Thursday, May 07, 2015

[TRAN] MYOJO 3.2014-Inoo Kei 10000 letter Long Interview



  


   Tôi có thể được ăn nhiều đồ ăn ngon nếu gia nhập Johnny’s

   Q: Cậu trông giống bố hay giống mẹ?
   A: Nhìn tôi chẳng giống ai trong hai người họ. Người khác còn nói với tôi rằng: “Nhìn cậu chẳng giống bố mẹ gì vậy?!” Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều là nhóm máu AB, chỉ có mình tôi nhóm máu A, nên tôi hay bị nói là “Có lẽ cậu bị nhà khác bỏ rơi rồi.” (cười)

   Q: Haha. Hồi nhỏ cậu là một đứa trẻ như thế nào?
   A: Trước khi vào mẫu giáo, hàng xóm vẫn nói tôi có một khuôn mặt “đáng yêu, nữ tính”. Tôi còn nhớ khi trần truồng nghịch nước, ông hàng xóm còn nói “Hở? Bé con cũng có cái đó kìa!” *LOL, cái đó là cái đó đó, LOLOL*

   Q: Tính cách của cậu có nữ tính như thế không?
   A: Về tính cách thì tôi khá vô tư. Tôi cũng không nhớ nữa, nhưng trong hội thao hồi còn học mẫu giáo, khi mọi người đều lấy hết sức để chạy, chỉ có mình tôi vừa đi bộ vừa vẫy tay cười. Bà và mẹ tôi nói có người còn hỏi “Cậu nhóc đó có làm sao không vậy?”

   Q: Cậu không có máu cạnh tranh à?
   A: Người ta nói rằng tôi khá tùy hứng và thích hành động theo ý mình. 

   Q: Chúng tôi nghe các thành viên khác nói rằng cậu bị gọi là “Takada Junji thời Heisei” (là một diễn viên hài của Nhật)
   A: Bản thân tôi không nghĩ là mình tùy hứng. Bác ấy hay nghĩ đến những tình huống kỳ dị… Đúng thế, tôi không nghĩ mình như thế đâu (cười).

   Q: Hồi cậu học tiểu học thì thế nào?
   A: Một cậu bé sáng sủa, là trung tâm của cả lớp, khiến mọi người cười và thu hút mọi ánh nhìn… hoàn toàn không phải là tôi. Tôi không hề nổi tiếng và lại dở thể thao. Tôi là một đứa trẻ rất bình thường.

   Q: Cậu không thích thể thao à?
   A: Hồi học mẫu giáo, tôi không chạy hết sức và về cuối, nhưng đến lúc học tiểu học, dù đã chạy nghiêm túc rồi mà tôi vẫn về cuối. À, có đúng một lần duy nhất tôi về đầu tiên vì tình cờ người chạy thi với tôi lúc đó là một cậu bạn béo mập (cười).

   Q: Cậu có thích cô bé nào không?
   A: Tôi chỉ kiểu như “Bạn đó được nha, ồ nhưng bạn kia cũng được nữa.” (cười)

   Q: Một cậu nhóc như cậu tại sao lại muốn vào Johnny’s?
   A: Khi còn học mẫu giáo, tôi có xem một chương trình trên TV về những đứa trẻ được ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Khi tôi hỏi mẹ “mấy người đó là ai thế ạ?” thì mẹ tôi nói “Mấy cậu nhóc đó là người của Johnny’s”, nên tôi đã nghĩ “À, nếu là Johnny’s thì mình cùng được ăn ngon!”. Đó chính là khởi đầu. Sau đó tôi đã nói với mẹ “Con cũng muốn vào Johnny’s”.

   Q: Hahaha.
   A: Mẹ tôi vốn phản đối lĩnh vực đó (giới giải trí) vì đó nơi con người ta không thể chắc chắn có được thành công dù có nỗ lực đến mấy.

   Q: Nhưng bất chấp phản đối của mẹ cậu vẫn đăng ký à?
   A: Mẹ tôi vẫn luôn phản đối, nhưng vì lúc nào tôi cũng nói đến chuyện đó và bố mẹ tôi để tôi tự quyết định hầu hết mọi chuyện, nên khi tôi học lớp 5, cuối cùng thì họ đã nộp đơn cho tôi.

   Q: Thì ra là vậy.
   A: Vì vậy, từ ban đầu, đối với việc trở thành Johnny’s, tôi chẳng nghĩ tới việc lên TV thì có gì vui ngoại trừ việc được ăn đồ ăn ngon.


   Mẹ là người chữa lành những vết thương và nước mắt của tôi

   Q: Yabu nói rằng lần đầu tiên gặp cậu trong chỗ tập trung thi tuyển, cậu nhìn cực kì sành điệu.
   A: Gì cơ? Chắc đó không phải tôi đâu! Tôi có cảm giác mình xấu đi ấy.

   Q: Được rồi, tôi cũng nghe Yabu nói rằng cậu đã hát “Flower” của Kinki Kids trong phần thi tự chọn, vậy đó cũng là một cách làm cho mình xấu đi ư?
   A: Đúng thế (cười). Cảm giác như nếu là việc gì tôi đã tệ thì ngay cả khi lên trung học rồi tôi vẫn còn bị chê cười.

   Q: Cậu có nghĩ mình được chọn không?
   A: Tôi còn chẳng thèm nghĩ tới điều đó. Tôi cứ đi thi thôi, chẳng nghĩ tới điều gì cả.

   Q: Vậy hoạt động làm Junior của cậu bắt đầu thế nào?
   A: Đầu tiên thì có rất nhiều đàn anh, như là KAT-TUN và Kanjani8. Tôi nghĩ họ là những người anh cực kì tốt. Họ sẽ đưa tôi đi ăn đồ ăn Trung Quốc sau khi kết thúc công việc.

   Q: Còn có những việc như vậy à?
   A: Tôi nghĩ mọi người lúc trên sân khấu rất ngầu. Vì tôi không tham gia các câu lạc bộ, nên đây là lần đầu tiên tôi ngưỡng mộ đàn anh. Tôi nghĩ mình cũng muốn trở nên như vậy. Tôi không muốn mình mãi chỉ đứng nhảy phụ họa, tôi cũng muốn tiến lên trước. Tôi nghĩ mình muốn cầm vào mic.

   Q: Lần đầu tiên cậu được cầm mic là khi nào?
   A: Đó là khi tôi vừa vào sơ trung. Tôi vẫn còn nhớ mình đã cực kì hạnh phúc lúc đó. Tôi có cảm giác như “Gì cơ, mình cầm mic cũng được ư?!”

   Q: Bài hát đầu tiên mà cậu hát là gì?
   A: A, là gì nhỉ? Trời ạ, tôi không nhớ nổi nữa (cười).

   Q: Hoạt động thời kỳ junior của cậu có suôn sẻ không?
   A: Khi tôi còn học tiểu học, tôi không hay được gọi đi làm lắm. Tôi là một trong những người chỉ được gọi vào concert mùa hè hoặc mùa đông, khi họ cần rất nhiều người. Công việc tăng thêm một chút khi tôi bước vào sơ trung.

   Q: “Đồng nghiệp” Yabu của cậu được vào Ya-ya-yah rất nhanh sau khi vào công ty phải không?
   A: Yabu rất giỏi. Tôi vẫn còn nhớ. Khi Ya-ya-yah được thành lập, họ bắt đầu tìm kiếm cật lực chữ Y và A đầu tiên. Tôi nghĩ “Mình là I, không phải mình.” và tôi đã thật ghen tị. Nhưng cùng khoảng thời gian đó, tôi đã nhận được bức thư đầu tiên của fan. Tôi đã nghĩ, dù mình chỉ đứng múa may đằng sau, “tại sao lại có bức thư này?”, “tại sao họ lại biết tên mình?”. Tôi đã rất hạnh phúc và được tiếp thêm sức mạnh. Tôi đã quyết tâm sẽ nỗ lực hết mình.

   Q: Năm 2004, cậu được chọn vào J.J.Express đúng không?
   A: Tôi đã cực kì vui sướng. Dù tôi vừa mới gặp Dai-chan và Yuto, tôi đã phải chụp hình tạp chí cùng với họ. Chúng tôi được gọi là một nhóm, nhưng chúng tôi lại không hợp nhau lắm (cười).

   Q: Ấn tượng của cậu về hai người đó là gì?
   A: Không như bây giờ cả Dai-chan và Yuto đều mang lại cảm giác rất dễ thương, hồi đó lại hoàn toàn khác. Yuto thì nhỏ bé nhưng cực kì nghịch ngợm. Cậu ấy thường đánh lộn rồi túm lấy Dai-chan *@@*

   Q: J.J.Express thường thay đổi thành viên phải không?
   A: Đúng thế, khi Tama (Tamamori Yuta) bị chuyển đi, tôi cũng khá sốc. Vì chúng tôi vẫn thường về cùng nhau, tôi đã nghĩ “giờ mình không thể về chung được nữa”. Có rất nhiều lần một cậu bạn mà tôi thân thiết đột nhiên không được gọi nữa. Ngay từ khi còn bé, tôi đã cảm nhận được “À, thế giới này thật khắc nghiệt.” Có những lần tôi cũng không được gọi. Có lẽ hơi kì lạ nếu nói đó là điều thường xảy ra, nhưng đúng là chuyện đó rất bình thường.

   Q: Cậu có nghĩ tới việc debut hồi đó không?
   A: Khi tôi học tiểu học và sơ trung, tôi chỉ nghĩ “Hôm nay mình làm việc này, ngày mai…”. Không nói đến chuyện debut, tôi chỉ nghĩ rằng ngày hôm nay chỉ có thể nghĩ tới ngày mai.

   Q: Đó là những ngày bận rộn nhỉ.
   A: Lúc học sơ trung, tôi vẫn luôn cảm thấy mình đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhưng giờ nghĩ lại, hồi đó thật bận rộn. Tôi phải tới trường, rồi đi làm. Rồi tôi lại dậy sớm để đi học. Vào thứ bảy thì tới quay cho chương trình Ya-ya-yah.

   Q: Thật vất vả phải không.
   A: Tôi đã nhận được rất nhiều động viên từ phía gia đình. Bố tôi sẽ tới đón tôi ở chỗ làm nếu tôi phải ở lại muộn hoặc khi tôi không khỏe. Không cần biết tôi về trễ cỡ nào, mẹ tôi vẫn sẽ chờ và dọn bữa ăn cho tôi.

   Q: Món ăn nào của mẹ mà cậu thích nhất?
   A: Nếu là mẹ nấu thì món nào cũng ngon. Nhưng nếu phải chọn một thì đó sẽ là cà ri. Đương nhiên là ăn cà ri ở nhà sẽ ngon hơn ăn ở bất cứ chỗ nào khác. Khi ai đó nói ra hàng ăn cà ri, tôi cảm thấy hơi khó tin. Đối với cà ri thì hương vị gia đình mới là điều rõ rệt nhất.

   Q: Đúng thế.
   A: Nhưng khi tôi về nhà với cái bụng rỗng, tôi sẽ nổi nóng rồi thỉnh thoảng trút lên mẹ. Kiểu như “Món này con không thích ăn!”. Có một lần hồi học sơ trung, tôi thực sự thành một tên đáng ăn đập. *haizz*

   Q: Vậy là có những chuyện cậu không hề để ý chỉ vì cậu quá chú tâm đến chuyện của bản thân mình?
   A: Đúng vậy. Trong công việc, những lúc tôi không được đứng ở vị trí tốt hay tôi không được cầm mic, tôi đều rất giận dữ. Những lúc đó, mẹ tôi sẽ “ừ, ừ” nghe tôi nói rồi sẽ nấu cho tôi ăn. Giờ tôi thực sự cảm thấy biết ơn. Tôi nhận ra rằng mẹ là người đã chữa lành những vết thương và nước mắt của tôi.

   Khi cảm thấy bực tức nên thể hiện bản thân rõ ràng.

   Q: Cậu kiên quyết không muốn học trung học ở Horikoshi phải không?
   A: Lúc đầu, chủ tịch nói với tôi “Cậu sẽ học ở Horikoshi phải không?” nhưng tôi đã nói “Cháu không muốn học ở đó.” Tôi muốn kết giao với những người bạn ngoài công việc. Những nơi không chỉ có công việc tạo ra cảm giác thoải mái. Và sự thực là Hikaru. Yabu, và mọi người đều học ở Horikoshi.

   Q: Phải.
   A: Nhưng tôi cũng không thể quen được với trường của tôi (cười). Thầy giáo cực kì nghiêm khắc với tôi và tôi cũng chẳng có người bạn nào.

   Q: Một người cũng không ư?
   A: Đúng thế. Từ khi học năm thứ hai trung học, tôi đã chẳng có lấy một người bạn. Dù giờ tôi rất chăm chỉ nhưng cũng đã có một thời gian nổi loạn, và tôi bị mọi người bỏ rơi. Dù thực ra tôi là người đã dựng lên bức tường xung quanh mình. Tôi ngủ trong giờ học, và đến lúc thức dậy thì đèn đã tắt rồi. Tôi sẽ ở trong bóng tối, chỉ một mình. Tất cả mọi người đều đã tới phòng nhạc. Tôi thực sự không có bạn bè. Khi nhìn ảnh chụp cả lớp, tôi là người duy nhất hơi đứng tách ra so với mọi người. Tôi không biết tại sao mình lại hờn dỗi như thế. Thực sự tôi làm như vậy rất nhiều.

   Q: Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc bỏ học chưa?
   A: Tôi nghĩ tới rất nhiều lần. Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện chuyển trường, nhưng rồi nghĩ lại thì tôi cũng chỉ còn một năm nữa.

   Q: Tháng 7 trong năm đầu tiên học trung học, cậu đã được chọn vào Kitty GYM phải không.
   A: Đó là lần đầu tiên tôi thấy mừng vì chữ cái đầu trong tên tôi là I. Tôi đã được vào nhóm với anh Yamashita (Tomohisa). Tôi cực kì mừng vì mình được chọn, mừng cực kì. Là Kitayama, Tottsu, Hikaru và tôi. Mọi người đều giỏi, kĩ năng nhảy rất tốt, tôi không thể theo kịp và đã từng nghĩ công việc thật là khó khăn.

   Q: Cậu có từng linh cảm được việc sẽ ở chung nhóm với Hikaru rồi debut chung với nhau không?
   A: Không hề. Khi còn nhỏ, Hikaru là một tên tiểu quỷ. Giờ thì vẫn vậy nhưng hồi nhỏ tệ hơn (cười).

   Q: Ví dụ?
   A: Hồi đầu, Hikaru sống ở Sendai, và mỗi lần có công việc cậu ấy đều phải tới đây (Tokyo). Vì cậu ấy luôn mang theo một ba lô rất lớn, nên khi tôi hỏi cậu mang cái gì đó, cậu ấy nói “trong này có tạ tập.” Tôi đã nghĩ “Tên này thật là ngầu.” Khi còn trong Kitty, chúng tôi cùng đường nên hay đi chung về nhà. Chúng tôi vẫn là học sinh, mặc đồng phục. Cậu ấy sẽ chỉnh sửa đồng phục của tôi bằng cách vò nhàu cà vạt, tháo khuy áo của tôi rồi cố ý cài lệch.

   Q: Chẳng phải điều đó chứng tỏ hai người khá thân sao?
   A: Nếu đi cùng nhau thì không sao, nhưng cậu ấy xuống tàu sớm hơn tôi. Tôi còn mỗi mình sẽ thấy rất ngượng. Tôi đã nghĩ một ngày nào đó sẽ đánh cho cậu ta một trận (cười). *Đùa chứ mình không phải cái dạng ship nọ ship kia nhưng nghe Inoo kể chuyện như nói đến ông chồng già giận dỗi cô vợ nhỏ @@*

   Q: Cậu cảm thấy sao khi Hey! Say! 7 debut lúc cậu còn đang học năm thứ hai trung học?
   A: À, đó là một cú sốc mạnh đối với tôi. Họ còn ra CD và xuất hiện thường xuyên trên TV. Dai-chan, Takaki và Yuto nữa, chúng tôi dường như đã cùng nhau trải qua cả chặng đường dài. Lúc đó thế giới của tôi đã thay đổi với việc họ ra CD đó.

   Q: Nhưng cùng năm đó, Hey! Say! JUMP được thành lập. Khi thấy các thành viên, cậu đã nghĩ gì?
   A: Tôi đã nghĩ có rất nhiều người mình biết. Yabu và Hikaru, chúng tôi đã biết nhau từ nhỏ. Tôi cũng chung nhóm với Dai-chan, Takaki, và Yuto nữa. Nhưng mặt khác thì tôi chưa bao giờ nói chuyện với Yama-chan, Chinen hay Keito, nên tôi khá bất ngờ.

   Q: Cậu rất hài lòng vì được chọn phải không?
   A: Nhưng cảm giác tôi ở ngưỡng công ty không thể quyết định có nên cho tôi vào hay không, và tôi chỉ vừa lọt khe cửa hẹp. Chủ tịch buột miệng nói với tôi “Đó là một quyết định suýt soát.” Tôi đã ngạc nhiên, nhưng mà… phải. Tôi hài lòng.

   Q: Có phải hơi phức tạp không?
   A: Nói thế nào nhỉ… Khi 7 được thành lập, tôi đã rất bực bội và trao đổi rất nhiều với mẹ tôi. Rồi mẹ tôi nói, “nếu con bực bội vì chuyện đó thì nên nói suy nghĩ của con ra”. Trước giờ tôi chưa từng nói chuyện này, nhưng tôi đã gặp chủ tịch và nói “Cháu khá bực vì không được chọn.” Có lẽ vì cuộc đối thoại ngày hôm đó mà tôi mới được vào JUMP. Hơn nữa, không nói tới chuyện phức tạp đó, tôi thấy thật mừng vì đã được gặp các thành viên.

   Chúng tôi có thể cãi cọ vì chúng tôi thực sự thân thiết

   Q: Những lúc như thế nào thì cậu đặc biệt nhận ra rằng thật mừng vì mình có những thành viên ở bên?
   A: Tôi nghĩ là tất cả mọi lúc. Trong khi thực hiện concert hay là quay PV. Nếu nói đến chuyện gì trọng đại thì có lẽ là hai năm sau khi debut, vào cuối concert ở Tokyo Dome, tất cả mọi người đã khóc. Tại nơi mà tôi đứng trên sân khấu, tôi có thể thấy toàn bộ khán đài được bao phủ bởi những cây gậy phát sáng tuyệt đẹp. Tôi nghĩ đàn ông thì chỉ khóc khi ở một mình, nhưng lúc đó tất cả các thành viên đều khóc. Khi tôi thấy vậy, thực lòng tôi đã nghĩ rằng được ở bên những thành viên này thật là hạnh phúc. Hoặc khi cùng nhau bay khi diễn SUMMARY, khi ấy tôi bay thành vòng tròn, nhìn xuống phía dưới chật kín người hâm mộ và khi nhìn vào bên trong vòng tròn có thể thấy các thành viên. Tôi thấy mừng vì mình có thể được gặp những thành viên này. Nhưng ngay cả với những điều nhỏ nhặt nhất, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi được ở trong nhóm.

   Q: Cậu nói điều nhỏ nhặt là sao?
   A: Là những chuyện hàng ngày. Những chuyện như chúc mừng sinh nhật ai đó trên sân khấu concert. Đó không phải là thông lệ và mọi người đều nở nụ cười trong lòng. Khi nhìn thấy những biểu cảm đó, tôi thấy hạnh phúc. Hay khi ở Johnny’s World, Dai-chan và Kawai (Fumito) đã làm một màn kịch nhỏ hai người. Sau đó khi chỉ có tôi và Dai-chan, chúng tôi “đàm đạo” rất tự nhiên với nhau, kiểu như “Nếu cậu làm như thế này chẳng phải sẽ vui hơn sao?” Trong lúc họp nhóm về concert của BEST, chúng tôi cũng nói những chuyện như “Hãy làm thế này đi” và “Mặc đồ như thế này nhé.” Chúng tôi lại cười cùng nhau “Thế này cũng được hả?”, “Thế này sẽ bị ‘ném đá’ đấy”. Ngay cả trong những phút giây bình thường như thế, tôi vẫn thấy vui vì được ở trong nhóm.

   Q: Thật là một nhóm tốt.
   A: Ngoài mối quan hệ công việc là cùng chung nhóm Hey! Say! JUMP, chúng tôi còn có mối quan hệ như những người bạn thực sự *dịch thoáng*. Ngay từ năm đầu đại học, tôi đã đi Izu cùng Hikaru và Dai-chan. Năm tiếp theo, Yabu cũng tham gia và chúng tôi đi trượt tuyết. Mỗi năm chúng tôi đều tổ chức sinh nhật cho người cùng đi trong đợt đó. Có lẽ sẽ có người hoài nghi chuyện gì sẽ xảy ra nếu thân thiết quá, nhưng chỉ khi thực sự thân thiết thì chúng tôi mới có thể cãi nhau.

   Q: Ra là thế.
   A: Tôi vẫn nhớ, bốn năm trước, khi JUMP cùng tới Hawaii. Mọi người đều di chuyển bằng xe đạp, nhưng khi chúng tôi dừng lại ở một cửa hàng thì xe đạp của tôi đã bị lấy mất. Thực ra là vì đó là khu cấm xe nên xe của tôi đã bị đưa đi (cười). Khi tôi ra khỏi cửa hàng, xe của tôi không còn ở đó nữa, tôi đã quá bất ngờ rồi cười ngớ ngẩn. Có lẽ quản lý đã nổi giận khi thấy điệu cười ngớ ngẩn của tôi. Lúc đó, mọi người đã cùng giúp tôi tìm xe đạp. “Cái lũ này thật là tốt”, tôi đã nghĩ vậy đấy. Ngay cả khi tôi đã kiệt sức, Yabu vẫn dùng tiếng Anh để hỏi xung quanh giúp tôi *Yabu “hình như” phát âm tiếng Anh không phải tốt lắm*, và khi chúng tôi đến nhận xe về, Yama-chan đã dạy tôi “Tốt nhất là nên bỏ ra chút tiền hoa hồng.” Họ thật sự là những người tốt bụng.

   Q: Thật là một câu chuyện hay.
   A: Nhưng ngay sau đó tôi đã đánh mất chìa khóa xe đạp (cười). Tôi không dám nói chuyện đó với quản lý. Tôi đi mua một chiếc chìa khóa mới mà không dùng tới xe đạp, nên lúc đó, để giấu quản lý, mọi người đều đứng đó chờ. À, nhưng lần đó Yuto cũng xui. Cậu ấy còn mất cả bàn đạp *@@*. Làm sao cậu ta có thể đạp về được chứ (cười).

   Q: Vậy trong số các thành viên cậu quý ai nhất?
   A: Ai đây nhỉ… nhất cơ à? Chẳng phải tôi yêu quý tất cả mọi người sao?

   Q: Nói cách khác là cậu cũng yêu mình nhất đúng không?
   A: Đúng, đúng, đúng, đúng. Cách nghĩ của chúng tôi có thể khác nhau, nhưng tôi nghĩ mình yêu quý tất cả mọi người. Chỉ là cái cách tôi yêu quý bọn họ và cách tôi thể hiện ra hơi khác thôi.

   Nền tảng của tôi chính là một thần tượng

   Q: Cậu bước vào đại học sau khi debut phải không?
   A: Đúng thế, tôi không hòa hợp lắm hồi trung học đúng không? Tôi nghĩ học trung học chẳng có nghĩa lý gì cả, và tốt nghiệp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rồi mẹ hỏi tôi “Điều đó có thật không?” Mẹ nói nếu tôi tốt nghiệp trung học, tôi sẽ đủ điều kiện để vào đại học. Vì thế tôi nghĩ mình sẽ vào đại học để tạo ra ý nghĩa cho việc tốt nghiệp trung học. Tôi đã quyết định như vậy vào cuối năm thứ hai trung học.

   Q: Về việc học đại học, cậu có cảm thấy như vậy là không chuyên tâm vào cả công việc và học tập không?
   A: Có. Tôi luôn ở trong trạng thái dao động trước cả hai. Đã có lúc tôi nghĩ quyết định vào đại học thật là sai lầm. Nhưng cũng có những mặt tích cực ví dụ như có thể gặp được rất nhiều người và nhìn nhận công việc bằng con mắt của một sinh viên đại học.

   Q: Vậy thì nền tảng của cậu là gì?
   A: Nền tảng của tôi chính là làm một thần tượng. Dù điều đó thực sự khó khăn (cười).

   Q: Nhưng chẳng phải cậu sợ sẽ đi nhầm đường vì chọn những quyết định sai lầm làm ảnh hưởng tới tương lai hay sao? *dịch thoáng*
   A: Tôi cũng không biết. Tôi nghĩ sẽ có những lúc tôi lo lắng về những chuyết định đó, nhưng kể cả tôi có lầm đường đi nữa thì cũng sẽ ổn thôi, phải không? Tôi nghĩ sống một cuộc sống với nhiều lựa chọn sẽ tốt hơn là việc lo nghĩ đến những điều ấy. Chỉ vì tôi muốn sống một cuộc sống như vậy đó.

   Q: Ra vậy.
   A: Dù có những lúc do dự giữa hai bên hay nỗ lực còn hời hợt, nhưng tôi nghĩ một con đường có thật nhiều ngã rẽ với nhiều lựa chọn thì cũng có những ưu điểm của nó. Bởi vì tôi nghĩ có nhiều lựa chọn sẽ khiến cho cuộc sống phong phú hơn. Giả sử có chọn đi trên một con đường sai lầm, chẳng phải điều đó vẫn có giá trị vì sự thật là mình đã có một lựa chọn khác so với trước đây sao? À, nhưng tôi nghĩ nếu có nhiều lựa chọn quá thì có thể sẽ lạc lối mất (cười). Tôi nghĩ chẳng có câu trả lời nào là chính xác tuyệt đối cả.

   Q: Năm ngoái cậu đã tốt nghiệp đại học rồi, và giờ thì cậu chỉ còn có công việc thôi, có điều gì thay đổi không?
   A: Giờ tôi có thể ngủ ngon rồi (cười).

   Q: Haha. Cậu có đang phải gấp gáp không?
   A: Tôi phải gấp gáp ư?

   Q: Cảm giác gấp gáp để tạo ra được những cột mốc thành tựu mới ấy.
   A: Tôi cũng không rõ. Mà, tôi cũng chẳng vội. Điều này có vẻ không tốt nhỉ?

   Q: Cậu có rắc rối gì hiện tại không?
   A: Không hề. Trời ạ! Tôi thật là một kẻ hời hợt. Tôi chẳng có vấn đề gì cả. Cũng không phải tôi chưa từng lo lắng điều gì. Chỉ là tôi không nghĩ những chuyện đó là rắc rối. Rắc rối ư… Tôi chẳng có (cười).

   Q: Điều đó có đồng nghĩa với việc cậu rất tự tin không?
   A: Phải, tôi nghĩ sâu trong đáy lòng, mình có thể tận hưởng xung quanh, bản thân, và thực tại.

   Q: Cậu đã bao giờ có ý định bỏ cuộc chưa?
   A: Tôi chưa bao giờ nghĩ mình thực sự muốn bỏ cuộc.

   Q: Khi mới vào Johnny’s hồi tiểu học, có những lần cậu đã phải khóc trong uất ức phải không?
   A: Tất cả mọi người đều có những lúc như thế. Khi không thể nhớ được vũ đạo, bị những junior khác nói là “Cậu chẳng nhảy được gì cả”, rồi bị lấy mất vị trí, hay không được chọn vào nhóm. Những chuyện đó xảy ra với tất cả mọi người.

   Q: Nhưng cậu không muốn nói về những chuyện đó?
   A: Không. Khi nhìn lại, những chuyện vui lấn át những chuyện không vui. Tất cả những lúc vui vẻ ấy. Chuyện gì khiến tôi hạnh phúc nhất nhỉ…. Chuyện gì ấy nhỉ?! Có rất nhiều chuyện khiến tôi hạnh phúc, như lần đầu tiên xuất hiện trên báo, hay lần đầu tiên được chụp trang bìa cho MYOJO, và lần đầu tiên tôi được cầm mic nữa.

   Q: Vì thế mà cậu chỉ lướt qua những chuyện khó khăn và tập trung kể những chuyện vui vẻ.
   A: Tôi có thể kể những chuyện khi tôi bực bội và khóc. Bởi vì chuyện đó có xảy ra. Tôi nghĩ mọi người có thể đọc những chuyện đó, thấy cảm động, rồi nghĩ rằng “Mình cũng sẽ cố hết sức!”. Đó có lẽ cũng là một phần công việc của chúng tôi. Nhưng, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, tôi muốn được làm chính mình và để công việc đó cho những người khác. Nghe có vẻ kì cục, tôi chưa bao giờ che giấu bản thân mình hay cảm thấy cần phải ra dáng một thần tượng chỉ vì công việc của mình. Thực sự, tôi muốn được làm chính mình (cười). Tôi có thể không được chấp nhận theo cách đó, nhưng tôi cũng không nghĩ đến việc thay đổi bản thân. Nếu mọi người có thể yêu mến chính bản thân tôi như thế này thì tôi sẽ thật vui mừng. Bởi vì tôi muốn những người hâm mộ chúng tôi có thể cười khi thấy chúng tôi hơn là cảm động vì chúng tôi.

   Q: Vậy ra đó là phong cách của cậu. Nhưng vì JUMP debut từ rất sớm nên có những người không hiểu về lịch sử của JUMP sẽ nghĩ các cậu là những cậu bé vàng không hiểu thế nào là vất vả, phải không? Cậu có nghĩ mình nên truyền tải sự thực tới họ, rằng các cậu thực ra đã phải nỗ lực rất nhiều?
   A: Tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Nếu có người nghĩ như thế, thì đâu đó cũng sẽ có những người nghĩ rằng chúng tôi đã rất vất vả. Nếu mọi người đều nghĩ giống hệt nhau thì đâu còn gì hay nữa phải không?

   Q: Vậy sao.
   A: Ngay từ ban đầu, làm việc vất vả hay phải trải qua những khó khăn gian khổ không chỉ là những người trong ngành giải trí. Mọi người đều trải qua những việc như vậy. Mọi người đều có khó khăn, và nếm trải cay đắng. Nếu tôi nói về những điều này, đương nhiên người đọc có thể hiểu được những điều trước giờ họ không biết. Nhưng tôi chỉ muốn nói về những điều vui vẻ đáng giá mà thôi. Như vậy, đối với tôi sẽ vui vẻ hơn, mà chẳng phải đối với người đọc cũng vậy sao?

   Q: Vậy thì hãy thành thật trả lời chúng tôi. Cho tới bây giờ, tất cả quãng thời gian khó khăn và thời gian vui vẻ, bên nào nhiều hơn?
   A: Tôi nghĩ là bằng nhau.

   Q: Cảm ơn.
   A: Tôi có một niềm tin. Khi tôi được chọn chương trình thực nghiệm ở đại học, tôi đã chọn tái thiết sau động đất. Vì tôi là Johnny’s nên rất khó để lấy tư cách cá nhân đi tới những vùng bị ảnh hưởng. Nhưng tôi nghĩ sẽ được nếu đi dưới danh nghĩa của trường đại học. Như tôi đã nói “Học đại học thực sự cần thiết”. Ở đó, tôi đã gặp, nói chuyện, và kết thân với rất nhiều người. Đương nhiên, mọi người cũng nhận ra tôi là Inoo Kei của Hey! Say! JUMP. Mọi người nói với tôi “Khi tôi thấy cậu hát, tôi như được thêm động lực.” Tôi nghĩ, sức mạnh của công việc này thực sự đáng nể. Ngay cả khi chỉ có một mình, tôi vẫn muốn thật nhiều người có thể mỉm cười. Vì thế mà tôi rất thích công việc này. Dù tôi có hơi tùy hứng một chút (cười).

   Nên tiếp tục có những “lần đầu tiên”

   Q: Cuối cùng, hãy cho chúng tôi biết những dự định tương lai của cậu?
   A: Đàn anh của chúng tôi đã chia ra các lĩnh vực mà chúng tôi có thể đảm nhiệm phải không? Như là diễn xuất hay đọc tin tức. Tôi nghĩ đàn em của tôi đang từng bước mở rộng những mảng này và Johnny’s sẽ ngày càng phát triển lớn hơn. Nên khi nghĩ về những việc JUMP nên làm, tôi nghĩ đến việc chúng tôi nên thử phát triển những lĩnh vực mới, những việc mà chúng tôi chưa bao giờ làm trước đây.

   Q: Vậy sao.
   A: À nhưng, phải, nếu phát triển hơn thì cũng cảm thấy mình như càng già hơn phải không? Hồi tiểu học hay mẫu giáo, một năm trôi qua thật lâu, đúng không? Nhưng khi lớn lên rồi mỗi năm trôi qua đều thật nhanh.

   Q: Đúng thế. Nhưng sao cậu lại nói vậy?
   A: Xét cho cùng, đối với những điều tôi được thấy từ hồi tiểu học, thời gian trôi qua thật lâu vì mỗi ngày đều xuất hiện những “lần đầu tiên”. Khi lớn lên rồi, có nhiều kinh nghiệm rồi, mỗi ngày đều là những việc đã theo thói quen nên một năm qua rất nhanh.

   Q: Có thể là vậy
   A: Nếu nghĩ như vậy, để mong cuộc sống như dài hơn, tôi nghĩ chúng ta nên thử nhiều những “lần đầu tiên”. Chúng ta nên làm những chuyện trước kia chưa bao giờ làm. Nếu những chuyện đó chẳng có gì đặc biệt cũng không sao, gặp gỡ mọi người cũng tốt. Chẳng phải nói chuyện với những người chưa từng quen biết rồi lại kết giao với họ rất hấp dẫn sao? Làm những việc mới, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt, rồi cảm thấy vui vẻ vì mình có thể làm những điều đó. Nếu có nhiều sự lựa chọn hơn, sẽ có gì đó có ích cho mình. Chẳng có ai trong Johnny’s học đại học về kiến trúc cả. Tôi nghĩ điều đó sau này sẽ có ích lúc nào đó.

   Q: Vậy à.
   A: Mà, đột nhiên tôi thấy lo lắng. Bằng từng này có đủ 10,000 từ chưa vậy? Có vẻ cuộc đời tôi thật quá tùy tiện và hời hợt (cười). Chúng ta có nên bắt đầu lại từ đầu và làm lại bài phỏng vấn không?

   Q: Haha. Không cần đâu, cảm ơn.
   A: Vậy thì tốt rồi (cười). Tương lai như thế nào vẫn chưa rõ, nhưng chúng tôi muốn tăng thêm những “lần đầu tiên”, cả tôi và JUMP. Bởi vì có rất nhiều khả năng. Bởi vì chẳng có ai là hoàn toàn giống nhau cả. Tôi nghĩ sẽ có việc mà chẳng ai ngoài tôi hoặc chẳng nhóm nào ngoài JUMP có thể làm được. Tôi bước vào thế giới này chỉ vì muốn được ăn ngon, vì thế tôi có thể làm những việc như bình luận về các món ăn. Xin lỗi vì quá tùy hứng và không thể nói được điều gì cụ thể (cười).


Engtran

   I can eat delicious things if I join Johnnys


 - Which one of your parents do you look like?   I don’t look like either of them.  I’m often told, “you don’t look like either of them ayy?!”  Everyone else in my family is AB blood type, but I’m A, so I also often get told, “maybe you were thrown away (by another family)”. (laughs)
   - Hahahahaha.  What kind of child were you?   It seems that I was often told by the neighbours, “what a cute, girlish face” before I entered kindergarten.  When I got naked to play in the water, I remember a neighbouring old man was like, “Huh?!  He’s got one!”
   - Were you also girlish in terms of personality?   In terms of personality, I was a carefree child.  I don’t remember this but, at the sports festival in my kindergarten, even though everyone else was running with all their might, I was the only one waving my hand whilst walking and smiling. (Superstar material right there.) I heard from my mum and grandma that people were asking, “is that child okay?”
   - Did no have no fighting spirit?   I’m told that I was random and my-pace, things like that.
   - We heard from the members that you’ve been called the “Takada Junji-san of the Heisei generation”.  (An older Japanese TV actor and comedian). 
   But I don’t really think I’m that random myself~  He thinks up heaps of incredible circumstances.  Un, I don’t think I’m all that. (laughs)
   - What about when you were in primary school?   A truly bright child, the central figure of the class, making everyone else laugh and drawing them in… I totally wasn’t this type.  I wasn’t popular and I sucked at sports.  I think I was a very normal child.
   - Did you dislike sports?   In kindergarten I didn’t run seriously and I came last but, in primary school I did run seriously and I still came last.  Ah, there was only one time where I came first.  By coincidence, that time the guy I was running against was a chubby person. (laughs)

   - Did you have a girl you liked?   It was like of like, “This girl is good, oh that girl is also good”. (laughs)
   -  How did a primary school student who was like that think of wanting to enter Johnnys?  When I was in kindergarten I watched a programme on TV where young kids were eating heaps of delicious looking food.  When I asked my mum, “who are those people?”, she replied, “they’re kids from Johnnys”, so I thought, “Ah, if I enter Johnnys, I’ll be able to delicious food too!”  That’s how it all started.  (Maybe this is the secret purpose to Yan Yan JUMP’s shift to gourmet touring >_>) From then on, I started saying to my mum, “I’m going to enter Johnnys!”
   - Hahahahahaha.   My mum was opposed to that kind of environment.  (The celebrity scene) Because it is a world in which you’re never sure if you’ll succeed, even if you work hard.
   - So you defied her opposition and applied anyway?   She was always opposed to it, but because I was always talking about it and my parents pretty much let me do anything I wanted, when I was in year 5, they finally sent in my resume.

   - So it was like that.   So that’s why at first, in regards to Johnnys, there was no other reason to me thinking that appearing on TV is fun, other than being able to eat delicious food.   Mum is the one who has been healing my day-to-day wear and tear
   - Yabu (Kota)-kun said that when he saw you at the assembly place of auditions, you looked incredibly fashionable.
Eh!  That probably wasn’t me.  I get the feeling that I got deformed.  (?!!  He’s not serious lol, just being random as usual.. =__=”)
   - Okay, I heard this from Yabu-kun too but, for your self promotion you sang Kinki Kids’ “Flower” and it was terrible, was that also part of being deformed?   That’s true. (laughs).  It seems as if I really sucked, even when I became a high school student I still got teased about that.

  - Did you think you’d pass the audition?   Nah.  I didn’t think that at all.  I took the audition without thinking about anything.
   - Then how were the activities as a junior after you actually started?  At first there was a lot of watching senpais, such as KAT-TUN and Kanjani8.  I thought they were incredibly kind older brothers.  They’d take me out to eat Chinese food when work was over.
   - Things like that happened, huh.   I thought everyone looked so cool on stage.  Because I didn’t do any club activities, this was the first time where I admired my senpai.  I thought that I wanted to become like that too.  I didn’t want to just dance at the back, I wanted to go over there (to the front of the stage) too.  I thought I wanted to hold onto the microphone.
   - When was the first time you held onto the microphone?   It was when I’d just entered junior high school.  I remember being extremely happy at that time.  It was a feeling like, “Eh, is it okay if I hold it too!”
   - What was the first song you sang?   Ah what was it~  Eh~, oh no I have no memory of it. (laughs)
   - Did your junior activities go smoothly?   Ah but when I was in years 5 and 6 of primary school, I wasn’t called in to work very often.  It was kind of like I was one of those people who were only called in for summer holiday and winter holiday concerts, where they needed large numbers of people.  Work started increasing a little once I got into my first year of junior high.
   - Your colleague Yabu-kun got into Ya-Ya-Yah soon after he entered the company, right?   Yabu is amazing.  Somehow I recall this.  When Ya-Ya-Yah was formed, they searched really hard for the first Y and A.  I thought, “I’m I.  It’s not right!”, and I was jealous.  But around this time, I received my first fan letter.  I wondered, even though I was only swaying around in the back, “Why did this letter come?”, “How come they know my name?”  I became happy and encouraged.  I decided to do my best.
   -  In 2004, you were selected for J.J.Express, right?   I was pretty happy.  Even though I’d pretty much only just met Dai-chan (Arioka Daiki) and (Nakajima) Yuto for the first time, we were suddenly doing a magazine photoshoot together.  We were called a group but actually we didn’t match very well. (laughs)
   - What were your impressions towards the two of them?   Unlike now, both Dai-chan and Yuto gave off a cute type of feeling, it was a completely different kind of atmosphere.  Yuto was pretty tiny and incredibly naughty.  He’d often have fights and grapple with Dai-chan.
   - J.J.Express often had members shuffled around, right?   Yeah.  When Tama (Tamamori Yuta) was removed, I was quite shocked too.  Because we always went home together, it was like “we can’t go home together anymore”.  There were many times when a boy who I was close to suddenly stopped getting called.  Even when I was a child, I felt that, “ah, it’s a tough world”.  There were times when I wouldn’t get called either.  It might be weird to say that it was an regular occurrence but, it was pretty common.
    - Were you aware of a debut back then?
When I was in primary and junior high, it was like “Today I’m doing this job, tomorrow…”  Not to mention a debut, I had the feeling that today, I can only think about tomorrow.
    Those were busy days.   In junior high, I have a strong feeling that I had an awesome time, but now that I think back on it, I was considerably busy.  I would go to school, and then go to work.  And then I would get up early in the morning and go to school again.  On Saturdays there was television filming for [Ya-Ya-Yah].
   - It was tough, ayy   I received incredible support from my family.  Dad would always come to pick me up in the car when the time to return home was late, or when I wasn’t feeling so well.  No matter how late I came home, mum would always wait up for me and make me meals on the spot.
   - What’s your favourite dish from your mum’s homemade cooking?   Anything is delicious, if it’s mum’s cooking.  If I have to pick something, it’d be the curry.  Eating curry at home is more delicious than eating curry at any other place, absolutely.  When somebody says they eat out for curry, I find it a bit unbelievable.  With curry, the flavour of home comes out the most.
   - That’s true.   But when I come home on a too-empty stomach, I have a bad temper and sometimes I take it out on mum.  Like, “This isn’t what I like to eat!”  There was a time around junior high when I was a piece of crap.  Inoo is so self-deprecating in this piece.. -___-  But humble.  Always humble.

   -  So there were things that you couldn’t notice because you were so occupied by your own affairs.   Yes, that’s it.  With work, things like being removed from good positions and not being picked as a singing member, I have angry outbursts about these things after all.  That’s IT.  JUMP management better give him more solo lines from now on >=( At these times, mum would like hear me out like “yeap, yeap” and make me meals.  Now, I’m really grateful for her.  I realise that mum is the one who has been healing my day-to-day wear and tear.    When you’re feeling vexed, it’s better to express yourself properly
   - It appears that you firmly decided not to go to Horikoshi for high school?   At first I was told by the company president something like, “you’ll go to Horikoshi right” but I said “I don’t want to go”.  I kind of wanted friends who aren’t from work.  Spaces which aren’t just about work have a sense of comfortableness.  And the situation was that Hikaru (Yaotome), Yabu and everyone all went to Horikoshi.
   -  Right.   But I couldn’t become familiar at all with the school I went to. (laughs)  The teacher was super strict only towards me and I didn’t have any friends either.
   - Not even one?   That’s right.  Since around the time when I turned into a second year high school student, I didn’t have a single friend.  Even I, as diligent as I am, had a short period of rebellion, and I got forsaken by everyone.  Although I was the one who put up the wall by myself.  I’d sleep during class and when I’d wake up the lights would have been turned off.  I would be in the pitch darkness, all by myself. (laughs)  Inoo is such a tragic character~! ;__; Everyone had gone off to music class.  I seriously had zero friends.  When I look at group photos, I’d be the only one who’s slightly separated from everyone else.  I wonder why I sulked so much.  I really sulked a lot.
   - Did you ever think about quitting high school?   I thought about it many times.  I also thought about changing schools, but then I thought, there’s only one year left anyway.
   - In July of your first year of high school, you were selected for Kitty GYM.  That was the first time I thought I was glad that the first letter of my name is I!  I was together with Yamashita (Tomohisa)-kun.  I was happy that I got selected, so happy.  It was Kitayama (Hiromitsu)-kun, Tottsu (Totsuka Shota), Hikaru and I.  Everyone was capable, their dancing was skilled, I couldn’t quite keep up and I remember thinking that it was tough.
   - Did you have any premonition that you’d be put together in a group with   Hikaru-kun and debuted in the future?
Not at all.  Hikaru was a real brat when he was small.  He’s still a brat now, but he was more of a brat back then. (laughs)
   - For example?   In the beginning, Hikaru lived in Sendai and for work he’d come up here (to Tokyo) every time.  Because he always brought along a huuuge backpack, when I wondered what was in there, he said “it’s because I have dumbbells in there”.  I thought, “this guy is amazing”.  Inoo is so innocent =’) When we were in Kitty, out paths home were the same so we often went home together.  We were high school students, wearing uniforms.  He’d fix my uniform by crumpling up the tie, unfastening the buttons on my long-sleeve shirt and buttoning them up again the wrong way on purpose.
   - Doesn’t that mean you were close?   It was still fine when we were together, but he would get off the train earlier than me.  When I was left behind I’d become too embarrassed.  I thought I’d wallop him someday. (laughs)  Don’t try it dear, you’ll lose.
   - So, how did you feel when Hey! Say! 7 debuted when you were in your second year of high school?   Ah, that was a terrible shock for me.  They even released a CD and appeared regularly on TV.  Dai-chan and Takaki (Yuya) and Yuto too, we’d sort of come all this way together.  How my world had changed with their release of a CD.
   - But in the same year, Hey! Say! JUMP was formed.  Upon looking at the members, what were you thinking?   I thought there were a lot of guys I knew.  Yabu and Hikaru, we’d all been together since we were small.  I had been in the same group with Dai-chan and Takaki and Yuto too.  On the other hand, I’d never spoken to Yama-chan (Yamada Ryosuke), Chinen (Yuri) or (Okamoto) Keito, so I was pretty surprised.

   - You were pleased to be selected, right.   But it seems as if I was at that point where they couldn’t decide whether to let me in or not, I barely got in.  The President accidently told me that when I was talking to him.  “It was a close decision”.  I was surprised but… yeah.  I’m pleased.
   - Wasn’t it a bit complex?   Yeaahh, how was it.  When (first generation) seven was formed I was vexed and I talked about it a lot to my mum.  And then she said, “If you’re only vexed about that, it’s better to communicate your thoughts”.  I’ve never said this before but, I went to meet the president and I said something like, “I’m a bit vexed that I couldn’t enter (Hey! Say! 7).”  It might be possible that because we had this conversation, I was able to enter JUMP.  Moreover, above the complexity, I think that I am truly glad to have been able to encounter the members.

    We can quarrel because we are truly close


   - At which times do you especially feel that you’re glad to have been able to encounter the members?
   I think that all the time.  Whilst we’re doing concerts, whilst we’re filming PVs too.  If you’re talking about something big, it would be at our tour two years on from debut, towards the end of the Tokyo Dome concert when everyone cried.  From the place where I was standing on stage I could see, the venue was full of penlights and it was too beautiful.  I thought that there would be guys who’d cry when they’re by themselves, but that time, all the members were crying.  When I saw that I thought, truly, I’m so glad that I’m with these members.  Also when we were flying for SUMMARY – when I was flying around and around in circles, I could see the venue below me full of fans and when I looked towards the inside of the circle, I could see the members.  I thought I’m so glad to have been able to meet these members.  But even with insignificant things, I feel glad that we have this group.

   - What do you mean by insignificant things?
   Casual, everyday things.  Things like celebrating someone’s birthday on stage during a concert.  It doesn’t become an established routine and everyone is grinning deep down in their hearts.  When I see this expression I am happy.  At [Johnnys WORLD] as well, Dai-chan and Kawai (Fumito)-kun did a two man skit.  Afterwards when it was just me and Dai-chan, we had a really fun time holding casual conversation like, “If you did it like this, wouldn’t it be funnier?”  At the meeting for BEST’s concert, we can also talk like, “Let’s do this”, and “Let’s wear this outfit”.  We can also laugh together like, “Is that possible?”, “That would surely be rejected”.  Even in these seemingly insignificant moment, I truly feel glad to be with this group.

   - It’s a good group ayy.
   More than our association for the job known as Hey! Say! JUMP, there is another meaning to the group, speaking as friends, it’s our fellowship with each other as comrades.  Since my first year of university, I’ve been touring Izu with Hikaru and Dai-chan.  The next year, Yabu also joined in and we went snowboarding.  Every year we also hold birthday parties for the members who go touring.  There might be people who think, what’s going to happen if you get too close but, it’s only because we’re really close that we can quarrel.

   - I see.
   I still remember.  It was four year ago, when JUMP went to Hawaii.  Everyone moved around on bicycles, but when we stopped over at a shop on the way, my bicycle got stolen.  Actually, because it was a restricted parking zone it only got removed. (laughs)  When I came out from the shop, the bike wasn’t there, and I was so surprised that I laughed like “Heh?!”  It seems that our manager saw me laughing giddily, and he got super angry.  That time, everyone helped me to look for my bike together.  "These guys are a bunch of good guys”, I thought.  Even though I was at the end of my tether, Yabu asked around for me in English, and when we went to pick up the bike, Yama-chan taught me, “It’s good to hand over a tip”.  As people, they really are good guys.

   -  That was a good episode, huh.
   But directly after that, I lost the key for the bike myself. (laughs)  I couldn’t speak about it to my manager.  I went to go buy a key without using the bike, but that time too, in order for the manager not to notice, everyone stalled around and waited.  Ah, but it was really terrible for Yuto.  That guy lost his pedal.  How on earth did he ride  that back. (laughs)

   - So, out of the members, who would you say that you love the most?
   Who would that be~  The most huh?  Don’t I love everyone?

   - So in other words, you love yourself the most too?
   True true true true true.  Our ways of thinking might be a little different.  But, I think I love everyone.  It’s just that the way I love them and the way I express my love is different.

   My base is being an idol

   - You progressed to university after you debuted, right?
   Yeah.  I said I was incredibly unfamiliar with my high school, right?  I thought there was no point to high school, and there was no point graduating.  And then mum asked me, “Is that really true?”  She said that if I graduated from high school I would have the qualification to be accepted by a university.  So I thought that I would try to go to university which can grant meaning to my graduating from high school.  I decided this towards the end of my second year at high school.

   - In regards to going to university, did you never feel like giving a half-hearted effort to your studies and work?
   That’s right.  I was always in a state like where I was wavering between the two.  I’ve also had times when I thought that it was a terribly bad decision to enter university.  However, there are also positive aspects such as being able to get to meet a lot of different people and being able to view work from the perspective of a university student.

   - As in, it was your base?
   My base is pretty much being an idol.  Even if it is difficult. (laughs)

   -  But weren’t you ever scared of having chosen the wrong path, in regards to life decisions and courses for the future?
   I wonder.  I think there definitely are times when I worry about those decisions and whether I’ve chosen the wrong path but even so, it’s fine right?  I think that living a life with more choices is better than worrying about those things.  It’s because I want to live that kind of life.

   - I see.
   Although there may be times when I waver in between and I make half-hearted efforts.  I think that a forked road, something which provides many options is good in itself.  Because I think that having many options makes our lives abundant.  It’s like, even if you’ve gone on the wrong path with your choice, isn’t there still value in the fact that you had a forked path to choose from previously?  Ah but I guess if you had too many options, you would get lost though. (laughs)  I don’t think there’s ever an absolutely correct answer.

   - Well then last year you graduated university and finally you’re only left with work, has anything changed?
   I can now sleep well. (laughs)

   -  Hahahaha.  Aren’t you in a hurry?
   I’m in a hurry?

   - The kind of hurry where you feel the need to produce more achievements.
   I wonder.  Nah, I’m not in a hurry at all.  Isn’t this kind of bad?!

   - Then do you have any troubles at the moment?
   Nope, none.  Crap--!!!  I’m such a shallow human being!  I don’t have any at all!  But it’s not as if I never worry at all.  It’s just that I don’t think of them as troubles?  Troubles…. I don’t have any. (laughs)

   - Does that mean you’re self-confident?
   Yeah, I feel as if I can enjoy my circumstances, myself and my present from the bottom of my heart.

   - Have you ever thought of quitting?
   I’ve never thought that I really wanted to quit.

   - When you entered Johnnys in your fifth year of primary school, you’ve had times when you cried in frustration, right?
   Everyone has those moments.  When you can’t remember the choreography, being told “You can’t dance” by other Juniors, being removed from your position, not being selected for a group.  Things like that happen to everyone.

   - But you don’t want to talk about it?
   I don’t.  When I look back, only the enjoyable things come forth as opposed to the tough times.  All the happy times.  What was the thing that made me most happy…….  What was it again?!  But there were countless things that made me happy, such as the first time I appeared on a magazine, the first time I appeared on a MYOJO cover and the first time I held a microphone.

   -  So that’s why in interviews you smudge over the tough topics and only make funny stories.
   I can tell stories of when I was frustrated and cried.  Because that definitely happened.  I guess it’s like, people who read that can feel moved and think “I’ll do my best too!”  That’s probably a part of our job too.  However, this is completely my own opinion but, I would like to just be myself and leave those parts to someone else.  This might sound weird but, I never smooth over myself or feel the need to act like an idol because of my job.  Really, I want to live as myself. (laughs)  I might not be accepted like that, but I don’t think about wanting to change myself.  And if you can come to like me as I am, I would be glad.  Because I would rather like our fans to smile when they look at us, more than I would like them to be moved.

   - So that’s your policy.  It’s just that JUMP debuted very early, so people who don’t really know JUMP’s history might think of you as elites who don’t know the meaning of hard work, right?  Don’t you think about wanting to convey to them your true form – that you guys have worked really hard?
   I don’t think about that at all.  If there are people who think like that, then somewhere there must also be people who think we worked hard.  If everyone thought the same thing it wouldn’t be interesting.

   - I see.
   In the first place, having to work hard and having to go through tough and painful times isn’t limited to the entertainment industry.  Everyone who reads this goes through the same thing.  Everyone has difficult experiences, and they taste frustration.  If I talk about these things, of course you’ll also be able to get to know things you didn’t know before.  But I only want to talk about enjoyable and amusing things after all.  That way, it’s more fun for me, and isn’t that more fun for the readers too?

   - Then please tell us one thing honestly.  Up until now, out of the tough times and the enjoyable times, which one have you had the most of?
   I think I’ve had about the same amount of both.

   - Thank you.
   I have a kind of conviction.  When I was selecting my lab for university, I picked something related to earthquake reconstruction.  Because I belong to Johnnys, it would have been difficult for me to go to the earthquake effected areas as an individual.  But I thought that it would be okay if I went for university.  Like if I said, “It’s necessary for me to go for university!”  On-site, I met, talked, and became close with a lot of people.  Of course, I was also recognised as Inoo Kei of Hey! Say! JUMP.  People told me, “When I see the figure of you singing, I get cheered up”.  I thought, the power of this job is truly amazing.  Even if I’m by myself, I want lots of people to smile.  That’s why I like this job.  Even though I seem random. (laughs)

   You should do “firsts” one after another

   - Finally, let us hear about your plans from now onwards.
   Our senpais have broken into all sorts of areas for us, right?  It’s like that with acting and news casting too.  I’m thinking that upon the expansion of these areas, kouhais steadily begin entering them and Johnnys will possibly get steadily get bigger and bigger.  So when I myself think of what JUMP should do, I get the feeling that we ought to try and expand into a new area, one which we’ve never broken into before.

   -  Is that so.
   Ah but, yes yes yes, as you grow bigger, don’t you feel as if you grow old faster?  In primary school and kindergarten, one year felt increeedibly long, right?  But when you grow bigger, a year passes incredibly fast.

   -  That’s true.  Why all of a sudden?
   Un.  In the end, considering the things that I could see as a first grade primary schooler, I think the reason why it seemed so long was because every day was full of super new things and there were many “firsts”.  Then, when you get older, you’ve become experienced and every day turns into routine work so one year seems short.

   - That may be it.
   When it comes to this, upon considering how you could make your life even longer than before, I think that you should try new things and have “firsts” one after another after all.  You should do things you’ve never done before.  It’s fine if these things aren’t particularly special, encounters with people are good too.  Isn’t talking with people who you’ve never crossed paths with and making friend with them greatly stimulating?  Even a little bit is good, doing new things, and feeling glad when you’re able to do them.  If your options increase, something should definitely serve the purpose.  Nobody else in Johnnys is in the architecture department at university.  I think that would definitely come in useful somewhere.

   - I see.
   Um, I’ve suddenly become worried but, could you write 10,000 characters like this?  It seems like I have such a random and shallow life. (laughs)  Should we start again and redo the interview?

   - Hahaha, no thanks. (laughs)
I’m glad. (laughs)  The future is still unclear but we want to increase our “firsts”, both me and JUMP that is.  Because there are heaps of possibilities.  Because there are no two people who are the same.  I think there must be something that no one other than me or no group other than JUMP can do.  Since I entered into this world because I wanted to eat delicious food, I could do something like cuisine reports.  Sorry for being too random and not being able to say anything specific. (laughs)


   Credit: Kiriharu@wordpress.com
                hahaho7@tumblr


No comments:

Post a Comment