[ 真紅の音 -Think
note- ] VOL 2: Cảm nhận về vẻ đẹp
“Khuôn mặt tròn?
Thấp? Dù có thế đi chăng nữa, tôi vẫn đẹp.”
Từ chính xác nhất dùng để miêu tả Yamada
Ryosuke có lẽ là “đẹp”. Những thứ cậu ấy làm để có thể
luôn luôn tỏa sáng, những thứ sẽ làm xoay chuyển cảm nhận về vẻ đẹp…
Chuỗi se-ri về những cảm nhận thực sự. phần
2.
Tôi nghĩ tôi có một nhận thức về thẩm mĩ rất
cao liên quan đến bản thân. Hay nói một cách
khác, làm một công việc mà sẽ được rất nhiều người xem, bạn phải có nhận thức
cao về phương diện thẩm mỹ. Tôi thuộc kiểu người nghĩ rằng nếu bạn giữ niềm tin vào điều gì đó, nó sẽ trở
thành hiện thực, nên tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng tôi đẹp. Điều đó hay
được coi là tự kiêu thái quá, nhưng nếu bạn vững tâm với niềm tin đó thì điều
người khác nói sẽ không là gì cả. Nhưng dù sao đi nữa,có những lúc bạn trở nên
rất nhạy cảm, và những lúc đó những rắc rối của tôi sẽ hiện hết lên khuôn mặt.
Đôi khi tôi phải cười ở buổi chụp hình, nên tôi phải đứng trước camera lừa dối
bản thân mình. Nhưng tôi cảm thấy rằng với se-ri này, tôi có thể thành thật với
chính mình. Khi vui thì cười, và khi tâm trạng không tốt, trông buồn một chút
cũng không sao. Bởi vì vẻ đẹp tự nhiên là vẻ đẹp tuyệt nhất.
Khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã dừng việc
chú ý quá nhiều đến diện mạo của bản thân. Nếu như tôi muốn nói về điều gì đó thì đó là tôi đang chú ý đến các kiểu
tóc. Tôi luôn để ý đến những kiểu tóc khác nhau trong các bộ phim và các show
truyền hình. Tôi sẽ nhìn những người có dáng người tương tự và nghĩ rằng kiểu
tóc đó sẽ hợp với tôi. Tôi luôn ghét khuôn mặt tròn như bánh bao của mình, và
luôn nuối tóc mai để che dấu điều đó. Nhưng rắc rối đã phát sinh, cho nên năm
ngoái sau khi quay “Kindaichi Shounen no Jikenbo” tôi đã cắt phần tóc đó. Ngạc
nhiên thay là mọi người lại thực sự thích thế, và tôi nhận ra rằng có lẽ trái với
những gì tôi nghĩ thì dẫu sao nó cũng hợp với khuôn mặt của tôi.
Cũng như rất nhiều người, tôi cũng là
một con người với rất nhiều rắc rối. Như mặt tròn, thấp, và cả trước đây tôi nhảy rất kém. Tuy nhiên, nếu bạn
có thể làm gì đó để giải quyết chúng, bạn có thể xóa sổ những vấn đề đó bằng
cách nỗ lực hết mình và vận dụng hết
100% năng lượng mà bạn có. Với tôi, tôi nghĩ rằng những rắc rối của riêng bạn
là những đối thủ tuyệt vời nhất. Nếu bạn không nỗ lực, chúng sẽ không hoàn toàn
biến mất, nhưng tôi nghĩ rằng có rắc rối bạn mới trưởng thành được. Ngay lúc
này đây thì với tôi đó chính là giọng hát. Khác với nhảy là bạn có thể nhìn qua
gương, hát là thứ bạn không thể thấy bằng mắt của mình, nên nó rất là khó. Giọng
nói của bạn và giọng được thu âm nghe rất khác nhau, chẳng phải sao? Sự khác biệt
đó luôn làm toi bối rối, và có những lúc tôi cảm thấy thất vọng, bởi vì tôi ước
rằng tôi đã phải làm tốt hơn thế. Khi thu âm single solo, tôi đã thấy rằng tôi
đã có thể hát khá tốt, nhưng khi nghe bản ghi, phản ứng của tôi là thế này “Huh?”. Tuy
nhiên, đó là thứ mà bạn có thể cải thiện bằng rất nhiều nỗ lực. Ở nhà tôi tự
thu âm giọng hát của mình bằng máy ghi âm, nghe, và thử hát lại cho đúng những
phần chưa tốt, và rồi tôi đã tìm ra một chỗ không tốt khác… tôi tiếp tục lặp lại
cách luyện tập đó. Toi nghĩ có rất nhiều người giống như tôi, với những bất cẩn
và những vấn đề về bản thân họ, nhưng sẽ chẳng giải quyết được gì nếu bạn lúc
nào cũng chỉ phàn nàn về điều đó. Tôi ước rằng mọi người hãy bắt đầu tất cả bằng
việc suy nghĩ xem họ có thể làm gì để giải quyết chúng.
Bầu trời mùa đông không một gợn mây, hay tháp
Tokyo rực sáng. Có rât nhiều
khung cảnh đẹp tôi thấy mỗi ngày, nhưng thứ để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong
tôi mà cảnh hoàng hôn mà tôi thấy ở Hawaii. Khi đó, tôi đã có những lo lắng
liên quan đến công việc, nhưng khi nhìn cảnh tượng hùng vĩ đó ngay trước
mắt mình vào thời điểm như vậy, tôi cảm thấy những lo lắng đó vơi đi rất nhiều.
“Đừng ngại ngần và hành động như một kẻ ngốc như thế!” Tôi đã nghĩ vậy, và điều
đó đã giúp tôi tiến bước về phía trước. Tôi ước tôi đã có thể chụp lại cảnh tượng
đó bằng điện thoại của mình… Ở Hawaii tôi luôn mặc một bộ trang phục thuận tiện
cho việc tắm biển, như áo phông và phao, nên tôi để điện thoại ở
khách sạn. Một ngày nào đó tôi phải quay lại nơi đó để nạp thêm năng lượng.
“Có rắc rối
là hạnh phúc. Sự hoàn hảo rất nhàm chán. Coi bản thân mình là đối
thủ lớn nhất, bạn sẽ nhìn thấy những khả năng và trưởng thành.” –Ryosuke
[Engtran]
[Engtran]
“Round face? Short? Even so, I can become beautiful.”
The best word to describe Yamada Ryosuke would probably
be “beautiful”. Things he does to be able to continue shining, things that will
stir the sense of beauty… The new series conveying true feelings, part 2.
I think I have a very high aesthetic sense concerning
myself. Or should I say, doing a job that is all about being watched by a lot
of people, you have to highly consider the aesthetic side. I’m the kind of
person who thinks that if you keep on believing in something, it will become
reality, so I try keep on convincing myself that I look good. That is often
called narcissism, but if you stick to your beliefs, it doesn’t matter what
other people say. But no matter what, there are times when I get very sensitive,
and those times my troubles appear on my face. Sometimes I have to smile at a
shooting, so I’ll stand in front of a camera lying to myself. But I feel that
in this series it is alright not to be like that. When happy, it’s okay to
smile, and when feeling down it’s okay to look sad. Because the beauty that
comes from naturalness is the most beautiful of all.
When I realized that, I stopped paying much of attention
to my appearance. If I’d say something, I’m paying attention to hairstyles. I
keep an eye on different hairstyles in movies and variety shows. I’ll look for
people with a similar physique, and think that maybe this kind of hairstyle
would fit me. I always hated my face being round like a manjuu-bun, and kept
growing my hair on the sides to hide that. But it started becoming troublesome,
so last year after the “Kindaichi Shounen no Jikenbo” -drama filming I cut
them. Surprisingly, people really liked it, and I realized that maybe on the
contrary that looks better on my face after all.
Like a lot of people, I’m also a human with a lot of
complexes. Like my round face, being short, and before, being bad at dancing.
However, if you can do something about the problems, you can erase them by
doing your best and putting in 100% of your power. For me, I think that your
own complexes are your best rival. If you don’t make an effort, they won’t
completely disappear, but I think that by having them you are able to grow. For
me right now my singing voice is one. Differently from dancing that you can see
by a mirror, singing is something you can’t see with your eyes, so it is
difficult. Your speaking voice and recorded voice sound different, don’t they?
That difference still keeps making me confused, and there are times when I feel
down, because I wish I could have done it better. When recording my solo
single, I felt that I was able to sing quite well, but when I heard the
recording, I was like: “Huh?” However, that is something that can be improved
by a lot of effort. At home I record my singing with a voice recorder, listen
it, then try to sing again correcting the bad parts, and then I found another
bad part… I keep repeating that kind of rehearsal. I think there are a lot of
people like me, with insecurities and problems about themselves, but there’s
nothing to do if you just keep on mourning about them. I wish that first they
would start by thinking what they can do about them themselves.
The winter sky with no clouds, or Tokyo Tower in full
light. There are a lot of beautiful sceneries I see every day, but what has
left the biggest impression on me was the sunset I saw at Hawaii. At that time
I had some worries related to work, but seeing a huge sunset in front of me at
a moment like that, I felt my troubles really small. “Don’t hesitate and act
more like an idiot!” I thought, and that helped me to step forward. I wish I
could have taken a picture of that sunset with my phone… At Hawaii I’m always
wearing an outfit you can easily go swimming with, like a t-shirt and trunks,
so I had left my phone at the hotel. Someday I must go back there to get some
power.
“Having complexes is happiness. Perfection is boring. By
accepting yourself as your biggest rival, you can see the possibilities and
grow.” -Ryosuke
v-trans: tuyenminh
engtran: yamadasu
engtran: yamadasu
No comments:
Post a Comment