Chap 3:
Author: KokoroMiinah (
remake)
Pairing: TakaYama
Pairing: TakaYama
Warning: PG-13
PS: In nghiêng là suy nghĩ
nhé! ;v.
Aaaa, mình không thích fic này, suốt ngày
...T^T
Yamada nhìn theo bóng Daiki khuất dần sau rèm cửa. Dù hành động của anh
có hơi thô lỗ nhưng Yama vẫn nhận ra có sự quan tâm ở trong ấy, nó không giống
như cảm giác trước đây của cậu về anh.Cậu thầm trách mình vì đã hiểu lầm
Dai-chan.
Yamada lại cúi đầu nhìn hộp bento và ăn tiếp. Tâm trí cậu suy nghĩ mông
lung rồi dừng lại ở hình ảnh ngọn lửa rực cháy ngoài kia, nó cứ nhảy múa như
trêu ngươi chàng trai bé nhỏ.
Takaki
ngồi đấy, anh cười nói, nhưng... người làm anh vui lại không phải là cậu... Đó
là một cô gái rất xinh đẹp...
Yamada
cảm thấy không thoải mái, đau lắm! Dù rằng
cậu không còn là gì của Takaki, nhưng... Trái tim cậu cứ như vỡ ra từng mảnh và
cả bông hoa trà cũng nhói lên thở than...
Yamada
quay người bỏ đi, cậu không muốn nhìn thấy Yuya lúc này dù trong lòng lại vô
cùng nhớ thương con người ấy.
Một
hạt pha lê rơi xuống... Hai... Và rất rất nhiều.... Hàng nước mắt cứ chảy dài
trên má mà cậu không sao kìm lại được...
“
A~ Em xin lỗi, Inoo-kun! Em không thể ăn hết hộp bento anh làm cho em rồi!
Nó... mặn quá....!” – Giọng cậu bé cứ dần bị lạc đi, chìm vào không gian tĩnh lặng.
...
Takaki nằm trong cabin, nó đầy đủ mọi thứ nhưng anh vẫn luôn cảm thấy
thiếu một thứ gì đó. Inoo đã từng nói “ Cậu có tất cả mọi thứ và cậu cũng chẳng
có gì cả.”
Anh im lặng. Một tay đặt lên trán, mắt anh nhắm chặt, anh cố ngủ nhưng không được, tâm trí anh không cho phép anh nghỉ ngơi.
Anh im lặng. Một tay đặt lên trán, mắt anh nhắm chặt, anh cố ngủ nhưng không được, tâm trí anh không cho phép anh nghỉ ngơi.
...
Takaki
ngồi bên ánh lửa, cho dù cô gái ngồi bên cạnh anh dùng mọi cách để nói chuyện với
anh, anh cũng mặc kệ.
Cô
gái ấy là bạn gái cũ của Takaki, mà, anh cũng không hiểu từ bạn gái hay người
yêu là như thế nào cho đến khi gặp Yamada. Nhưng, Takaki chắc rằng anh chưa từng
“yêu”, thậm chí là “thích” cô ta.
Từ
nhỏ, Takaki luôn được dạy là một người đứng
đầu, luôn luôn phải có những thứ tốt nhất. Vì anh là Vua, vì cô ấy là Nữ Hoàng,
và vua phải ở cùng nữ hoàng. Anh chọn cô trở thành người yêu của mình.
Mối
quan hệ đó có một lớp vỏ hoàn hảo, sự thực là, “điều ngọt ngào” nhất của nó
ngoài những món quà xa sỉ ra thì chỉ còn những cái khoác tay biểu diễn.
Takaki
biết Yamada đang ở đó, nhìn anh từ xa. Ừ, anh biết. Vậy nên anh mới cố tình cười
nói với cô gái ngồi bên cạnh, anh muốn Yama phải thấy cảnh ấy, anh muốn cậu bé
thấy anh vẫn hạnh phúc như thế nào khi không có cậu...
Nghĩ đến đây, Yuya bật cười cay đắng.
Cái ngày mà bỗng nhiên Yamada nói lời tạm biệt với anh, anh còn nhớ rất
rõ...
...
Đôi mắt đã nhòe đi... Yama nắm lấy tay anh: “ Xin anh... xin anh hãy để
em ra đi! Em không ....muốn ở bên cạnh anh nữa...”
Takaki bất động, anh không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh không hiểu mình
đã mắc lỗi gì mà khiến Yamada phải cầu xin như vậy. Dù có hàng ngàn câu hỏi
nhưng lòng tự tôn không cho phép anh làm như vậy. Vì anh là Vua!
Mặt
anh đanh lại, hất tay cậu bé ra, Takaki gằn giọng: “ Tùy em!”
Yamada ngã xuống đất, mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên xen lẫn sự sợ hãi.
“Hãy cứ sợ hãi đi! Anh sẽ khiến em đau khổ
hơn gấp vạn lần bây giờ! Rồi một ngày nào đó em sẽ phải cầu xin sự tha thứ của
anh!” Takaki nắm chặt tay, anh quay người bỏ đi, để mặc Yama ngồi đó, cậu
bé khóc...
...
“Một
ngày nào đó... Ha! Một ngày nào đó ư?!” Takaki lẩm bẩm. Anh luôn chờ đợi cái “
ngày nào đó” ấy, mỗi giây phút qua đi, sự mỏi mòn càng nhân gấp bội và thất vọng
cứ theo đấy tăng lên.
Làm cả trường ghét Yamada, tẩy chay cậu bé, anh có bạn gái mới... tất cả
những chuyện đó cũng chỉ vì cái “ngày nào đó” .
Anh...
nhớ Yama!
Anh
muốn nắm tay cậu.
Anh
muốn hôn cậu bé, anh nhớ đôi môi ngọt ngào như trái cherry ấy, luôn mỉm cười.
Ôm
Yama vào lòng, thủ thỉ bên tai những lời ngọt ngào khiến cậu bé ngượng mà chạy
mất.
Anh
càng muốn chạm vào cơ thể Yama hơn bao giờ hết, làn da trắng muốt, những tiếng
rên khe khẽ, khuôn mặt đỏ bừng bao lần mê hoặc anh. Anh muốn cho cậu bé thấy
tình yêu của anh dành cho cậu nồng cháy đến mức nào.
Và anh,
sao anh lại nhớ đến vậy... khuôn mặt đầu tiên anh nhìn thấy vào mỗi sớm mai, tựa
thiên thần...
Ôi!
Anh điên mất rồi! Anh phát điên vì em mất rồi! Yamada!
...
Cách
cửa cabin hé mở, Takaki hoàn toàn không hay biết, trong đầu anh hiện giờ chỉ
toàn hình bòng của Yamada mà thôi. Một cô gái rón rén bước vào, cô mặc một chiếc
váy ngủ bó sát người, tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt mỹ. Cô biết mình sắp
làm những chuyện đáng hổ thẹn, nhưng cô gái không muốn là một người vợ hờ một lần
nữa, cô muốn trở thành nữ hoàng của Takaki thật sự cơ!
Cô
gái xinh đẹp ấy yêu Takaki Yuya, cô đã rất sốc khi nhận ra sự thật ấy, càng đau
hơn khi lúc cô nhận ra là lúc người cô yêu đến với người khác. Cô gái ấy không
thể chấp nhận điều đó nên đã làm những chuyện đáng kinh tởm.
Khi
yêu, con người ta bỗng trở nên mù quáng lạ kì! Kẻ thông thái và người ngu đần
đêù như nhau.
Cô
tiến lại gần, ôm chầm lấy Takaki. Bị bất ngờ, anh đẩy đối phương ra làm cô gái
loạng choạng ngã xuống giường.
“
Cô làm gì ở đây? Cô thừa biết tôi rất ghét mấy cái trò lén lút này rồi mà!”
Yuya giận dữ.
“
Em... em thấy anh buồn... nên chỉ muốn nói chuyện với anh thôi mà...” Mắt cô
gái ngấn lệ.
Anh
rất ghét nước mắt, nhất là của cậu bé ấy, nó làm anh không thể chịu dựng nổi.
Cô ta làm anh nhớ đến Yamada.
Anh
gằn giọng: “ Cô ra khỏi đây ngay! Ngay lập tức trước khi tôi tống cổ cô ra
ngoài!”
Nước
mắt lăn dài trên má, cô gái tháo hai dây áo ra, để lộ đôi vai trần.
“
Anh... thật sự ...không cần em sao? Vậy... tại sao lúc đó anh lại cười với em?”
Takaki quay người, anh dịu giọng xuống, anh không biết mình vô tình làm
tổn thương người khác. “ Thôi được, chỗ này là của cô, tôi đi qua cabin của
Yabu.” Rồi anh đi ra ngoài.
Cô
gái nhìn theo, như dồn nén cảm xúc lâu ngày, cô hét lên: “ Vì anh vẫn chưa quên
Yamada đúng không??? Vì anh vẫn còn yêu người đó!!!”
Cô
khóc mỗi lúc một lớn, cứ như một đứa trẻ,
quá mạo
hiểm, đặt cược quá nhiều, và... cô mất tất cả.
...
Takaki
khựng lại khi nghe thấy những lời đó.
“
Tôi biết... tôi biết điều ấy chứ...”
...
Takaki bước đi chầm chậm, đôi mắt anh hướng nhìn vô định. Khi dừng lại,
thì đã thấy mình đứng trước của lều của Yamada và Daiki rồi. Ôi! Ngốc! Ngốc quá
đi! Tự trách bản thân, đoạn anh vội vàng lùi ra xa hơn, nấp sau một tán cây
cao.
Gió
ru nhè nhẹ, thỉnh thoảng đêm tối vọng tại tiếng của chim rừng líu lo.
Takaki
nhìn vào thứ ánh sáng le lói của căn lều, bóng Yama đổi dài trên nền vải.
“
A! Khoan đã! ... Cậu bé này sao mà “dài” được nhỉ?” Anh bật cười khúc khích.
“
Em đang làm gì vậy?” Takaki tự hỏi.
“
Ăn.” Daii từ đâu chui lên vỗ vai Takaki làm anh chàng giật bắn. “ Theo dõi người
ta là đi tù đấy nhé!”
“
Cậu... câ..u. cậu đứng đây từ bao giờ thế?” Yuya lắp bắp, anh chưa rơi vào tình
trạng khó xử như thế này bao giờ, điều này làm cho Daiki không dấu nổi sự thích
thú.
“
Thì đủ lâu để nhìn thấy vài chuyện thú vị.” Daiki lém lỉnh trả lời.
“
Thôi đi!”
“...”
“...”
“
Sao cậu không vào xem thằng nhóc?” Daiki phá vỡ sự im lặng.
“
Tại sao? Bạn bè? Không phải. Người yêu ư? Lại càng không? Thậm chí tôi còn thấy
chướng mắt! Vậy tại sao tôi phải vào chứ?” Giọng nói của Yuya không hề giấu diếm
dự tức giận.
Daii
lại thở dài, cái tên này không biết ngốc thật hay giả vờ đây, “ Đấy là điều cậu
muốn sao? Cậu nghĩ vậy thật à?”
Arioka,
anh nhận ra rằng, luôn đối sử khắc nghiệt với Yama chính bởi vì Takaki không thể
quên được cậu bé ấy. Người ấy đã lún quá sâu, đã không còn có thể dành tình cảm
cho bất kì ai khác nữa rồi. Anh thấy đau xót vô cùng!
Không!
Anh không muốn bị nhấn chìm trong thứ cảm xúc mà người đau khổ chỉ có mình anh!
Anh... phải dừng lại ở đây thôi!
“...”
“
Hừm. Còn không hiểu mình nghĩ gì nữa à? Ôi trời! Người như vậy mà sao tôi lại
thích được nhỉ?”
“Hả?
Cậu nói gì cơ?” Takaki ngạc nhiên.
“
Nói thật nhé. Nghe cho kỹ!” Daiki nhìn thẳng vào mắt Takaki. “ Tớ thích cậu!
Đúng, đã từng như vậy đấy! Rõ chưa!”
“ Hả? Eeeee...”
“
Trời ạ! Nhìn tên Vua ngốc của chúng ta kìa!!”
Daiki kéo người Takaki xuống thật thấp, cậu ngập ngừng, người run run rồi hôn nhẹ lên má anh.
Ngay sau đó Daii chạy đi, được một đoạn anh ngoái lại, nói vọng với anh chàng đang đứng như trời
trồng kia:
“
Này! Yuyabaka! Vừa rồi coi như trả công quãng thời gian tớ thích cậu nhé! Đừng
suy nghĩ về nó vì giờ tớ chả thích cậu nữa đâu! :v ...Và, cậu hãy suy nghĩ xem
điều mình thực sự muốn đi nhé, đừng để đến lúc mất rồi lại hối hận!” Daii nở một
nụ cười thật tươi rồi chạy mất.
Dáng người nhỏ nhắn của cậu bạn khuất dần, “ Ôi! Chuyện gì thế này???”
...
“ Aaaaa... Minh sao thế này? ” Chàng trai với
khuôn mặt chibi than thở, anh vừa chạy đến mức tụt hơi muốn chết.
“
Cái gì chứ? Baka! Cậu tưởng mỗi hôn má là hết nợ nần sao???” Daii phụt cười.
"Mọi chuyện kết thúc quá nhanh chóng, mà thậm chí nó còn chưa có cả bắt đầu nữa kia..."
"Mọi chuyện kết thúc quá nhanh chóng, mà thậm chí nó còn chưa có cả bắt đầu nữa kia..."
Bỗng
trời nổ sấm chớp, và cơn mưa kéo đến cũng thật nhanh chóng...
“Eeeeee...
Sao lại mưa chứ! Có cần đẩy tôi xuống đáy địa ngục vậy không???” Daiki hét lên.
“
Mà càng tốt... hãy lâu một chút nhé, mưa! Để không ai... nhận ra tôi đang khóc
cả....”
Tạm
biệt nhé! Mối tình đầu của tôi!
Cơn mưa đầu hè mỗi lúc một nặng hạt.
Người
nào đó đang khóc?
Hay đó là tiếng mưa rơi?
Loạn !! Loạn thật rồi !!! Cho TaDaiki moment vào đây chỉ càng làm tớ nao núng hơn thôi :(((((((((( Thấy có lỗi với TakaYama nhưng TaDaki cũng dễ thương quá uhuhuhuhuhuhuhuhu =((((((((((((((((((((( *giãy đành đạch*
ReplyDeleteTớ thấy tiếc cho cả Yama & Daiki . Yama & Yuya vẫn yêu nhau nhưng hành động của 2 bạn phải nói là ... vừa ngốc vừa ích kỷ. Cả 2 luôn ;A;
Thực ra thì, tớ để Daii dứt áo luôn với Yuya vì đã nghĩ ra viễn cảnh của bạn ấy rồi, chứ để bạn ý nhùng nhằng mãi với Takaki thì phiền lắm.
ReplyDeleteYuya thì đúng là có phần ích kỷ nhưng là do bạn trẻ không biết lý do của Yama mà. :v
Cậu nghĩ " cô gái ấy " là ai vậy?
Ko đoán được, chắc là 1 original character do au tự nghĩ ra thôi, còn nếu bản của cậu thì tớ đoán là Kato =))
ReplyDeleteYuya vừa ngốc vừa ích kỷ vì ko nghĩ đến cảm giác của Yama. Yêu Yama mà lại tìm mọi cách cô lập & giả vờ ko quan tâm đến Yama, trong khi thực tâm thì nhớ em ý muốn chết :v Biết là Yama là người rời bỏ Yuya trước , coi như em ý có lỗi, nhưng bạn ý nên biết, 1 khi đã yêu nhau sâu sắc vậy thì chắc chắn phải có lý do đằng sau hành động của em ý.
Yama vừa ngốc vừa ích kỷ vì ..... ko nghĩ đến cảm giác của Yuya nốt . Cho dù bệnh em ý có ra sao , thế nào thì em ý nên biết rằng Yuya vẫn muốn đc ở bên người mình yêu chứ T^T Muốn rời bỏ Yuya để Yuya có thể quên em ý, nhưng đâu dễ vậy, em ý làm thế chỉ càng làm Yuya thêm đau hơn mà thôi T^T
Tóm lại là 1 cặp baka T^T Những đoạn nội tâm đọc cảm xúc lắm cậu, mấy câu tả cảnh cũng hay nữa, làm tớ cảm nhận được cái ko khí lành lạnh cô đơn :"> Keep up your good work ^^b Tớ muốn OTP của tớ về với nhau quá ~ *chấm nước mắt*
Thật tình cô này tớ cũng chẳng biết là ai đâu. =.= Tớ chỉ thích gọi girl duy nhất trong fic là "cô gái ấy" thôi. :v
ReplyDeleteCòn chibidesu, cô này là Mika. =.=
Cảm ơn cậu! :D Tớ thích được khen lắm đấy! ( bệnh nặng hơn người khác nhiều)
Cảm nhận của cậu khác của tớ một chút, haha, chả sao đâu!
Biết ngay là OC, thôi cho OC ko phải người nổi tiếng vào fic như thế cũng tốt, cảm nhận của người đọc cũng đỡ chủ quan hơn, nhiều girl nghe tên thôi tớ đã muốn cho out ra khỏi fic vì là người nổi tiếng tớ ghét :))))))))
ReplyDeleteCậu chắc nghiêng về "thương OTP" nhiều hơn là "trách" như tớ . Tớ cũng thương OTP , vì nghĩ cho cảm xúc của cả 2 bạn ý nên tớ mới trách các bạn ý ko chịu hiểu nhau. Đọc thấy chúng nó thương nhớ nhau đến phát tội :-(
Ờ, tớ cũng không thích cho thêm Mika vào đâu, cứ thế nào ấy, 0__0
ReplyDeleteMới cả, :v , theo suy nghĩ của tớ thì cô kia sao sánh được với " cô gái ấy" của tớ, hoàn mỹ thế này cơ mà, :3 , :v
Thương á? Không có đâu! :v
Cậu ko thương OTP của tớ ...... *bủn rủn* ..
ReplyDelete:P
ReplyDeleteÊ này, ê này. " Cậu không thương OTP của tớ" là sao??? >"<
Tớ chỉ cho Yama nhà tớ là vợ của Yuya nhà cậu thôi đấy nhé !
Kiên quyết thế cơ mà! Hehe
Tớ viết fic này nên có lẽ tớ hiểu các vn hơn, hiểu cảm giác của "vua" và " vợ" như thế nào.
Tớ ấy, vừa yêu vừa ghét, vừa thương và cũng thấy " đáng đời", blabla.... Nó là như vầy! :v
Mới cả, không ăn trái đắng sao biết trân trọng vị ngọt của chocolate hả cậu ( loại hàng hiệu nhé! :v , chứ vớ vỉn ăn chả ra gì đâu, :v )
PS: mà cái từ " bủn rủn" => nó là sao vầy cô bạn? :/
Bủn rủn tay chân ý mà =))))))) tớ ngỡ cậu ko hok thương OTP của tớ =)))))) But its fine nếu cậu muốn hành hạ chúng nó thêm :-"
ReplyDeleteTớ nhìn nhận cảm xúc nv trên cương vị của độc giả, tất nhiên tác giả phải có cái nhìn khác, tác giả là người nắm rõ ngọn nguồn câu chuyện mà, cơ mà đấy là cảm nhận của tớ về Yuya & Yama khi bước đầu đọc fic này, sau này chúng nó có tiến triển gì thì mọi chuyện sẽ khác. Hiện tại thì tớ đang thấy chúng nó vẫn.... quá baka mà thôi ; ;
Đừng chạy trốn cảm xúc của chính mình, phải đối mặt với nó. Cả 2 vẫn còn yêu nhau nhưng lại cố tình lảng tránh nhau . Quá baka ý chứ ; ; Nhưng đúng là có xa nhau, có cảm nhận được cái vị "đắng" như vầy thì chúng nó mới càng trân trọng quãng thời gian bên nhau, càng nhớ thương nhau & càng nhận ra tình yêu mình dành cho nhau lớn đến mức nào . Có lẽ tớ cũng ủng hộ cái chất "S" đó bên trong cậu . Fic này là angst mà, mọi thứ ko thể dễ dàng được , vì baka nên 2 bạn trẻ ý sẽ còn đau khổ dài dài. LOL.
Con người ta trong sáng nhường này mà cậu kêu "S" à? ( _ __")
ReplyDeleteMà thôi, tâm trạng tớ tốt nên tha cho đấy, :v .
Chap 4 dự kiến xuất bản vào tuần tới ( cũng có thể là tuần này tùy theo tâm trạng) :v