cửa.
“À. Phòng cuối hành lang là của anh Inoo, anh ấy mới chuyển qua phòng đó vì tiện cho việc nghiên cứu. – Yamada ”
Kei-kun ở đây ư?

Càng nói không được phép thì lại càng muốn làm, Daiki mở của bước vào. Bên trong phòng la liệt những thiết bị y khoa mà cậu không biết tên, thứ bình thường duy nhất mà cậu thấy là cái giường nằm khiêm tốn ở một góc.

_Em cần gì không? – Tiếng kẻ mà ai cũng biết là ai làm Daii giật mình.
Inoo Kei đang ngồi trên ghế bành, tay cầm một quyển sách, anh mặc một bộ quần áo màu trắng tinh và đeo một cặp kính. Daiki đứng chết lặng, mặt dần hồng hồng lên.

_Sao vậy? – Anh đứng dậy tiến về phía cậu.

_Ah... không! Không có gì đâu. – Cậu lùi dần lại rồi chạm đến tường mà không hay.

_Bộ em không nhìn thấy hai chữ “CẤM VÀO” to tướng trước cửa hả? – Kei chỉ còn cách cậu 2 bước chân.

_Có... nhưng, nhưng mà....

Inoo mỉm cười tinh quái, nói đùa:
_Hay em muốn bị anh phạt à?

_.... – Daiki quay đầu bối rối, cậu không chắc.

Hành động kì lạ này của cậu làm Inoo không thể cầm lòng được. Khuôn mặt Daiki cứ mập mờ trong ánh sáng đèn yếu ớt, anh...

_Là em muốn đấy nhé!

Rồi anh hôn lên cổ Daiki làm cậu khẽ rùng mình, tay Daiki run run đẩy anh ra, giọng nói yếu ớt vang lên:
_Chờ... chờ đã! Yamada đang đợi em... Ư! – Kei cắn vào tai cậu.

Một tay anh bấm điện thoại, trong khi tay còn lại từ từ mở cúc áo Daiki:
_Yamada à! Ừ, Daiki có việc nên về nhà rồi, lát cậu ấy sẽ đến đón em. – Đoạn, anh quay sang  nói cới Daii – Vậy đã được rồi chứ?

_... – Cậu cau mày không nói lời nào.

Bỗng nghĩ ra điều gì đó, Kei dừng lại, anh nhếch mép cười:
_Ồ! Anh không được chạm vào người em nếu như em không cho phép nhỉ?! Vậy, thế này thôi nhé.

Cáo già!
Toan bước đi, thì áo anh bị cậu kéo lại:
_Làm... làm ơn.... – Nước mắt Daiki cứ trực trào ra – Em... không biết phải làm sao cả! Anh là bác sỹ mà, anh phải cứu em! Anh là đồ đáng ghét!!!

Trái tim Inoo thắt lại, anh không nghĩ trò đùa của mình lại làm cậu khóc. Nắm lấy tay chàng trai bé nhỏ, một tay anh lau dòng nước đâng chảy dài trên khuôn mặt dễ thương:
_Anh xin lỗi, anh chỉ đùa thôi. Xin em đừng thế! Nhìn em khóc anh không chịu nổi!

_Dạ? – Daiki nhìn anh bằng đôi mắt vẫn còn màn nước mỏng.

_Không... không. – Mong là ánh điện nhỏ bé kia không làm lộ khuôn mặt đang đổi màu vì ngượng của Inoo.

Anh nâng cằm của cậu lên, rồi mặt lên đôi môi anh hằng khao khát một nụ hôn:
_Sẽ không nhẹ nhàng như lần trước đâu nhé. – Inoo nói.

_Vâng. – Daiki bật cười.
...

Daiki nằm trên chiếc giường nhỏ, còn anh đang ở trên người cậu. Lưỡi của anh cứ quấn chặt lấy lưỡi cậu, xục xạo trong khoang miệng như muốn nuốt chửng cậu. Cơ thể hai con người ấy cứ cọ sát vào nhau, mồ hôi và cả thứ chất lỏng đầy mê hoặc đó thấm ướt cả tấm đệm. Mỗi lần anh chạm vào một điểm nhạy cảm nào đó trên cơ thể Daii, cậu lại rùng mình rên lên, tiếng kêu đó nghe dễ thương vô cùng khiến anh không bao giờ muốn dừng lại.

Bỗng anh thì thầm vào tai cậu:
_Hãy nói tên người em yêu đi!

_...Yama.... Á! – Cậu hét lên đau đớn, tay cậu vò nát tấm trải giường.
Ngực của Daiki rơm rớm máu. Anh cố tình làm vậy, làm cậu đau, vì anh không muốn nghe tên của bất cứ ai khác. Inoo lại hôn cậu, lần này mãnh liệt hơn, say đắm hơn.
...

♪ ♪ ♪ “Chúng ta không thể làm bạn mãi.
Em đã bay xuống đây, từ thiên đường ấy.
Anh yêu em!
Hỡi thiên thần xinh đẹp của anh”♪ ♪ ♪
...

Khuôn mặt của Daiki giờ đã đầy nước mắt nóng hổi, răng cậu cắn lấy tay mình ngay khi môi anh chịu thả cậu ra. Inoo nhìn cậu khó chịu, anh kéo tay cậu ra:
_Anh muốn nghe thấy tiếng em... – Rồi anh tiến sâu hơn vào cơ thể cậu.

_Á a a a a.... Hu... – Daiki hét lên đau đớn. – Đồ chết tiệt! Tôi ghét anh!

_Nói dối, hãy nhìn cơ thể dâm đãng của em đang nói điều ngược lại này! – Inoo nhếch mép.

Anh im lặng, rồi thì thầm vào tai cậu:
_Người em yêu là ai?

_.... – Cậu im lặng, không chịu cho anh cậu trả lời.

_.... Tôi ghét em. – Daiki không để ý, có một giọt nước nhỏ rơi xuống từ khóe mắt Kei, anh đã để cho mình yếu đuối trong một giây ngắn ngủi.

Rồi anh nâng chân Daiki lên, để dương vật vào sâu bên trong cậu. Sự ám áp từ Daii, anh cảm nhận được nó, nhưng sao anh lại thấy đau đớn thế này???
...

♪ ♪ ♪ Em mỏng manh tựa như thủy tinh, tôi sợ rằng em sẽ tan vỡ.
Cũng bởi lo lắng nên tôi nào dám rời mắt khỏi em.
Nhưng, tại sao em lại lờ đi tình cảm của tôi?
Tại sao em lại yêu người đó – kẻ chỉ biết làm tổn thương em? ♪ ♪ ♪
...

Tiếng chuông đồng hồ đổ dồn, căn phòng đã trở nên im ắng. 3 giờ làm tình liên tục thực sự đã vắt kiệt sức lực của Daiki, cậu đang dần thiếp đi. Inoo ngắm nhìn tấm lưng nhỏ của cậu, lấm tấm những dấu đỏ, nó khiến anh cảm thấy mãn nguyện kỳ lạ. Anh mân mê lọn tóc mềm, rồi cúi xuống thì thầm vào tai Daiki:
_Anh yêu em...

...

Ai vậy? Yêu.... mình?
Giữa cơn mê, Daiki nghe thấy tiếng ai đó đang nói, dù rất muốn nhìn kĩ người đó nhưng cậu lại không thể, đôi mắt cậu và cả cơ thể cậu không còn nghe theo ý chủ nhân của nó nữa. Bất lực, nhưng, đó là giọng nói dịu dàng, trìu mến nhất mà cậu từng biết, rất quen thuộc mà sao cậu lại chẳng thể nhớ nổi...
...

_Anh yêu em, yêu em rất rất nhiều...

~End chap 9~

Ngoại chuyện:
_Ủa, oni-chan. Sao anh ở bếp vậy? – Yamada tò mò nhìn Inoo đang loay hoay với một đống xoong chảo.

_À, anh định nấu gì đó cho Daiki, nhìn như cậu ấy không được khỏe.

_Oh. ...Mà, “hình như” là sao ạ? Em tưởng ảnh bị ốm nên tối qua mới ở chỗ anh?

_Thì... hôm qua là một bệnh, hôm nay chắc chỉ là cúm thôi... – Inoo đỏ mặt gãi đầu. Thằng bé tinh ý thật!

Loảng  xoảng!!!

_.... Để em giúp anh.

Chap 12, 345, 67, 89, 10.1, 10.2

2 comments:

  1. Ad ơi ra chap mới chưa

    ReplyDelete
  2. Eh~ mình cũng muốn viết tiếp lắm nhưng kham không nổi bạn à. T.T
    Viết đi viết lại mấy lần mà chưa đâu vào đâu.

    ReplyDelete