Chap 2:
Author: KokoroMiinah
Warning: PG-13
Character: TakaYama, Daiki, Inoo, Yabu, Hikka...
Character: TakaYama, Daiki, Inoo, Yabu, Hikka...
Các lều đã được
dựng sẵn. Trời đã tối mịt, còn không gian xung quanh cũng thật im ắng, khác hẳn
với khu lửa trại. Tất cả học sinh đều tập chung ở xung quanh đống lửa, nơi có
những bộ bàn ghế gỗ, họ cùng nhau ăn tối và nói chuyện rôm rả.
Chỉ trừ Yamada,
cậu ngồi trong lều và bắt đầu mở hộp cơm lấy từ túi xách của mình - hộp cơm do
chính tay Inoo làm. Trước khi đi, Kei-kun cũng nhắc đi nhắc lại là phải ăn bằng
hết nếu như không muốn đi về nhà bằng xe cứu thương, hehe, Yamada bật cười khi
nghĩ đến vẻ mặt của anh Inoo lúc ấy.
Từ khi nhận thức
được mọi chuyện, Yama luôn cảm thấy mắc nợ Inoo quá nhiều, anh ấy chăm sóc cậu
như một người mẹ vậy, (mặc dù người mẹ này nấu ăn khá dở và không biết rằng con
của mình ghét cà chua).
Có lẽ, trên đời
này không ai tốt với Yama bằng Inoo Kei đâu!
Bỗng Daiki bước vào lều, "Ya...Yamada, ra ăn tối
cùng mọi người đi. ", anh nói. Daii cố tỏ ra thân thiện với cậu bé cho dù
thực tế là anh chưa từng có một cuộc nói chuyện thực sự nào với Yamada cả.
Yamada nhìn lên “ Em ăn rồi ạ.” . Daiki bỏ đi
ngay lập tức.
"Bé yêu!
Con có thấy nơi này đẹp không?” – Yamada khẽ chạm vào bông hoa trà đang hé nở
trên bờ vai. Cậu mỉm cười trìu mếm. Bông hoa trà chính là kỷ niệm duy nhất cậu
giữ lại cho mình, để luôn nhớ về Takaki...
....
Cậu đã chuyển về
đây được một tháng sau khi thực hiện một ca tiểu phẫu, không người thân, không bạn bè, Yamada cứ
luôn lủi thủi một mình cho đến một ngày...
Hôm ấy trời đổ
mưa rất lớn, bên ngoài thì tối đen, Yamada ngồi bên cạnh cửa sổ bất lực nhìn
lên những đám mây rạch ngang dọc các tia chớp. Hầu như những người khác đã đi về
hết, chỉ còn mình cậu bé ở lại.
“Aaaa, đáng nhẽ mình
nên mang điện thoại theo....” – Cậu tự trách bản thân.
Những tiếng sét
bất thình lình làm tim của Yamada đập nhanh hơn bình thường. Hai tây cậu ôm lấy
ngực, thở dốc. Lúc ấy, Yamada chưa hề biết về mảnh thủy tinh trong tim mình, cậu
chỉ nghĩ rằng mình bị như vậy là do quá sợ hãi.
Bỗng cánh cửa bật
tung ,nước mưa bắn hết vào trong phòng làm người Yamada ướt nhẹp. Bất động
trong vài giây, cậu bé thở dài rồi đứng dậy đi lấy đồ thể dục.
“ Hắt xì ....!
Ah, anh Inoo lại mắng mình cho coi. Hic!” , Yamada vừa đi vừa run lên bần bật,
nếu không nhanh thay quần áo cậu sẽ ốm mất thôi!
Đèn điện bật
lên, Yama bước vào trong phòng. Ngăn tủ quần áo của Yama thật kinh khủng, nó bị
hàng tá những vệt rạch ác ý, còn bên trong thì chất đầy thư của cả nam và nữ...
Cậu bé nhìn ngao ngán, cậu có làm gì ai đâu chứ?! Sao mọi người cứ thích làm
phiền cậu vậy?!
Nhưng, Yamada, cậu
bé không để ý rằng, ở trong góc tối của căn phòng, có một ánh mắt đang nhìn cậu,
khẽ mỉm cười...
....
Takaki Yuya luôn
bị hàng tá những cái đuôi vây lấy xung quanh. Phiền phức vô cùng!
Như thường lệ,hết
tiết học, anh nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ. Vừa dựa mình vào tường, Takaki
đã thiếp đi ngay lập tức. Không biết nên nói là ưu hay nhược điểm khi mà một
khi anh đã ngủ thì dù trời có sập cũng không thể gọi anh dậy.
Rất lâu sau, anh
thức giấc. Ánh đèn sáng trưng làm Takaki chói mắt,anh lấy tay che lại, miệng
ngáp dài.
“ Ôi..... cái
tên ngốc nào đây?” Takaki lầm bầm.
Bỗng cánh cửa mở
ra, một cậu bé bước vào. Yuya ngay lập tức nhận ra đó là Yamada Ryosuke, anh giật
mình và cảm thấy ngượng ngùng.
Anh? Yuya Takaki
ư?Vua của ngôi trường này mà lại cảm thấy ngượng trước một kẻ mới đến??? Ôi! Thật
không thể tin nổi! Nếu nhìn mặt anh bây giờ, chắc Yabu, Daiki và Hikka sẽ cười
anh mất!!!!
Từ khi Ryosuke
chuyển về đây, Takaki đã không thể nào rời mắt khỏi cậu bé ấy. Trái tim anh như
tan chảy trước nụ cười của Yama, anh thấy mình sao lại nhỏ bé đến vậy! Quá nhút
nhát! Thậm trí anh còn không dám đứng trước mặt cậu bé để nói bất kì một câu ngớ
ngẩn nào!
Takaki chết lặng,
quần áo của Yamada ướt sũng... Màu trắng mỏng manh nhòe đi, ôm sát lấy từng đường
nét trên cơ thể. Tay anh run run, cơ thể nóng ran dù trời đang rất lạnh. Những
giọt nước chảy từ mái tóc xuống khóe mắt, xuống khuôn mặt thanh tú và cố níu giữ
ở cái cằm xinh đẹp. Yamada – sự quyến rũ chết người!
Takaki nhìn từng
milimet một, ah, một bông hoa! Anh không biết đó là gì, một vết chàm hay một vết
xăm? Nó có màu đỏ như máu, bông hoa ấy đã hoàn toàn chiếm lĩnh linh hồn anh,
anh đã bị bắt!
Không làm chủ được
bản thân, Takaki bước ra khỏi chỗ ẩn nấp một cách vội vàng, anh ôm chặt lấy
Yamada từ phía sau rồi hôn lên bờ ai ấy, nơi có bông hoa trà bỗng nhiên tỏa
hương thơm ngào ngạt.
Yamada giật
mình, ai đó ôm lấy cậu và...
Cậu bé cố sức đẩy
ra, nhưng người con trai kia lại quá khỏe, khóe mắt cậu cay cay, cậu không muốn
chuyện này xảy ra... Cậu bắt đầu la hét...
Yuya nâng chiếc cằm của Ryosuke lên, anh nhìn
vào đôi mắt cậu bé, nó nhòe đi, cậu bé không ngừng van xin, nhưng anh không thể
dừng lại được nữa rồi!
“ Anh xin lỗi!
Anh xin lỗi!” Takaki đặt lên môi Yamada một nụ hôn. Nụ hôn ấy ngọt ngào hơn bất
cứ thứ gì Yama từng biết, cậu bé cảm nhận được điều ấy. Cậu nhận ra Takaki –
sempai nổi tiếng nhất trường, người mà Yama không ít hơn một lần cảm thấy rung
động mỗi lần chạm mặt.
Bông hoa xinh đẹp
đã yêu...
Trái tim bé bỏng
thắt lại, Yamada không muốn như thế này, cậu ghét lắm! Cậu muốn người cậu yêu
cũng phải yêu cậu chứ không phải vì một phút bồng bột... Cậu cắn môi lại, làm
Takaki đau điếng. Anh đẩy Yama ra khiến người cậu bé đập mạnh vào tường...
Yuya quệt tay,
môi anh bị chảy máu. Mắt anh long lên, anh như con thú hoang nhìn thẳng vào
Ryosuke như nhìn thấy con mồi. Bỗng anh khựng lại, khuôn mặt cậu bé đầm đìa nước
mắt, khóe môi cũng rỉ ra, cơ thể run rẩy đầy sợ hãi...
Sự điên cuồng của
anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác hối hận đến xương tủy.
“ Anh... Anh...” Anh đang làm gì thế này??? Sao anh có thể làm tổn thương cậu bé ấy chứ???
“ Anh... Anh...” Anh đang làm gì thế này??? Sao anh có thể làm tổn thương cậu bé ấy chứ???
Tay Yamada đưa
lên ôm chặt lấy cánh tay còn lại, “ Em xi..n... anh.....Hmnm....”, giọng cậu bé
nấc lên từng nhịp, yếu dần hòa vào tiếng mưa ngoài kia... Người cậu bắt đầu tuột
xuống, mắt cũng mờ đi, hơi thở gấp gáp. Takaki vội vàng đến bên cậu, ôm Yama
vào lòng.
“ Yamada!
Yamada!!”, mặc sức anh lay gọi, cậu bé không hề trả lời, người thì nóng như lửa.
Yamada đã bị cảm.
“Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Takaki thầm chửi rủa mình.
Anh vội vàng lấy
quần áo thay cho Yamada, và cứ ngồi đấy, tiếp hơi ấm cho cậu bé đến khi trời sáng hẳn.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy duyên nợ của Yuya Takaki
và Yamada Ryosuke...
....
Và khi hai người đã là của nhau, cả thể xác và linh hồn,
Takaki thường ôm Yama vào lòng, trêu cậu bé: “ Em đã quyến rũ anh đấy nhé!” Anh
cười xòa rồi hôn lên bông hoa xinh xinh, anh biết Yamada khác biệt, nhưng điều
đó cũng không phải chuyện quan trọng, với anh, tình yêu của Yamada đã là quá đủ với anh rồi.
Ryo bĩu môi, dễ thương vô cùng. Anh lại tiếp tục nói: “
Maaa~ Cô bé Hoa Trà này cứ như con của
hai đứa mình ấy nhỉ?”
“ Anh nghĩ vậy thật sao? Baka!” Yamada không chịu thua, tủm
tỉm cười.
“ Thật mà! Chẳng phải vì anh mà cô bé này mới..hmmm” Yama
che miệng anh lại, không cho anh nói hết câu.
Cậu bé đỏ mặt:
“ Bộ anh không thấy xấu hổ à mà nói về chuyện ấy?!”
Takaki nắm lấy bàn tay cậu bé, siết nhẹ “ Thế em là mama
của bé rồi ha!” => vẫn chưa chịu kết thúc trò đùa của mình.
“ Eeeeee..... Tại sao em lại là mama chứ????” Yama phồng
má.
“ Ơ thế không phải em là người nằm d...Á! Đau!” – Cậu bé dùng
hết sức huých vào bụng Yuyabaka, đáng đời!
" Không nói với anh nữa! Hứ!" Yama bỏ đi.
" Eeeeeee.... Thôi mà! Chờ anh với! Mama-sama ui!"
" Không nói với anh nữa! Hứ!" Yama bỏ đi.
" Eeeeeee.... Thôi mà! Chờ anh với! Mama-sama ui!"
Yama mỏng manh xinh đẹp gặp cáo già Takaki Yuya giữa đêm mưa thanh vắng :v ôi tội nghiệp thằng bé :v
ReplyDeleteTớ thik đoạn cưỡng hun quá huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu *giãy đành đạch* Giá như cái đoạn thay quần áo với sưởi ấm au viết bản Eng tả kỹ hơn tí nữa ý hý hý hý hý 8-}}}}}}}}
Fic này .... chính thức là tớ chưa đọc vì lúc tìm Eng có 3 chap , tự nhiên muốn theo bản Eng luôn , nhưng mà vì cái yếu tố bất ngờ là quan trọng trong fic, biết rõ diễn biến rồi mất hay nên tớ kiềm chế, theo bản của cậu trc kekeke.
Kei dễ thương quá x3
Nói thật là.... cái đoạn ý tớ viết đấy. =.=
ReplyDeleteVì cậu suốt ngày nói đến Yaoi với tớ nên mới bị nhiễm. >"<
Hic. Trả tâm hồn thanh cao trong sáng của người ta về đây!!!
* đùa thôi* :v
PS: Từ khi theo cặp hentai này tớ cũng nhiễm hentai luôn rồi! (_ __")
Cậu cứ đọc eng thử xem, :v .
ReplyDeleteCủa chibisuke viết.... khác đấy, mà không biết nói sao....
Ôi zồi vừa đọc xong, bản eng hint AriYama nè cậu, couple tớ thik =))))))) cơ mà fic của cậu mới đúng chuẩn kiểu lãng mạn nhẹ nhàng, đặc sệt hint TakaYama luôn, ôi tớ là tớ thik, tiếp đi tiếp đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~ !!!!!!!!!!!!!!!!!!
ReplyDeleteCứ oán trách tớ đi, tớ là thủ phạm làm ô uế nhiều tâm hồn trong sáng ngây thơ lắm rồi =))))))))))))) cơ mà cái này phải ném gạch TakaYama trước (hay nói đúng hơn là fanfic TakaYama) , đã ít thì chớ nhưng phần lớn fic toàn thấy YAOI !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu nhớ là phải có yaoi thì mới là NC-17 hén, making out ko thôi thì khoảng PG-15 là ổn rồi XD YAOI ĐI YAOI ĐI YAOI ĐI TỚ THIK YAOI XDDDDDD
*ps : cái đoạn của cậu mới là đoạn đắt giá nhất trong chap này đấy. Hý hý. Uke bị ép buộc mới đúng kiểu tớ thik, chưa gì đã "give in" nhanh quá nó mất đi tính hấp dẫn . Tớ cũng hơi có chất "S" trong người :v
ReplyDeleteÀ. Khi tớ viết xong đoạn ý, tớ đã tự hỏi" Mình đang lm gì thế này?" hahaha.
ReplyDeleteThực tình trước tớ chỉ viết shojo thôi, chưa viêt SA/ YAOI thế này bao giờ nên cũng không chắc có YAOI đưộc hay không. Chắc tầm được PG-15 thôi. Vì, cái "chuyện ấy" tớ chưa đọc. fanfic của đôi trẻ cũng toàn tua thui. T.T
Chắc mấy tuần nữa sẽ có chap mới.
PS: Nhận được lời khen của cậu tớ vui lắm! :3
Thế thì thay cái rating đi, làm tớ mừng hụt :)))) Ều thế mà nói với tớ là NC-18 cũng đọc đc :v tớ bây h ko thể quay lại với shoujo đc nữa rồi, đọc ko có 1 tí cảm xúc nào hết =.=
ReplyDeleteThế thì cậu chọn những bộ tầm PG-15 thôi, đọc những bộ NC-17 mà tua đi đoạn "ấy" của các bạn ý thì ko cảm nhận được hết cảm xúc trong fic mà author muốn viết đâu :-s
Ơ! Tớ đọc thật rồi mà! Nhưng mà nó là manga ấy!
ReplyDeleteChứ truyện fic này.... các bạn ấy miêu tả kỹ quá... :"/
Tớ tạm thời chưa chịu được! :v
Haha :)) Eng mà còn ko chịu được thì chắc cậu cũng ko đọc fic Yaoi tiếng Việt đc, tiếng Việt ngôn từ nó còn "trực tiếp" hơn nữa cơ =)))))))) đọc Eng ngôn từ nó đỡ thô, mà cảm giác cũng đỡ ... bậy hơn, thế là còn nhẹ ý =))))))
ReplyDeleteNếu lược đi toàn bộ số NC-17 fic của TakaYama thì cậu phải bỏ khoảng 2/3 số lượng fic của 2 bạn này, tại TakaYama toàn yaoi ;A; Hình như hentai quá nên cũng cho ngta cảm giác hentai hay sao ý =.= phần lớn fic dài nào của TakaYama cũng có cảnh yaoi =.=
Cái này thì cũng khó nói à nha!! :v
ReplyDeleteKhông đọc bản eng một phần cũng vì đa phần những từ ấy tớ không biết, toàn dùng google, mà nó dịch thô thiển quá thể!
Chả muốn đọc luôn! (_ __")
Tớ ko bao h dùng google khi đọc fic, nhất là yaoi, hỏng hết cả cảm xúc, thế này thì cậu phải trau dồi vốn ngoại ngữ thêm :)))) con bạn tớ lại nói ngược lại, yaoi fic bằng Eng toàn từ dễ hiểu nên nó thik đọc bản eng hơn, ngôn từ nó đỡ bị trực tiếp quá, ko như bản Việt :v Tớ cũng công nhận thế :v
ReplyDeleteTớ đang định đi học đây! Không học không được chứ! =.=
ReplyDeleteKhổ lắm! Thời cấp 3 dù muốn cũng không học gì được! (_ __")
Uả cô giáo dạy Anh có vấn đề gì à ?
ReplyDeleteThực ra vốn tiếng Anh của tớ ko phải thu nhặt từ hồi cấp 3, là do đọc fanfic & dịch news thời làm bên 360kpop & YAN đấy :"> Có 1 cách làm cậu thích Tiếng Anh hơn là đọc & nói những thứ liên quan đến idol bằng tiếng Anh, tự nhiên nó cứ khá lên mà mình ko biết ý :"D
À, tại trường tớ học chuyên mỗi khối thi ĐH thôi ấy! Học 3 môn đủ chết rồi chứ cũng chả có thời gian mà học Tiếng Anh.
ReplyDeleteDù tớ cũng thích học lắm nhưng mà cũng bó tay luôn. =.=
Học kiểu nào cũng khổ, hồi cấp 3 của tớ cũng sung sướng gì = = bị vắt kiệt sức = = Thế này thì cậu phải tự học thôi, Tiếng Anh hầu như ngành nào cũng cần .
ReplyDelete