Monday, June 08, 2015

[STR] CAF3IN chap 7

          
[STR] CAF3IN – TakaYama (chap 7)
Author: KokoroMiinah
Character: TakaYama, Daiki, Inoo, Yabu, Hikaru...
Warning: PG-13 and little NC-17
Other/Bên lề: chap này cặp trung tâm không phải là TakaYama, nhưng vẫn hãy yêu đôi bạn trẻ nhé! Mình đã có ý tưởng  này trước cả chap 2 luôn, thế nào lại để đến chap 6 mới thành hiện thực. (_ __”). Mấy chap gần đây các bạn có thấy sự thay đổi gì không? Đoán thử xem! :v
PS: Có lẽ CAF3IN sẽ sớm hạ màn trong một hai chap tới, ....bỗng thấy lòng  hẫng hụt...
     Lúc viết có bị ảnh hưởng không nhẹ của Kuroshitsuji,he.

Enjoy it!





“Thế giới này chưa bao giờ phù hợp với anh
Anh luôn là kẻ cô độc như thế
TÌnh yêu là gì?
                         Đã từ lâu anh phủ nhận nó
Những bản tình ca làm anh không thể nuốt trôi
Anh và em, cả hai ta đã quen như thế
Cứ là con chim bị nhốt trong lồng mãi chẳng thể thoát ra
Anh đã đi quá xa mà em nào có biết...
Đã bao nhiêu lần anh dằn lòng  bỏ cuộc
Anh muốn quay lại những ngày thơ bé ấy”
                                                         ~ Loser~
...

Lấp lánh, mờ ảo.... Những con đóm đóm đang chập chờn bay, làm cho cánh rừng bỗng trở nên đẹp lạ kì.
Daiki ngắm nhìn với đôi mắt buồn bã. Anh thả đôi tay mình ra ngoài cửa sổ, cứ mong gần hơn với những đốm sáng li ti ấy.
Anh băn khoăn rằng  không biết mình có làm đúng không, khi để cậu bé trở về bên Takaki. Nhưng có điều chắc chăn rằng: anh không hề muốn như vậy...

Inoo nhìn “cậu em” bé nhỏ, khuôn mặt anh chắc giờ trông khó coi lắm, anh ghét nhìn Daiki như vậy, im lặng.

_Em không sao chứ?

_... Em ổn. Sao anh hỏi vậy?

Inoo ngập ngừng, anh nói:
_Sao em không đi? Tại sao ở lại?

Cậu nhìn anh rồi lại hướng mắt mình ra ngoài cửa sổ.

_Em không muốn đi sao? Với Yamada?

_Không! Em muốn đi cùng cậu nhóc lắm chứ! Chỉ là....

_Chỉ là??? – Anh cau mày – Em đang bối rối ư?

Daiki giật mình, cậu chưa từng nghĩ anh lại hiểu mình đến thế trong khi từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra bất cần.
_... Đúng vậy... – Cậu cười cay đắng – Bối rối... Ha~... Chỉ là... thật khổ sở khi nhận ra rằng... trái tim mình lại bị đánh cắp một lần nữa....

Tại sao lại là Yamada Ryosuke chứ không phải là ai khác???
Tại sao cậu cứ luôn dính vào hai người đó mặc dù đã tự bảo mình phải tránh xa???
Tại sao là ngõ cụt mà cậu cứ thích đâm đầu vào???

Ích kỷ một lần... không được sao?
                                  ...
Những câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện... và mãi mãi không có câu trả lời...

Kei vẫn chăm chú nhìn cậu từ đằng sau, đôi vai nhỏ đang khẽ rung lên. Anh thở dài.
_Có thật sự là em không sao chứ?

_Em đã nói là em không sao rồi mà! – Daii gắt lên.

_...Vậy. Tại sao em lại khóc?

_Em không khóc!

_Có đấy!

_Không có!

_Đồ ngốc này! Quay lại anh xem.

_Không thích!

_Được! Anh ghét cái tính cố chấp của em. – Rồi anh tiến lại đứng đối diện với Daiki.
Anh nâng chiếc cằm của cậu lên, nhìn khuôn mặt đang đầm đìa nước mắt ấy mà lòng anh xót xa.
_Bỏ em ra!

_Yên nào! – Kei vẫn giữ chặt lấy cậu không buông. – Em... thật là ngốc!

Rồi anh liếm những giọt nước nóng hổi ở trên khóe mắt cậu. Daiki trợn tròn bất động. Cậu không thể hiểu tại sao anh lại như thế? Mà từ trước đến giờ cậu có bao giờ hiểu được suy nghĩ của anh đâu!

Khi nhận ra lưỡi của anh đang chạm vào mắt, vào má, vào mũi mình nhiều hơn, vội vã hơn thì Daii mới bừng tỉnh. Cậu đẩy anh ra, lùi sau mấy bước:
_Anh... Anh... Anh đang làm cái gì vậy hả???

Kei nhìn cậu, anh đang tức giận, thực sự!
_Tại sao em lại muốn chịu đựng đau khổ một mình như vậy???

_...

_Tại sao em không chịu mở lòng mình ra? Ở mãi trong cái vỏ của mình thích lắm à?
Daiki lặng im, Kei chưa bao giờ to tiếng với cậu, anh chưa bao giờ nhìn đáng sợ thế này.
_Em...

_Chẳng nhẽ em không nhận ra tôi luôn sẵn sàng lắng nghe mọi điều em nói sao???

Daiki không trả lời, cơ thể cậu cứ như đông cứng lại vì từng câu từng chữ anh nói. Không biết từ khi nào, Kei đã đứng phía sau cậu, một tay anh ôm cậu, tay còn lại thì nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh toát của cậu. Anh cúi người xuống, ghé sát vào tai cậu, thì thầm:
_Tại sao em lại không quên hết mọi thứ đi nhỉ? Vứt Takaki, Yamada ra khỏi tâm chí mình???

_B... bằng cách nào? – Giọng cậu run run đầy tuyệt vọng.

_Hãy cứ buông thả mình một lần, ....như đêm nay chẳng hạn.

_... – Nước mắt cậu lại lăn dài trên má. – Một mình?

_.... Không! Anh sẽ giúp em.

“Lặng lẽ.
         Dịu dàng.
                 Ngọt ngào.
                          Quyến rũ.
Đó là quỷ dữ.
Một khi đã rơi vào bẫy của quỷ, thì mãi mãi sẽ bị chôn chặt trong nó!”

Daiki ngã vào vòng tay của anh, đúng như anh muốn.
....Có vui không?
...

_Á aaaaa! – Daiki hét lên đau đớn.

Cửa khóa, đèn đã tắt. Nhưng ánh trăng và những con đom đóm bay ngập phòng vẫn làm hai người nhìn thấy nhau, dù chỉ là mơ hồ.
Họ ở trên giường, không một mảnh vải che thân, họ để cơ thể mình tiếp xúc với nhau nhiều nhất có thể. Daiki ngồi trên người anh, tựa vào hai chân anh và để Kei vào bên trong. Nỗi đau thể xác làm cậu tạm quên đi vết cắt ở trong tâm hồn mình.

Kei nhìn cậu, khuôn mặt đỏ lên quyến rũ chan hòa cùng nước mắt.
Là lần đầu của Daiki, anh cảm nhận được nó khi tiến vào sâu trong cơ thể chàng trai nhỏ tuổi. Anh là người duy nhất làm chuyện ấy với cậu. Anh hạnh phúc lắm!

Daiki lại hét lên, những tia nước bắn vào mặt anh và loang đầy ngực anh. Anh bật cười tinh quái.
_Daii-chan, nhìn em lúc này dâm đãng lắm có biết không?

_Câm mồm! – Cậu nói trong khó nhọc, hai tay thì cấu chặt lấy chân anh.

Giường bệnh cứ kêu cót két cót két....
...

3 giờ sáng,  cabin đã chìm trong im lặng...

Kei nằm đối diện với cậu, ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần đang say giấc.
Dù anh nói rằng anh “giúp” cậu, nhưng trong sâu thẳm, anh biết mình chỉ đang lợi dụng. Chính anh mới là một kẻ cơ hội, không hơn không kém!
Anh thật hèn nhát...

Sự tồn tại của Daiki trong cuộc đời của anh rất đặc biệt, anh đã nhận ra ngay điều ấy khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, cứ như cậu bé dễ thương này là một nửa anh luôn tìm kiếm vậy.

Đó không phải là thứ tình yêu sến súa, chẳng cần trò vớ vẩn ấy, anh khác mọi người, chắc chắn như vậy. Với anh, nó đơn giản như là một cỗ máy luôn cần đầy đủ các chi tiết nếu muốn hoạt động tốt nhất.

Câu chuyện của cả chục năm trước. Lúc đó anh đã nói dối cậu, lời nói dối khiến Daii ở mãi bên anh nhưng cũng khiến giữa anh và cậu luôn có một bức tường không thể phá bỏ. Anh đã chẳng hề quan tâm chuyện ấy.

Trớ trêu thay lúc anh nhận ra bản thân mình cũng là lúc Daiki không còn  thuộc về một mình anh...

Anh luôn coi mình là thông minh.
                                                               Một kẻ thông minh khờ khạo.

Kei nhẹ nhàng để tay mình chạm nhẹ vào bên má đỏ hồng.
_Ư... – Daii nói mớ rồi quay người đi, vô tình đẩy anh ra.

Inoo thở dài rồi tựa đầu vào lưng cậu:
_Đến bao giờ em mới chịu nhận ra đây???


~end chap 7~
Chap 12, 345, 6789, 10.1, 10.2

10 comments:

  1. Ôi zời ơi. Kei man quá, tôi chết mất thôi ;A; Chara của Kei trong đây nội tâm quá, có phần quyết đoán hơn Yuya ;A; Tớ thik Kei trong đây - 1 Kei mạnh mẽ nhưng cũng ko kém phần dịu dàng , luôn biết lo lắng & để tâm đến Daiki. Kei ko lợi dụng, Kei yêu Dai-chan mà . Kei hoàn toàn có quyền, Dai chưa thuộc về ai hết :"> Đừng trốn tránh hay cảm thấy có lỗi vì cảm xúc của mình. Tình yêu của Kei ko có tội :'>

    Thanks cậu vì InooDai, tớ ít thấy ai ship cặp này vì nhiều người luôn nhìn Kei ra uke, trong khi thực chất hình ảnh của Kei là seke kìa.

    Tớ có 1 thắc mắc từ đầu chap 1, có cảnh Ryosuke ngất đi đúng ko? Chuyện xảy ra sau đó thì nó thế nào, ko lẽ đấy chỉ là hồi tưởng :-?

    PS: Cấm chia cắt TakaYama của tớ , "cuộc đoàn tụ nào rồi cũng đến lúc phải chia tay", nhưng giờ thì em lại thuộc về Takaki Yuya mất rồi, Ryosuke. Con người đó chắc chắn ko buông em ra 1 lần nữa đâu. Thank cậu lần nữa vì chap 6. Tớ yêu TakaYama's smut XD

    ReplyDelete
  2. Oh, cảm ơn cậu! :) . Tớ hơi khổ tâm vì chap này do viết NC-17 một OTP khác ngoài TakaYama, sợ rằng cảm nhận có thể bị sai lệch. Nên thấy cmt của cậu mấy hôm rồi mà chưa dám đọc => khá hồi hộp.

    Có cảnh Yama bị ngất hả? hahaha. Thực sự xl cậu, h tớ đọc lại chap 1 cũng không hiểu nó ra làm sao nữa! Vì không gian, thời gian của chap1 rất lộn xộn, nhảy lung tung nên khó mà nhìn nhận được. Ừm, đại ý là sau đấy Daiki đưa em ấy vào bệnh viện nhà Inoo, và Inoo đã kể cho Daii nghe mọi chuyện liên quan đến Yamada. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bạn ấy trong cố chen chân vào TakaYama nữa.

    Trả lời PS của cậu: Cái này tớ không biết à nha! *cười gian*

    ReplyDelete
  3. Ko sao đâu . Tớ nói là đọc thì đọc được các OTP khác chứ để mà viết thì chỉ nghĩ ra được cho OTP của mình thôi ( tức là tớ chỉ nghĩ ra nổi moment cho TakaYama hoặc TaDaiki, chứ những cặp khác thì chịu *khóc*, ko nghĩ ra như cậu được, vì thực sự là ..... cảm xúc của tớ nó ko bằng :((( ) .

    Giờ đã vỡ lẽ :)) Nếu cái đoạn cậu vừa kể được đưa vào chap 1b hay gì đó thì tớ mới hiểu, tại từ chap 1 đến chap 2 chuyển cảnh hơi nhanh. Tớ khá là thik mấy đoạn hồi tưởng, vì cảm xúc nó ngọt ngào hơn bây h. Yama cứ như có thể bay vụt khỏi tay Yuya bất cứ lúc nào vậy T^T Tớ cảm thấy bất an T^T

    *Cười gian* Tớ ko có quyền quyết định ending cho fic của cậu nhưng kể cả có là angst thì tớ vẫn chấp nhận :)) Càng angst nhớ càng lâu mà =)))

    ReplyDelete
  4. Chap 1 đau đầu lắm, =.=. Nói thật là dạo này có nhiều việc đổ dồn lên đầu tớ cùng một lúc, mệt mỏi muốn chết. Vậy mà hôm rồi mới phát hiện ra truyện có trục trặc về nội dung, não cứ căng ra mà chưa tìm được cách giải quyết. Mà đọc được cmt của cậu tớ cũng thấy vui hẳn lên, ( hợ, cũng thấy mail báo mấy hôm rồi mà h mới rờ đến blog) ^^

    Cơ mà em ý bay đi đâu được bây giờ chứ ? *cười* Nói đến quá khứ, tớ vừa xem making Mayonaka no shadow boy... *chấm nước mắt*

    (_ ___") Tại cậu cứ gán cho tớ cái tội ác, suốt ngày chia rẽ 2 bạn trẻ, blabla.... nên tớ mới bảo thế. Chứ nói gì thì nói tớ vẫn mong 2 bạn happy ending mà *cười* ( đó là phần fangirl của tớ *cười gian*)

    ReplyDelete
  5. Có thể bay được đấy :v Bay hay ko thì hỏi author kìa ;;) Nói thì nói vậy chứ từ chap 2 trở đi nội dung vẫn liền mạch mà cậu /

    Uh cái making đấy hơi bị nhiều member-ai moments của lũ trẻ :))))))))) Chẹp chẹp.

    ReplyDelete
  6. " Đầu tớ giờ bự như bóng bay luôn." Đó là điều tớ muốn nói. Tự nhiên dạo này cao hứng thích up video thế là lại ngồi lần mò giải pass. :v . May mắn là xem được những đoạn có OTP, *khóc*

    Khổ. Với cơ thể mũm mĩm như thế bay sao nổi?!

    Mà, có 2 điều đang làm tớ suy nghĩ: Yuyan định chuyển sang style dễ thương hả? *nhin cười*, làm tớ đứng hình vì ngạc nhiên và vì kawaii chết được; anh em nhà Yu dạo này đú đởn ghê á, xem các vid gần đây mà chết cười. LOL

    ReplyDelete
  7. Cứ up đi, khi nào tớ nghỉ việc còn có cậu tiếp tục kế nhiệm XD Đầy người cần raw mà, có phải lúc nào cũng có sub video mà xem đâu :-s

    Ầy~ thì em nó bay kiểu ẩn dụ =)))))))))

    Yuya nó trẻ con từ xưa tới giờ, chỉ làm bộ cool thôi =)))))))) vì tính Yuya trẻ con nên nhiều lúc nhìn rất là cute :3 Cũng 1 phần concept của mấy single/album gần đây của JUMP toàn mấy cái dễ thương trẻ trung, Yuya ko bộc lộ cái mặt cool ra đc =))) ờ YuyaYuto dạo gần đây đú đởn dễ sợ =))) OkaYama nữa nhá 8-}

    ReplyDelete
  8. Sao tự nhiên nói ghở sợ vậy? =.= . Cậu không làm thì ai nc với tớ đây, vả lại cũng tội Yuya lắm, T^T. Nhưng, nếu điều đó thực sự sảy ra, thì tớ vẫn ủng hộ quyết định của cậu.

    Yama ấy mà, dạo gần đây cũng hiểu chuyện lắm, "thế nọ thế kia" đêm trăng thanh vắng chứ không à. *cười*

    Kiểu anh em nhà Yu thì hơi bị bá đạo, như hai đứa trẻ con ý, lúc Takaki khen thì Yutii ngồi mân mê cái gối vì ngượng. Thực lòng mà nói, qua những gì xem được ở album lần này thì tớ thấy thích Yuto ra phết. Yama và Keito thì khỏi nói rồi, em nó lúc nào chả thế. (_ __"). Mà cứ làm như Keito là chuột bạch không ý, thỉnh thoảng tớ cũng thấy tội Okamoto ghê. Tớ có lẽ cũng hiểu tình cảm của Yama dành cho Keito, vì tớ cũng có một thời như vậy mà *cười gian*
    Vả lại, dạo gần đây đọc một vài bài dịch của Yama-em thì cũng thể hiện tình cảm với Yuyan ghê lắm, vd như câu " Em yêu anh và em cũng rất tin tưởng anh" ("i love you" chắc không còn nghĩa nào đâu nhỉ? :v)

    ReplyDelete
  9. Trời tớ ngưng dùng blog cũng đâu có nghĩa là hết yêu Yuya đâu mà tội cho bạn ý :3 Có người tớ yêu gần chục năm rồi, Yuya mới có 4-5 năm thôi, sao mà ending nhanh thế đc :3 Nhưng cái sau này mà tớ nói chắc cũng phải xảy ra thôi, mấy năm nữa, khi phải thu xếp cho cuộc sống với công việc ổn định rồi thì tớ ko chắc cân đối đc thời gian như này .

    Thik Yuti đi, thik đi mờ, em nó tưng tửng cũng dễ thương mờ 8-}}} Yuya dạo này đc ở gần người mình yêu nên đú đởn dễ sợ =))))))) Keito giờ quay ngoắt 180 độ ra Yama rồi, Yuti bị bỏ rơi rồi =))))))))

    Uh với cái câu em nó trêu Yuya trẻ con nhưng "những lúc như thế em thấy anh cũng rất là cute" nữa ;;) *mắt chớp chớp* Zời ơi ko nói đến thì thôi chứ cứ nói đến Yuya là thể hiện tình cảm dễ sợ luôn :v I love you chắc cũng có nghĩa yêu, quý , thik, etc ... Thế nào cũng đc, nhưng em nó để ý Yuya là 1 sự thật ko thể chối bỏ =))))

    ReplyDelete
  10. Thì tớ có bảo cậu hết yêu Yuyan đâu! =.=. Ngưng dùng blog thì lấy ai up thông tin của bạn ý nữa?! So với một số mem còn lại, thì bạn ấy cũng đã thiệt thòi rồi. *khóc*

    Thích thì vẫn thích Yutii mà, nhưng dạo này thích nhiều hơn trước, nếu em ấy không loanh quanh bên Yama thì tớ còn thích nhiều hơn, *cười* ( À, tớ xem Tiệm thú kiểng của anh em nhà Yu rồi, lăn ra mà cười cái đoạn woft woft mới meow meow, đã không làm gì thì thôi, chứ một khi đã thể hiện sự kawaii của mình thì... *cười*)

    Yama-chan mà! *đỏ mặt*, chỉ thấy ánh mắt của em nhỏ nhìn Yuyan thôi cũng đủ hiểu. *cười gian*.
    Có một sự thật khác là Takaki dạo này gầy hơn, và chân cẳng của Yama-chan thì càng ngày càng vượt trội hơn seme của mình. (_ __")

    ReplyDelete