Thursday, May 07, 2015

[TRAN] MYOJO 4.2014-Nakajima Yuto 10000 letter Long Interview






Tôi thường bị nói là “khó nuôi” hơn so với em trai.
Q: Hồi nhỏ cậu là một đứa trẻ như thế nào?
A: Từ nhỏ tôi đã luôn nhạy cảm, hay nói đúng hơn là dễ bị kích động (cười). Tôi sẽ khóc nếu cảm thấy đói. Mẹ tôi thường nói “Con khó nuôi hơn em con”.

Q: Em của cậu nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi?
A: Nó nhỏ hơn sáu tuổi. Bố mẹ tôi thường quay các đoạn video ở nhà, và có cả đoạn video hồi thằng bé mới sinh. Tôi chăm sóc thằng bé khá tốt. Tôi đã cố gắng hết sức để giúp nó đứng lên. Nhưng tôi cũng khá là nhiễu sự. Khi thằng bé vẽ nguệch ngoạc lên giấy, tôi sẽ nói: “Không phải màu đó đâu, màu này cơ.” rồi đưa bút sáp màu khác vào tay nó.

Q: Đúng là cậu có hơi nhiễu sự, nhưng cậu cũng là một ông anh tốt mà.
A: Bố mẹ tôi hoàn toàn để ý đến thằng bé, nên có những lúc tôi thấy ganh tị. Tôi đã cố tỏ ra cứng cỏi và giấu đi điều đó, nhưng tôi vẫn muốn họ quan tâm đến tôi. Tôi có lẽ là người cần sự chú ý của người khác.

Q: Còn điều gì trong những cuốn phim gia đình đó để lại ấn tượng đối với cậu không?
A: Chúng tôi có buổi diễn kịch Giáng Sinh hồi học mẫu giáo. Ngay bên cạnh tôi là cái chũm chọe .Nó phát ra âm thanh “cheeeeng” đúng không. Dù lúc đó tôi biết nó sẽ kêu như thế nhưng cứ mỗi lần đánh lên tôi lại giật mình và làm biểu cảm thái quá (cười). Khi thấy thế mọi người đều cười. Từ đó trở đi, tôi nhận ra mình rất thích làm cho người khác cười.

Q: Vậy khi còn nhỏ cậu mơ ước được làm gì?
A: Tôi rất ngưỡng mộ những người trong quân đội. Nhưng rồi tôi lại nghĩ “Sau lưng họ hẳn có khóa kéo” (bạn dịch không chắc chỗ này). Hồi còn học tiểu học tôi muốn được trở thành lính cứu hỏa hoặc làm trong biệt đội giải cứu. Tôi muốn làm công việc có thể cứu sống người khác. Trong sổ liên lạc *là báo cáo từ nhà trường* cũng thường viết tôi có lý tưởng mạnh mẽ về công bằng.

Trong buổi thử giọng tôi đã hát “Sekai ni Hitotsu Dake no Hana”
Q: Vì sao cậu lại đi thử giọng?
A: Mẹ tôi rất thích (Takizawa) Hideaki-kun. Tôi nhớ lúc đó mẹ có hỏi “Sao con không đi thử xem?” Có vẻ như cuối năm lớp 4, mẹ tôi đã gửi đơn đăng kí cho tôi mà tôi không biết. Sau đó, mẹ tôi nói “Đến Shibuya đi”, và rồi tôi được đưa tới đó.

Q: Vậy là cậu đến nơi đó mà không hề biết đó là buổi thử giọng cho junior?
A: Đúng thế. Nhưng nơi đó toàn là các cậu bé nên tôi phát hiện ra chắc là một buổi thi thử gì đó.

Q: Cậu có muốn đậu không?
A: Thay vì nghĩ là muốn đậu, tôi thực ra thấy xấu hổ về việc phải thay đồ ngay trước mặt mọi người để trình diễn (cười).

Q: …. Há há há *LOL*
A: Sau một hồi chúng tôi được tập trung lại, và chúng tôi phải tự giới thiệu trước một người lạ mặt. Ông ta nói “Tôi là Johnny-san”. Chẳng để ý đến việc người đó là chủ tịch công ty, tôi chú ý đến việc ông ta tự thêm đuôi -san vào sau tên hơn. (Tự thêm tiếp vĩ ngữ -san vào tên của mình là hành động được coi là tự kiêu, ngạo mạn)

Q: Cậu chú ý đến chuyện đó à (cười)?
A: Chính là điểm đó (cười). Cảm giác khác với những người tôi đã từng gặp trước đó.

Q: Buổi thử giọng thế nào?
A: Vì đã được học một chút ở trường nên tôi cũng có thể nhảy được chút ít. Hồi đó giọng của tôi đặc biệt khàn và tôi khá nổi bật nên tôi được gọi ra để hát thử một chút. Tôi đã được khen khi hát “Sekai no Hitotsu Dake no Hana” của SMAP-san, bài mà tôi vẫn hát ở trường. Sau đó tôi được hỏi “Có biết trượt pa-tanh không?” và tôi trả lời là tôi có thể nếu dùng ván trượt. Rồi Johnny-san nói “YOU cũng đi theo.” và dẫn chúng tôi đi. Ở đó tôi đã gặp Masuda (Takahisa)-kun, Kitayama (Hiromitsu)-kun và Fujigaya (Taisuke)-kun lần đầu tiên.

Q: Vậy cậu có biết trượt pa-tanh không?
A: Tôi đâu có làm được (cười). Dù thế, tôi vẫn nói những câu như “Cháu mệt rồi” hay “Cháu muốn về nhà” và hành động như một đứa trẻ được chiều sinh hư. Nhưng ngược lại, Johnny-san vẫn rất nhẹ nhàng và đáp “Giờ về nhà được rồi”. Từ đó trở đi, tôi thường được gọi đến các buổi tập và cả phỏng vấn.

Trong các buổi chụp ảnh, tôi sẽ tự đứng ở chính giữa
Q: Cậu có nhớ mình đã lên trang bìa lần đầu tiên xuất hiện trên MYOJO không?
A: Cảm giác rất “yaaay”, nhưng tôi vẫn chưa hiểu đó có phải là điều tuyệt vời hay không. Tính tôi không sợ bất cứ điều gì, và tôi cũng chẳng sợ người lớn. Vì tôi cảm thấy hoàn toàn bình thường khi ngồi trong lòng một staff nữ. Giờ thì đó sẽ là một điều không tưởng (cười).

Q: Ngay sau khi cậu trở thành Junior, J.J.Express được thành lập và cậu được chọn làm center phải không?
A: Đúng là rất nhanh. Chính vì thế tôi rất bối rối. Đột nhiên tôi lại được đứng ở một vị trí rất tốt trong nhiều lần. Khi chúng tôi xếp hàng để chụp ảnh, tôi sẽ nghĩ “Mình được đứng ở đây phải không?” và nhảy ngay vào chính giữa. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật đáng ghét.

Q: Cậu vừa gia nhập và cũng chẳng biết nhiều điều, vì thế cậu nghĩ đó là bình thường phải không?
A: Sau đó thì tôi nhận ra điều đó không phải “bình thường”.

Q: Chẳng phải các đàn anh rất nuông chiều cậu hay sao?
A: Đúng thế. Không lâu sau khi trở thành junior, tôi đã được xuất hiện trong PV do Matsuoka (Masahiro)-kun của TOKIO làm đạo diễn. Tôi đã rất hạnh phúc khi Matsuoka-kun nhìn vào màn hình và nói “Được đấy!” Nhưng Nagase (Tomoya)-kun cứ nói đùa mấy câu bậy bạ với tôi. (cười)

Q: Hahaha. Đến năm 2005 thì cậu đã xuất hiện trong “Engine” và “Nobuta wo Produce”.
A: Dù còn là học sinh tiểu học nhưng lịch làm việc của tôi dày đặc. Tôi phải tới trường quay ngay sau khi tan học.

Q: Cậu có kỉ niệm nào đặc biệt về “Engine” không?
A: Kimura (Takuya)-san ở trường quay. Tôi đã nghĩ “Đó có phải Kimura Takuya thật không?” Đó là lần đầu tôi đóng phim và tôi còn chẳng phân biệt được trái phải, vì thế tôi chỉ học làm theo mọi người và kiểm tra lại màn hình mỗi khi quay xong cảnh. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái cách Kimura-san nói với tôi “Không sao đâu, người lớn sẽ kiểm tra lại giúp em”.

Q: Được rồi, vậy cậu nhớ gì về “Nobuta”?
A: Có vẻ như tôi được nhận vai vì Kamenashi (Kazuya)-kun nói rằng “Yuto sẽ hợp vai em trai đấy.” Kamenashi-kun luôn chăm sóc tôi kể từ khi tôi gia nhập JE.

Q: Có lý do gì cho việc đó không?
A: Lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy nói “Dù em nhỏ con nhưng khá dễ nhận.” Và mọi chuyện bắt đầu. Khi tôi bắt đầu xuất hiện trên Shounen Club, bố mẹ tôi sẽ đến đón tôi sau khi quay xong, nhưng Kamenashi-kun luôn ở lại cùng tôi cho tới khi bố mẹ tôi đến đón. Anh ấy giống như anh trai của tôi và quan hệ anh em trong “Nobuta” giống hệt như quan hệ của chúng tôi ngoài đời.

Q: Trong bài nhạc phim “Seishun Amigo”, cậu nhảy phụ họa cùng với Yamada (Ryosuke)-kun phải không?
A: Vâng, đúng vậy.

Q: Quan hệ của cậu với Yamada-kun như thế nào?
A: Yamada vượt cuộc tuyển chọn của “Ya-Ya-Yah” phải không. Dù tôi chỉ vào sớm hơn sáu tháng, tôi đã cảm nhận được rõ ràng “À, mình đã có đàn em!” Tôi đã nói chuyện với cậu ấy vào ngày thi tuyển.

Q: Tại sao cậu lại nói chuyện với Yamada-kun?
A: Tại sao nhỉ… Có lẽ vì chúng tôi chung đường về? Đúng thế, nhưng tôi có cảm giác cậu ấy khác với những người còn lại. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè và hay đi xem phim cùng nhau. Chúng tôi đi cùng chuyến tàu và sau giờ luyện tập chúng tôi cùng đi về nhà. Chúng tôi sẽ ngồi cạnh nhau và dựa đầu vào vai nhau, cuối cùng là ngủ gục trên đường về.

Q: Đã bao giờ cậu ngủ quá bến chưa?
A: Chưa bao giờ. Yama-chan rất đáng tin cậy, và cậu ấy sẽ đánh thức tôi dậy đúng giờ. Cậu ấy sẽ nói “Yuto-kun, đến nơi rồi.”

Tôi phải dẫn dắt mọi người
Q: Cậu trở nên cực kì bận rộn sau khi trở thành junior phải không?
A: Cũng chẳng phải tôi thấy quá hãnh diện hay thế nào đó, nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi đã quá trẻ con. Đó là điều tôi cảm thấy thực sự hối tiếc.

Q: Hối tiếc?
A: Khoảng một năm sau khi Yamada vào JE, có một lần cậu ấy hỏi ý tôi “Tớ đang định bỏ.” Cậu ấy liên tục nói như vậy, lúc chờ trên sân ga hay cả lúc đang đi tàu. Mọi người đều nói Yamada nhảy rất giỏi. Vì thế nên tôi nghĩ vì lý do quái gì mà cậu ấy lại muốn từ bỏ. Tôi đã quá ngu ngốc phải không. Mọi người đều phải chịu đựng một sự thật rằng dù họ cố hết sức chỉ để được đứng ở một vị trí tốt đẹp hơn chút ít, rất hiếm khi điều đó thành hiện thực. Vì thế tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại muốn từ bỏ, hay cả lý do vì sao cậu ấy lại hỏi ý kiến tôi.

Q: Ra vậy.
A: Giờ khi nhớ lại, tôi cảm thấy rất đau đớn. Tại sao lúc đó tôi không lắng nghe cậu ấy một cách nghiêm túc hơn? Tại sao lúc đó tôi không động viên cậu ấy là “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, hãy cùng nhau cố gắng nhé!”

Q: Lúc đó cậu có bao giờ cảm thấy mình đang tụt lùi không?
A: Nói ra thì hơi kì, nhưng không hề. Tôi được xuất hiện trên các chương trình TV, và khi có concert của junior, Ya-Ya-Yah, Kis-my-ft2 và ABC đều xuất hiện dưới danh nghĩa nhóm, thì tôi lại được xuất hiện với tên riêng là Nakajima Yuto.

Q: Giữa giai đoạn đó, năm 2007, Hey! Say! 7 được thành lập.
A: Ngay trước đó, Yamada gia nhập J.J.Express và cũng có tin đồn rằng Chinen sẽ gia nhập sau khi chuyển từ Shizuoka lên Tokyo. Có rất nhiều lần chúng tôi hát cùng nhau và diễn chung trên “Shokura” *Shounen Club*, nên tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ chung nhóm với nhau.

Q: Vậy là cậu đã tiên đoán trước?
A: Đúng vậy. Chỉ có điều tôi không thể ngờ chúng tôi sẽ ở trong một nhóm 5 người hoàn toàn mới. Tôi đã nghĩ “J.J.Express giờ ra sao?”

Q: Cậu nghĩ thế nào khi thấy những thành viên của Hey! Say! 7?
A: Tôi cảm thấy an tâm khi Dai-chan (Arioka Daiki) ở đó. Vì chúng tôi đã thân nhau từ khi tôi mới vào, và chúng tôi cũng đóng chung trong “Engine”. Tôi chính là center của nhóm, và nhiều lúc tôi đã nghĩ mình cần dẫn dắt mọi người dù Dai-chan lớn tuổi hơn tôi. Vì thế trong những lần MC, tôi luôn cố gắng nói thật tốt.

Q: Ngay sau đó, Hey! Say! JUMP được thành lập.
A: Tôi đã rất ngạc nhiên. “Eh?!?!” Trước khi nhóm được thành lập, Johnny-san đã gọi tôi lại và nói “Ta có điều muốn nói.” Tôi nghĩ có lẽ sẽ tăng thêm thành viên. Lúc đó tôi được biết tên nhóm, và thay vì quan tâm đến số thành viên và việc debut, tôi đã nghĩ “Tên nhóm là JUMP?! Có ý nghĩa đặc biệt gì không vậy?” (cười)

Tôi đã đến giới hạn. Sự tự ti và sự ghen tị.
Q: Cậu nghĩ gì về việc debut?
A: Tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng dù đã debut, tôi bắt đầu lo lắng về những thứ như vị trí của mình và mối quan hệ giữa các thành viên.

Q: Cậu bắt đầu lo lắng?
A: Yamada-kun đóng “Tantei Gakuen Q” trước khi debut một năm phải không? Cậu ấy trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều so với bình thường. Rất nhiều bạn học chung với tôi đã dán những tấm ảnh lên tập vở. Mẹ tôi cũng nói “Yama-chan thật là ngầu!” (cười). Tôi đã hơi ngạc nhiên, kiểu “Thế ạ?!”

Q: Cậu đã rất bối rối.
A: Tôi cũng không để ý. Nhưng tôi đã đi cả quãng đường để đạt được vị trí center, nên rất khó để chấp nhận thay đổi. Nhưng cùng lúc đó, tôi đã thấy Yama-chan phải nỗ lực thế nào để tới được mức này. Đối với tôi, tôi không thể nói mình được thế này hoàn toàn do nỗ lực. Vì tôi đã thấy khía cạnh này của cậu ấy, cảm xúc của tôi rất phức tạp.

Q: Ra thế.
A: Nhân tố quyết định chính là lúc quay PV thứ hai *Dreams Come True*. Biên đạo nhảy đột nhiên đề nghị tôi và Yama-chan đổi chỗ cho nhau.

Q: Cậu không được thông báo trước à?
A: Điều đó đột nhiên xảy ra khi chúng tôi đang ở trường quay.

Q: Cậu có hỏi lý do không?
A: Tôi không hỏi. Lúc đó, tự nhiên tôi thấy thực sự thất vọng. Hay đúng hơn là trong thâm tâm trở nên phiền muộn. Lúc đó, ngay cả những thay đổi về tình cảm đều bị fan nhìn ra. Họ đã viết những thứ trong thư như “Biểu cảm của cậu đã thay đổi.” Đúng là khi nhìn lại những bức hình hồi đó, biểu cảm của tôi khá cứng.

Q: Vì họ đã theo cậu bao lâu nay, nên họ có thể thấy được những điều nhỏ nhất, phải không.
A: Đúng thế. Khối lượng công việc của tôi cũng đột nhiên giảm xuống. Có những lúc công việc duy nhất trong cả tháng là tham gia một cuộc phỏng vấn nhỏ. Khi cuối cùng cũng gặp lại các thành viên sau một thời gian dài không gặp, tôi sẽ thấy bất an và nghĩ “Mọi người có công việc khác không?” Khi tôi mới bước vào trung học, tôi nhận được giấy khen về việc đi học đầy đủ. Đó là một điều tốt, nhưng tôi bắt đầu so sánh với khoảng thời gian bận rộn tôi có trước đây.

Q: Cậu cảm thấy không an toàn.
A: Tôi thực sự rất buồn. Cũng chưa tuyệt vọng đến mức muốn tự tử, nhưng có những lúc tôi sẽ ở trong phòng và chìm trong tuyệt vọng. Tôi nghĩ “Tại sao mọi người lại so sánh nhiều như thế?” Tôi tiếp tục nghĩ về những điều mình không thể thay đổi vì đã nghĩ đến nát óc, và tôi lại lún sâu trong vòng xoáy.

Q: Cậu có nói với ai về vấn đề của mình không?
A: Không. Tôi không nói với các thành viên và cũng không nói với gia đình. Tôi vẫn tỏ ra bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.

Q: Cậu đã thoát ra khỏi nỗi lo lắng về vị trí của mình như thế nào?
A: Cũng không có gì đặc biệt… Chỉ là có lẽ tôi đã đến giới hạn, của sự tự ti và ghen tị. Tôi cảm thấy mình đã chạm đến giới hạn và đột phá. Tôi đã tự nói với bản thân “Đợi đã, mình có thể tìm được một hướng đi cho riêng mình.” Có những công việc có thể làm được vì bạn là center. Nhưng tôi nghĩ cũng có những việc mà chỉ riêng mình tôi có thể làm được.

Q: Cậu đã nhận ra một điều đúng đắn. Nhưng lẽ nào cậu chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ?
A: Dù có thất vọng đến mức nào tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ. Dù chỉ một lần. Bởi vì nếu bỏ cuộc tôi sẽ mất tất cả. Nếu từ bỏ, tôi sẽ không thể cố gắng hết mình. Vì thế đâu đó trong tôi vẫn còn hi vọng. Đâu đó trong trái tim này. Tôi bắt đầu chơi trống và chụp ảnh, và đó cũng là lúc tôi nhận ra mình cũng có những thế mạnh riêng. Rồi tôi nhận được thư của fan nói rằng “Biểu cảm của cậu đã tốt hơn.” Tôi đã thấy rất mừng.

Q: Cậu bắt đầu chơi trống, cưỡi ngựa và chụp ảnh khi cậu gặp vấn đề?
A: JUMP có rất nhiều thành viên phải không? Có những lúc tôi nghĩ mình sẽ chìm giữa các thành viên khác. Chính vì thế tôi nghĩ mình cần trang bị những vũ khí riêng. Tôi bắt đầu chơi trống không lâu sau khi gia nhập JUMP. Trong lớp tự chọn ở trường, chúng tôi phải chọn giữa học chơi nhạc cụ và tham gia dàn hợp xướng. Và tôi đã chọn học nhạc cụ.

Q: Tại sao cậu lại chọn trống trong các loại nhạc cụ?
A: Tại sao vậy nhỉ? Có lẽ là do tình cờ. Tôi nghĩ ghi-ta cũng hay, nhưng vì lý do gì đó tôi đã chọn trống.

Q: Điều gì đã khiến cậu thích chụp ảnh?
A: Đó là khoảng thời gian trước khi tôi vào trung học. Tôi thích dùng điện thoại để chụp hình. Tôi cảm thấy chưa đủ nên đã mua một chiếc máy ảnh và bắt đầu*Cho đến giờ thì Nakajima Yuto của chúng ta đã có khoảng 10 cái máy ảnh @@*

Q: Còn cưỡi ngựa thì sao?
A: Tôi bắt đầu lúc vào trung học. Tôi nghĩ đến lúc nào đó sẽ hữu dụng. Tôi nghe các staff nói “Khi Okada (Junichi)-kun đóng phim cổ trang, anh ấy đã thấy mừng vì trước đó đã học cưỡi ngựa.” Vì thế tôi nghĩ “À, đây là điều lúc này chưa có ai làm, vậy thì hãy biến nó trở thành vũ khí riêng của mình.”

 “Hả, chuyện gì thế này?! Mình đang bị ghẻ lạnh?”
Q: Cậu vừa nói rằng mình lo lắng về mối quan hệ giữa các thành viên phải không?
A: Có một khoảng thời gian mà tôi bị tẩy chay một cách khó hiểu… Tôi cảm thấy mình tách biệt khỏi các thành viên khác. Nhưng đó là vấn đề của riêng mình tôi. Vì tôi đã quá ích kỷ. Cảm giác như nếu con người tôi ngày đó xuất hiện trước mắt tôi lúc này, tôi sẽ căm ghét cậu ta (cười).

Q: Tại sao cậu lại nghĩ mình bị ghẻ lạnh?
A: Khi chúng tôi cổ vũ bóng chuyền, tôi đã có một cuộc tranh cãi với Yama-chan. Khi con trai vào cấp hai, đầu ngực cảm thấy đau đúng không? 


Q: Đầu ngực?
A: Là cảm giác đau do phát triển. Yama-chan cấu đùa ngực của tôi. Thực sự rất đau đó. Rồi tôi xả hết sự tức giận của mình khiến cho bầu không khí trở nên tồi tệ. Tôi thường bỏ qua cho cậu ấy, nên khi Yama-chan thử làm vậy, (cậu ấy cảm thấy) tại sao bình thường tôi vẫn chịu đựng chuyện đó mà giờ lại cáu bẳn? Tôi thực sự cảm thấy có lỗi. Nhưng vì một lý do nào đó, lúc đó mọi người đều lo lắng cho Yama-chan. Họ hỏi “Cậu có sao không?” Tôi đã bị sốc. Tôi nghĩ “Hả? Chuyện gì thế này? Mình đang bị ghẻ lạnh?”

Q: Cậu có quan tâm đến phản ứng của các thành viên không?
A: Tôi không hiểu lý do vì sao tôi lại bị mọi người ghét. Có phải vì tôi quá nghiêm túc hay vì lý tưởng công bằng của tôi mạnh mẽ một cách không cần thiết? Nếu ai đó nói đùa với tôi, tôi sẽ giận và nói “Nghiêm túc đấy, đừng nói như thế nữa.” Trên sân khấu hay trong phòng chờ, mọi người đều đùa nghịch để làm dịu đi bầu không khí, nhưng tôi thì không thích. Chẳng phải điều đó rất phiền phức hay sao? (cười)

Q: Cậu đã quá nghiêm túc.
A: Có một nhân viên phụ trách ánh sáng trong một buổi phỏng vấn đã nói với tôi điều đó. Anh ấy nói trước đây, tôi rất dễ nổi nóng và nói “Nói như vậy không được đâu!” dù người khác chỉ nói với tôi rằng “Cậu thật là ngốc nghếch.” Kiểu như vậy. Tôi nghiêm túc một cách kì cục, và có những lúc tôi đã phản đối Johnny-san.

Q: Chủ tịch công ty?
A: Khi còn học cấp hai, tôi có một vết thương trên mặt trong lúc đi thả diều với em trai. Khi tôi gặp Johnny-san, ông ấy đã hỏi “YOU bị làm sao vậy? YOU đánh nhau à?” Tôi trả lời “Không phải.” nhưng ông ấy vẫn tiếp tục “Cậu đúng là đánh nhau rồi.” Rồi cuối cùng tôi đã gào lên “Cháu đã nói là không phải thế!” Đến mức mà không chỉ Johnny-san mà những người xung quanh cũng bị sốc. Giờ tôi đã hiểu. Vì tôi đã bị sốc (vì vết thương) nên Johnny-san muốn bày tỏ quan tâm nhưng không nói về nó một cách quá nghiêm túc. Tôi thật sự là ngu ngốc phải không? Vì tôi như thế nên bị những người xung quanh lạnh nhạt là chuyện đương nhiên. Có một khoảng thời gian mà chẳng ai tiếp cận được tôi. Nhưng vì lúc đó tôi không nhận ra được nên tôi nghĩ mình là người duy nhất bị cả nhóm hắt hủi, và tôi đã lo lắng về điều đó thật nhiều.

Q: Rất khó khăn phải không?
A: Tôi là người hay suy nghĩ. Nếu tôi bị đem ra tiêu khiển thì tôi sẽ nghĩ quá lên và lo lắng về lý do đằng sau, và tôi thấy đau bụng khủng khiếp. Khi tôi học năm đầu trung học, đã rất nhiều lần tôi phải tới phòng y tế. *Suy nghĩ quá nhiều có thể dẫn đến đau dạ dày*

Q: Cậu có khóc một mình không?
A: Tôi không khóc vì điều đó, nhưng tôi cảm thấy bất an và khi xem phim tình cảm, nước mắt sẽ lập tức trào ra. Trong buổi diễn của Tengoku Concert 2009 ở Fukuoka, khi các thành viên chúng mình sinh nhật tôi, tôi đã quá vui sướng và khóc nhiều đến mức tôi kéo các thành viên về phía mình *bạn dịch không chắc đoạn này*

Q: Nhưng kể cả những lúc như thế cậu cũng không nghĩ đến việc từ bỏ?
A: Lúc đó à? Có những lúc tôi sẽ đi gặp các thành viên và nói chuyện, rồi tôi sẽ thấy thoải mái. Có những lúc tôi đã nghĩ dù mình có bị lạnh nhạt, tôi vẫn yêu tất cả các thành viên. Tôi đã luôn nghĩ rằng mọi người không hiểu được tôi, vì thế mà tôi không thèm nhìn xung quanh mình.

Những người bạn trân trọng tôi luôn ở bên cạnh tôi
Q: Khoảng lúc nào thì mối quan hệ giữa cậu và các thành viên khá hơn?
A: Lúc nào nhỉ? Gần đây thôi (cười). Chắc khoảng 4 năm sau khi chúng tôi debut. Trong khoảng thời gian đó, mọi người bắt đầu nói “Nghĩ mới thấy, Yuto đã thay đổi rồi”.

Q: Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi đó?
A: Kiểu như tôi đã có thể cười bình thường khi mọi người trêu đùa tôi. Nhưng cũng không phải tôi có ý thức thay đổi bản thân.

Q: Ý cậu là sao?
A: Có những lúc tôi chợt nhận ra rằng sẽ thoái mái hơn nếu bỏ qua những trò đùa và chỉ cười cho qua. Dạ dày của tôi đã đến giới hạn, và đó là vấn đề phải ưu tiên sức khỏe. Tôi có lẽ đã bắt đầu như thế. Khi thái độ của tôi thay đổi, mọi người cũng thay đổi theo. Tôi đã nhận ra điều đó. Rằng họ chỉ trêu tôi vì chúng tôi là bạn tốt, và chẳng khi nào những điều đó là để làm tổn thương tôi hay có một chút ác ý nào. Tôi hiểu mọi người và mọi người có lẽ đều hiểu tôi. Từ đó quan hệ của chúng tôi trở nên rất tốt.

Q: Ra vậy.
A: Đương nhiên chúng tôi vẫn là những người bạn tốt từ hồi debut. Nhưng tôi đã hiểu được thế nào là bạn thân thực sự, và thấu hiểu nhau thực sự. Chúng tôi đã có thể hiểu nhau không chỉ những thứ như người này thích gì, mẫu bạn gái ưa thích ra sao, mà còn cả tính tình cậu ấy thế nào, và trong hoàn cảnh này cậu ấy sẽ làm gì. Tôi luôn suy nghĩ về các thành viên. Trước đó tôi đều chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Q: Cậu đã như vậy ư?
A: Đúng thế. Tôi đã quá nghiêm túc, và tôi nghĩ điều đó làm tổn thương các thành viên chỉ vì sự ngu ngốc vô tận của bản thân tôi.
Nếu con người trong quá khứ của tôi xuất hiện, tôi muốn nói với cậu ta “Sẽ tốt hơn nếu cậu có thể độ lượng hơn. Nhìn xung quanh một chút.” Tôi sẽ bảo cậu ta rằng những người trân trọng cậu ở ngay bên cạnh cậu đó.

Có lẽ do ngẫu nhiên mà tôi lựa chọn trống
Q: Vậy lúc nào thì cậu cảm thấy mừng vì được ở bên các thành viên đó?
A: Nhiều lúc lắm. Ví dụ thì tôi nghĩ là trong concert. Nếu nói về những điều nhỏ nhặt, thì trong Zenkoku Tour, tôi đã đánh rơi dùi trống phải không. Lúc đó Yama-chan đã giúp tôi nhặt lên. Cậu ấy đã cẩn thận đưa qua cho tôi trong lúc khán giả không nhìn thấy. Cậu ấy làm thế để tôi nhìn không thiếu chuyên nghiệp.

Q: Điều đó thật là ấn tượng.
A: Cũng là đánh rơi dùi trống, nhưng có một đoạn trong Johnny’s World khi tôi diễn chung với Keito và Hikaru-kun. Lúc đó tôi cũng đánh rơi dùi trống (cười). Tôi đánh rơi nó ngay cạnh Hikaru-kun, nhưng anh ấy chẳng nhặt giúp tôi gì cả. Vì thế tôi đã sử dụng kĩ thuật một tay để trình diễn. Sau khi kết thúc màn trình diễn, khi tôi nói với Hikaru-kun “Nếu lúc đó anh nhặt giúp em thì hay quá”, anh ấy nói “Nhưng nếu lúc đó anh nhặt lên thì nhìn sẽ chẳng chất gì cả.”

Q: Vậy là cậu ấy nghĩ đến việc khán giả sẽ nhìn nhận cậu như thế nào và cho rằng tốt nhất là không nên nhặt lên.
A: Đúng thế. Anh ấy nói “Màn trình diễn phải được tiếp tục, đúng không?” Tôi nghĩ, ồ, thật là sâu sắc. Tôi nghĩ mình chắc có phúc lắm mới được chung nhóm với các thành viên như vậy.

Q: Khi nghe cậu nói như vậy, tôi thấy mừng rằng cậu đã chọn trống, cho dù chỉ là ngẫu nhiên.
A: Có lúc tôi đã nghĩ lựa chọn trống có lẽ không phải ngẫu nhiên. Vì trên sân khấu, dàn trống được đặt ở đằng sau, đó là vị trí tôi có thể quan sát tất cả các thành viên và khán giả. Tôi để đầu óc thư thái và nhìn ngắm mọi người. Được thấy khung cảnh đó chính là một trong những nhân tố khiến tôi thấy mừng vì đã chọn trống. Đó là một chiếc ghế đặc biệt chỉ dành riêng cho tôi mà thôi.

Q: Nhờ có trống mà năm ngoái cậu có thể thi đấu với Okura (Tadayoshi)-kun trong “Kanjani no Shiwake 8″ phải không?
A: Tôi rất vui vì điều đó. Tôi thấy rất biết ơn các fan. Đạo diễn đã nói với tôi “Có một lượng rất lớn yêu cầu đề nghị Yuto tham gia vào chương trình này.”

Tôi thích câu nói “Lách qua khe cửa hẹp”
Q: Nói đến những sự kiện trong năm qua, sự xuất hiện của cậu trong “Hanzawa Naoki” thật sự vẫn còn rất mới trong tâm trí tôi.
A: Sakai Masato-san đã khen ngợi cảnh khóc của tôi. Tôi đã rất vui khi chú ấy nói “À, được đấy!” với một nụ cười. Nếu tôi nói về diễn xuất thì có vẻ tự phụ, nhưng khi diễn, đôi khi bạn sẽ tự vấn bản thân rằng trước giờ mình đã sống như thế nào. Đó thật sự là một trải nghiệm. Và tôi không nghĩ điều này chỉ đúng đối với diễn xuất. Tôi nghĩ dù là kinh nghiệm gì thì cũng sẽ có lúc dùng tới.

Q: Đúng thế.
A: Dù không phải là khẩu hiệu ưa thích của tôi nhưng tôi thích thành ngữ “Lách qua khe cửa hẹp”. Có nghĩa là chọn con đường khó khăn thay vì dễ dàng rồi sẽ có ích cho mình. Vì thế mà tôi nghĩ rằng, đúng vậy, mình muốn trân trọng những từ ngữ ấy.

Q: Đó là một thành ngữ hay.
A: Đúng là có những lúc tôi nghĩ mọi việc thật khó khăn, nhưng vì có quá nhiều chuyện đã xảy đến đối với tôi, tôi có thể nhận ra những chuyện nhỏ nhặt xảy đến với các thành viên khác. Có thời gian Dai-chan đã lo lắng vì không có một kĩ năng riêng của bản thân. Tôi cũng hiểu cảm giác đó. Dai-chan bắt đầu học hỏi và cố gắng hết sức để vượt qua. Tôi nghĩ nếu đó là Dai-chan, anh ấy có thể vượt qua mọi chướng ngại. Và không chỉ có Dai-chan, các thành viên khác cũng vậy. Điều này trở thành động lực cho tôi, tôi nghĩ từ giờ mình phải cố gắng hơn nữa. Hikaru-kun chơi bass rất giỏi, và tôi cũng muốn nói “Em cũng làm được” nên tôi đã rất cố gắng luyện trống. Giống như phản ứng dây chuyền, và tôi nghĩ điều này thật tốt.

Q: Đúng thế.
A: Đến giờ tôi vẫn nghĩ có nhiều thành viên trong nhóm là một lợi thế. Mỗi người chúng tôi đều có các kĩ năng riêng, vũ khí riêng. Keito có thể nói tiếng Anh, Yabu-kun rất thông minh, Inoo-chan cũng học giỏi. Yama-chan đương nhiên giao tiếp tốt và diễn xuất cũng được. Takaki-kun cũng đang thử thách trong nhiều lĩnh vực. Mọi người đều nắm trong tay vũ khí riêng và chúng tôi đang nỗ lực phấn đấu nhiều hơn nữa. Dạo trước, tôi xem Chinen-kun xuất hiện trên VS Arashi, và tôi nghĩ quả nhiên cậu ấy rất giỏi thể thao. Nếu mọi người tập trung vũ khí của mình lại, chúng tôi sẽ trở nên thật khủng khiếp. Vì mỗi người đều có một vũ khí chỉ thuộc về bản thân mình mà thôi.

Q: Nhờ niềm tin đó mà cậu có thể tìm được vũ khí cho chính mình phải không?
A: Tôi vẫn cần phải kiên trì làm đủ mọi việc từ bây giờ, nhưng có những lúc tôi thấy vui vì mình làm công việc chụp ảnh.

Q: Những lúc thế nào?
A: Có những lúc tôi được một thợ chụp chuyên nghiệp khen ngợi, anh ấy nói tôi đã chụp được mấy tấm đẹp khi nhìn vào đống ảnh hậu trường tôi chụp các thành viên trong chuyến lưu diễn. Tôi nghĩ rằng đó không phải do tài nghệ của tôi, mà do những biểu cảm của các thành viên mà chỉ tôi mới có thể chụp được. Vì chúng tôi luôn ở bên nhau nên mọi người đều biểu hiện tự nhiên. Và tôi biết biểu cảm tốt nhất trên gương mặt các thành viên là gì. Khi nhìn qua ống kính, tôi đã nghĩ đến những việc đó. Sau này tôi sẽ tiếp tục bước cùng những người bạn này. Tôi luôn trông chờ điều ấy.




Engtran
I’m often told, “you were harder to raise than your younger brother”

-          What kind of child were you?   From the time when I was a baby, I’ve always been kind of sensitive, or rather, it seems as if I had a nervous temperament (laughs).  I would end up crying just because I was hungry.  I’m told by my mother that “you were harder to raise than your younger brother”.
-          By how many years is your brother younger than you?   He’s six years younger.  Our parents record and collect our home videos, and we also have videos from around when my brother was born.  I was pretty good at taking care of him.  I put my best effort into helping my brother to stand up.  However, I may have been too meddlesome.  When my brother scrawled wildly on the drawing paper, I would say “it’s not that colour, it’s this one”, and then put a different coloured crayon into his hand.
-          It’s true you may have been meddlesome, but you are a good older brother.   Our parent’s attention was completely focused on my brother, so there were times when I was a bit jealous.  I tried to be tough and hide it, but I really actually wanted them to be concerned about me.  I may have been a bit of an attention seeker.
-          Was there anything else from the home videos that particularly left an impression on you?   We did a musical performance at the Christmas party at nursery school.  Next to me were the cymbals.  It makes a loud noise like “claaaash”, right.  Even though I clearly knew that it was going to sound, every time it made a noise I would be startled with an exaggerated expression (laughs).  Everyone laughed when they saw that.  From that time onwards, I felt that I enjoyed making people smile.
-          So what did you want to become when you were small?   I admired those in military units.  But I ended up thinking things like “they have zips on their backs” in reality (laughs). (Sorry I actually have no idea what he’s on about and I’m not sure whether this is the correct translation at all… oh Yuto you strange strange child.) My dream as a primary school student was to become a fire fighter or get into the rescue squad.  I wanted to do a job where I would be saving people.  On my reports it was often written that I had a strong sense of justice.   In the audition I sang “Sekai ni Hitotsu Dake no Hana”
-          What were the circumstances under which you took your audition?   My mother really loved Hideaki (Takizawa)-kun.  I have a memory of her asking me, “won’t you give it a try?”  It seems likes my mother sent in my resume without my knowledge towards the end of my fourth year of primary school.  After a while, she said, “let’s go to Shibuya” and I was suddenly taken over.
-          So you went to the meeting place without knowing that it was an audition for juniors?   Yes.  But the meeting place was full of boys so I figured out it was some kind of audition.
-          Did you want to pass?    Rather than that, I was thinking about how embarrassing it was to have to change into lesson clothes in front of everyone (laughs).
-          Hahahahaha.   After a while we were made to assemble, and we made our self-introductions to a stranger.  He said, “I am Johnny-san.”  Rather than being concerned with the fact that he was the president of the company, I was ever so bothered by the way he added san to his own name.  (In Japan it is often considered rude to add “san” to the end of your own name, as it shows that you consider yourself superior to the person you’re speaking to.)
-          You were focused on that (laughs).   It was that point (laughs).  It somehow gave off a different feeling from everyone I had met previously.
-          How was the audition?   Because I had learnt a bit at a school in my hometown, I could do some dancing.  Back then my voice was incredibly husky and I stood out, so I was called out halfway through and told to sing something.  I was praised when I sung SMAP-san’s “Sekai no Hitotsu Dake no Hana”, which I often sang at school.  Afterwards I was asked, “can you roller-skate?” and I answered that I could if it were roller-blades.  Then I was told by Johnny-san, “YOU come too” and led away.  There, I met Masuda (Takahisa)-kun, Kitayama (Hiromitsu)-kun and Fujigaya (Taisuke)-kun for the first time.
-          Could you do roller-skating?   I couldn’t do it at all (laughs).  Even so, I said things like “I’m tired”, “I want to go home”, and I behaved like a spoiled child.  In contrast, Johnny-san was kind and responded with, “it’s okay to go home already”.  From then on, I began to be called to lessons and interviews.
    In photoshoots, I would stand in the centre myself
    -          Do you remember suddenly getting on the front cover the first time you appeared in MYOJO?   It was like that ayy.  But I still didn’t understand whether that was an incredible thing or not.  I had the kind of personality where I wasn’t afraid of anything, and I wasn’t afraid of adults either.  Because I would feel perfectly fine sitting on the knees of the female staff.  Now that would be an unthinkable thing (laughs).  (Oh but Yuto, the female staff probably still wouldn’t mind you sitting on their knees even now though.. ;P)
-          Soon after you became a junior, J.J.Express was formed and you were chosen as the centre, right.   It really was soon.  That’s why it was bewildering.  All of a sudden, I was allowed to stand in a good position a lot of the time.  When we were told to line up at photoshoots, I would think “I’m meant to stand here right” and place myself smack in the middle.  Now that I think back on it, I was a detestable guy.
-          You had only just entered and you didn’t know any better, so you thought that was normal, right.   I realised afterwards that it wasn’t normal.
-          Weren’t you incredibly spoilt by your senpais?   That’s right.  Soon after I became a junior I was allowed to appear in the PV which TOKIO’s Matsuoka (Masahiro)-kun directed.  I was happy when Matsuoka-kun looked at the monitor and said, “How cool!”  Although Nagase (Tomoya)-kun kept infusing me with dirty jokes (laughs).
-          Hahahahaha.  And then by 2005, you were already in appearing “Engine” and “Nobuta wo Produce”.   Even though I was a primary school student, I had a crazy schedule.  I was expected to be at the filming location straight after school finished.
-          Do you have any special memories from “Engine”?   Kimura (Takuya)-san was at the filming location.  It was like, “Is it the real Kimura Takuya?”  It was my first time (acting in a drama) and I couldn’t even tell left from right, I would just imitate other performers and check the monitor every time it finished.  I’m unable to forget the way Kimura-san said to me, “It’s fine, the adults will do the monitor-checking for you”.

   -          Okay then, what do you remember from “Nobuta”?   It seems as if I was given the part because Kamenashi (Kazuya)-kun said, “Yuto would be good for the younger brother role”.  Kamenashi-kun has always taken great care of me ever since I entered JE.

   -          Was there a pretext for that?   When I greeted him for the first time, he said, “Even though you’re small, you’re pretty distinguished.”  It started from then.  When I began appearing in “Shokura” (“The Shonen Club”), my parents would come pick me up after filming finished, but Kamenashi-kun would always wait together with me until my parents arrived.  His existence to me was really the same as that of an older brother and I feel that our sibling relationship in “Nobuta” really became the same as our real life relationship.

   -          For the theme song “Seishun Amigo”, you back danced as a pair with Yamada (Ryosuke)-kun, right?   We did that, yes.

   -          What kind of relationship did you have with Yamada-kun?   Yama-chan passed the “Ya-Ya-Yah” public audition, right.  Even though I got in only six months earlier, I had a terrific feeling like, “Ah, I got a kouhai!”  I spoke out to him on the day of the audition.

   -          Why did you speak out to Yamada-kun?   What was the reason again… I think it was because our way home was in the same direction?  Yeah, but I got the feeling that he was somehow different from the other boys.  We soon became good friends and we ended up going to the movies together quite often.  We took the same train line too and after lessons we’d go home together.  We would sit next to each other and one of us would rest his head on the other’s shoulder and we’d end up sleeping our way home.  (Lessons sound like they’re incredibly draining >.<).   -          Did you ever sleep past your station?   Never.  Yama-chan was dependable and always woke me up properly.  He’d say, “Yuto-kun, you’ve arrived”.

I have to lead everyone
   -          You really became highly actively directly after becoming a junior, right.
I didn’t personally feel super elated about it or anything, but now that I think back on it, I feel like in my ignorance, something went off.  I was so juvenile.  There’s something I seriously regret.
-          Regret?   It was about 1 year after Yama-chan entered JE.  There was an occasion where he conferred to me, “I’m thinking about quitting.”  He kept saying it.  Whilst waiting on the platform, whilst riding on the train.  Everyone told Yama-chan that he was great at dancing.  Considering that, why on earth is he thinking about quitting, I thought.  I was so thick-headed huh.  Everyone else was suffering due to the fact that even though they were doing their utmost in order to stand in a position that was just a little bit better, they hardly ever got rewarded.  That’s why I had no idea why he was considering quitting, or even why he was confiding in me.
-          I see.   Now, when I remember back to it, my heart aches.  Why didn’t I listen to what he had to say more earnestly.  Why didn’t I give him encouragement like, “It’ll be okay.  Let’s do our best together!”
    -          Did you ever feel like you had any setbacks up until then?   It’s strange to say, but I didn’t.  I was allowed to appear on TV shows, and when there were junior concerts, Ya-Ya-Yah, Kis-My-Ft2 and A.B.C. would appear under group names, while I would appear under the personal name of Nakjima Yuto.
   -          In the midst of that, in 2007, Hey! Say! 7 was formed.   Directly prior to that, Yama-chan joined J.J.Express and there was also the rumour that Chinen (Yuri) would join as a member after he moved up from Shizuoka to Tokyo.  There were many time when we sang together and had collabs on “Shokura”, so I thought, “maybe we’ll end up together”.
   -          So you had a premonition?   I did.  Only, I didn’t expect that we’d be in a completely new group of 5.  I thought, “what will become of J.J.Express now?”
   -          What did you think when you saw the members of Hey! Say! 7?   I felt reassured that Dai-chan (Arioka Daiki) was there.  Because we’ve been closed from around the time that I entered, and we also appeared together in “Engine”.  I was the group’s centre, and I think I thought about the fact that I had to lead everyone despite Dai-chan being older than me more than a few times.  That’s why in things like MCs, I tried my very best to speak well.
   -          Directly after that, Hey! Say! JUMP was formed.   I was surprised.  Like, “eh?!”  Before it was formed, Johnny-san called me over, saying, “I have something to talk about”.  I thought, “maybe the group members will increase”.  At that time, I was told the group name, and rather than being concerned with the number of people and our debut, I was more like, “The group name is JUMP?!  Is there any special meaning behind that?” (laughs).

I had reached the limit.  Of my inferiority complex and jealousy, that is.
   -          What did you think about debuting?   I was incredibly happy.  But even though we had debuted, I began to worry about things like my position and the relationship between members.
   -          You began to worry?   Yamada-kun appeared in “Tantei Gakuen-Q” the year before our debut, right?  He gained more popularity from that than what is usually normal.  I had heaps of classmates in middle school who would stick pictures of on their student notebooks.  My mother also began saying, “Yama-chan is so cool!” (laughs).  I was somehow surprised.  Like, “really?!”
   -          You were perplexed.   I wasn’t aware of it.  But I had come all this way being in the very centre, so it was difficult to accept this change.  But at the same time, I saw how Yama-chan had always been striving so hard to arrive at this point.  As for me, I can’t say I got here just by working hard.  Because I saw this side to him, my feelings are very complex.
   -          I see.   The deciding factor was the filming of the 2nd PV.  The choreographer suddenly asked for me and Yama-chan to swap our places.
   -          Without informing you in advance?   It happened suddenly whilst we were at the filming location.
   -          Did you ask for the reason?   I didn’t ask.  At that moment in time, I was naturally seriously downcast.  Or more like, I was mentally desolate.  On that note, even emotional shifts are noticed by fans.  There were things written in my fan letters like, “Your expression has changed”.  It’s true that when I look back on the photos from that time, my expressions were pretty tight.
   -          Because they’ve been observing you all this time, they notice even the tiniest of changes, right.   That’s right.  The amount of work I had also decreased all at once.  There were times when the only job I had that month was one interview.  When I finally met up with the other members at work after a long period of not seeing them, I would feel uneasy and think, “Does everyone else have other work?”  When I was in my first year of high school, I received the award for perfect attendance.  That is a great thing, but I ended up comparing that to the busy times which I had gone through previously.
   -          You were insecure.   I was incredibly depressed.  I wasn’t desperate to the point of suicide, but there were times when I would be in my room and I’d sink into despair.  I thought, “why did everyone compare so much”.  I kept worrying about things that I could not change even if I thought mulled over them, and I fell into a downward spiral.
   -          Did you confide in anyone about your troubles?   I didn’t.  Not even to the members and not even to my family.  I would behave as if I were perfectly fine.  As if nothing was wrong.
   -          How did you get rid of your worries regarding your position?   There wasn’t anything in particular but… I had probably already reached the limit.  Of my inferiority complex and jealousy, that is.  I feel as if I reached my limit, and broke through.  I said to myself, “Wait, I can walk a different path that is my very own”.  There is work that you can do because you are the centre.  But I thought that there would definitely also be things that nobody other than me is able to do.
   -          You made a good realisation.  Didn’t you also have times when you thought of quitting?   But no matter how depressed I became, I never thought of quitting.  Not even once.  Because if I quit, I would lose everything.  If I quit, I wouldn’t even be able to try my best anymore.  That’s why I think that somewhere, I had some kind of hope.  Somewhere within my heart.  I started drumming and doing a bit of photography, and it was at this time that I began to come to the realisation that I must have my own good points.  And then, I got fan letters which said something like, “Your expression has turned better”.  I thought, I’m so glad.  Oh Yuto you precious thing =’)
   -          You started drumming, horse-riding and photography right when you were troubled?   JUMP has a lot of members after all, right?  There were moments when I thought that I would be buried under everyone else.  That’s why I thought that I would like to be armed with my own weapons.  I started drumming soon after I entered JUMP.  For our optional class at school, we had to choose between learning an instrument and joining the choir.  I went with learning an instrument.

   -          Why did you pick the drums out of all the instruments you could choose from?
Why was it huh?  Must have been by chance.  I thought the guitar was pretty cool too, but for some reason I picked drums.

   -          What triggered you to do photography?
That was from around the time just before I entered high school.  I liked taking pictures using my phone.  I didn’t feel as if that was enough, so I bought a camera and that was what started it.

    -          What about horse-riding?
I started that from high school.  I thought it’d definitely come in handy someday.  I heard that from the staff.  They said, “When Okada (Junichi)-kun was doing a historical drama, he said that he was glad he had done horse-riding before.”  So I thought, ah~ this is something that no one else is doing at the moment, let’s make it into one of my own weapons as well.

“Eh, what is this?!  I’m being cold-shouldered!”

-          You said just now that you were even worried about the relationships between the members, right?
There was a period when I was unreasonably highly ostracised…… I felt as if I were isolated from the other members.  But it was my own problem.  Because I was selfish.  I feel like if the me from back then was in front of my own eyes today, even I would detest him (laughs).

-          Why do you think you were cold-shouldered?
When we were volleyball supporters, I had a fight with Yama-chan.  When boys are around middle school age, their nipples hurt right?  LOL so awkward Yuto, I had no idea xD  (Is this common knowledge???)

-          Nipple?
It’s development pain.  Yama-chan pinched my nipple as a joke.  It really seriously hurt.  Then I let loose all my anger and the atmosphere suddenly turned bad.  I often made a pass at him as well, so when Yama-chan tried it, (for him) it was like how come I always endure it when I’m on the receiving end and when it’s the other way around I get snapped at.  I really feel apologetic for that.  But for some reason that time, everyone only worried about Yama-chan.  They asked him, “are you okay?”  I was shocked by that.  I thought, “Eh, what is this?!  I’m being cold-shouldered!”

-          Were you bothered by the members’ reaction?
I kind of didn’t understand the reason why I was slightly disliked.  Like, was it because I was being too damn serious, or because my sense of justice was unnecessarily strong?  If I was told something as a joke, I would get angry and say, “Seriously, stop saying that kind of thing”.  On stage and in the waiting room, everyone would mess around with each other to try and lighten the atmosphere, but I was really averse to it.  Isn’t it troublesome? (laughs)

-          You were too serious.
I was recently told that by a lighting staff at an interview.  He said that in the past, I used to get angry and say, “it’s not good to say things like that” even if I was only told, “you’re an idiot”.  It was like that.  I was really weirdly serious, and there was even a time when I opposed Johnny-san.

-          The company president?
When I was in middle school, I got an injury on my face because I went kite-flying with my little brother.  When I met Johnny-san, he asked, “What happened to YOU.  Did you get in a fight or something?”  I answered, “that’s not it”, but he kept saying, “you got into a fight”.  And then I ended up yelling something like, “I said that’s not it!”  It got to the point where not only Johnny-san, but every else around us was shocked.  I understand now.  Because I had received a shock (the face injury) Johnny-san tried to show his concern whilst not talking about it too seriously.  I really was an idiot, right?  By being like that, it was only natural that I got cold-shouldered by the people around me.  I had a period when I was rather non-approachable.  But because I didn’t realise that at the time, I felt as if I was the only one being isolated from the group, and I worried about it by myself a lot.

-          It was tough, right.
I am the type to brood, if I get toyed around with I would overthink and worry about the reasons behind it, and then I would feel sharp pain in my stomach.  When I was in my first year of high school, I ended up always going to the sick room (laughs).  Oh Yuto you worry me ;__;

-          Did you also cry alone?
I didn’t cry about it, but I felt insecure and when I watched emotionally moving films the tears would come out immediately.  At the Fukuoka live of [Ten(goku) Con(cert)] (2009 summer tour), when the members celebrated my birthday, I was overly happy and I cried so much that I pulled everyone else in with me too (laughs).  (Not sure about this translation.)

-          But even at times like that, you never thought about quitting?
At that point huh.  There were also times when I would go to the location, talk with the members, and then I would become pleasant.  Even whilst I was thinking that I may be being cold-shoudered, I really loved all the members.  My thoughts regarding how everyone could not understand me were too strong, and I wasn’t about to look around me.

The friends who hold me dear are always right there by my side
-          Around when did your relationship with the members change for the better?
When was it.  It was pretty recent (laughs).  It might have been around 4 years after our debut.  Around that time, people started saying, “come to think of it, Yuto’s changed”.

-          What triggered the change?
It’s kind of like, I became able to laugh properly when people messed around with me.  But it’s not like I consciously changed myself.

-          What do you mean?
There was one moment where I suddenly felt as if it’s more comfortable just to turn aside the teasing and laugh it off.  My stomach and stuff were at their limit, and it was kind of a matter of prioritising my health.  It probably started with that.  When my reaction changed, everyone else changed too.  I had come to the realisation.  That I had lived in a world that consisted only of myself.  That they only teased me for the very reason that we are close friends, and that by no means was it meant to hurt me or bear any kind of malice.  I understood everyone and everyone most likely understood me.  From then on, our relationship became
extremely good.

-          I see.
Of course, we’ve always been good friends since the time when our group was formed.  However, I was able to come to an understanding that this is what it’s like to be close friends in the real sense, and to understand each other in the real sense.  We’ve become able to understand each other like not just what this guy likes, and what his type of girl is, but what his personality is like, and what he would do in this kind of situation.  Personally, I’ve also come to keep the members on mind a lot.  I’ve always been full of myself until now.

-          You were like that, huh.
Yes.  I was way too damn serious, and I think that I ended up hurting the members in my endless ignorance.  If the me from back then was before my very eyes right now, I would like to tell him this.  “It would be good if you could become a little more lenient.  Look around you a little more.  I would tell him that friends who truly hold you dear are right there beside you.

Maybe it wasn’t a coincidence that I selected drums
-          So, when was this moment when you suddenly thought that you were glad to be with these members?
There were many times.  For example, I always think that at live concerts.  If we’re talking of minor occurrences, at [Zenkoku Tour], I dropped my drumstick, right.  That time, Yama-chan picked it up for me.  Moreover, he passed it over to me casually during a time when the audience could not see.  He did it so that I wouldn’t look uncool.

-          That was a good episode.
This is also about dropping my drumstick but, there was a three-person scene in [JOHNNY’S World] with (Okamoto) Keito, (Yaotome) Hikaru-kun and I.  I dropped my stick that time too (laughs).  It dropped right next to Hikaru-kun, but he didn’t get it for me at all.  So I pulled through by making use of my one-handed technique.  When I said to Hikaru-kun, “it would have been nice if you could have picked it up for me” after we finished the performance, he told me, “but if I had picked it up over there, I think it would’ve looked uncool”.

-          So he thought about how you would have looked to the audience and determined that it would have been better not to pick it up.
Yes.  He said, “but the show must go on, right?”  I thought, wow that’s deep.  I thought, I really must have good fortune to be placed in a group with these members.

-          When I hear you talk about this, I feel glad that you selected drums, even if it was a coincidence.
Sometimes I think, maybe selecting the drums was not a coincidence.  Because on stage, the drum is placed furthest back, it is a place from which I can observe all the members and the audience.  It puts my mind at ease, being able to see everyone.  Being able to see that scene is one of the factors that makes me glad that I selected drums.  It is a special seat which belongs only to me.

-          Thanks to drumming, you were able to have a stand-off against Okura (Tadayoshi)-kun last year in [Kanjani no Shiwake 8], right?
I was really happy about that. I feel incredibly grateful towards the fans.  I was told this by the director.  “There were an amazing number of requests for Yuto to appear on the programme too”.  WOW guys start writing letters to JE requesting that JUMP appear in everything NOW.  They actually work!!  (I’m actually kind of surprised about this).

I like the phrase, “to enter by the narrow gate”
-          Speaking of events from last year, your sound performance in [Hanzawa Naoki] is also fresh on my mind.

Sakai Masato-san praised me for my crying scene.  I was super happy when he said, “ah, that was good” with that smile of his.  It may be presumptuous of me to speak about acting, but when bringing out a performance, somewhere you are questioning yourself about what kind of life you’ve led up until now after all.  (Not too sure about this translation either, sigh Yuto your philosophising is above my level of intelligence.. ;__;).  It really is an experience.  And I don’t think this applies only to acting.  I think that no matter what kind of experience you’ve had, it would definitely come in use somewhere.

-          That’s true.
It’s not my favourite motto, but I like the phrase “to enter by the narrow gate”.  It means that selecting the difficult path rather than the easy path will ultimately be for your own good.  So that’s why I kind of, yeah, thought that I wanted to treasure these words.

-          That’s a good phrase.
It’s true that there were times when I thought things were difficult, but because of a lot of things have happened to me, I’m able to notice when small things happen to the other members.  There was a time when Dai-chan worried about not having any skills of his own.  I understand feelings like that too.  Dai-chan started learning things and is doing his utmost to overcome that.  I think that if it’s Dai-chan, he’d definitely be able to overcome any barricade.  And not only Dai-chan, but all of the members.  So this becomes my motivation, I feel like I have to try even harder from now on.  Hikaru-kun has become skilled at the bass, and because I want to be able to say “I have too”, I am able to try hard on the drums.  It’s like the multiplier effect, and I think it’s really great.

-          That’s true.
Even now, I feel as if having a lot of members in our group is an advantage.  Each and every one of us has our own special skill, we have our own weapons.  Keito can speak English, Yabu (Kota)-kun is smart, Ino-chan (Inoo Kei) can also do well as an intellect.  Yama-chan is of course good at speaking, and he can act.  Takaki (Yuya)-kun is also challenging a variety of things.  Everyone wields their own weapon, and we’re all striving to improve more and more.  A while ago, I watched Chinen-kun’s appearance in [VS Arashi], and he’s really skilled at sports, as expected.  If everyone pools together their weapons, when we all gather together we’d definitely be a formidable.  Because everyone definitely has a weapon which belongs to nobody but themselves.

-          You have also come to find your own weapons in that belief, right?
I still need to persevere in all sorts of things from now on but, there have been times when I feel glad to be doing photography.

-          What kind of times?
There was a time when I was praised by the professional cameraman, he said that I took good photos when he saw the off-shots I took of the members whilst on tour.  I think it’s not my skill, but rather there are the expressions of the members which nobody other than me can take.  Because it’s only natural that we’re together all the time, everyone has natural expressions.  And because I know what the best expression of all the members are.  Whilst I’m peeking through the viewfinder, these thoughts go through my mind.  Hereon after, I will continue to walk onwards with these friends.  I look forward to it.

Credit: Kiriharu@wordpress.com
             hahaho7@LJ
     

No comments:

Post a Comment