Tôi
đã khóc vì tôi không muốn đến thử giọng.
-Bạn thực sự dễ thương trong ảnh này, cứ như một em bé!
Tôi dễ thương, phải không? Nhiều người nhầm tôi thành con gái khá thường xuyên. Em gái tôi thường đội tóc giả cho tôi và bắt tôi trang điểm.
-Bạn thực sự dễ thương trong ảnh này, cứ như một em bé!
Tôi dễ thương, phải không? Nhiều người nhầm tôi thành con gái khá thường xuyên. Em gái tôi thường đội tóc giả cho tôi và bắt tôi trang điểm.
- Bạn có một người anh trai phải không?
Yeah. Anh trai tôi lớn hơn tôi hai tuổi, hơn em gái tôi 4 tuổi. Tôi đã luôn luôn nghĩ mình là người nhỏ tuổi nhất, và giờ vẫn cảm thấy vậy.
-Bạn thường rất nghịch
ngợm?
Oh tôi thấy mình
tinh quái lắm. Tôi luôn bị bắt ở
với mẹ tôi. Rõ ràng bất cứ khi
nào mẹ tôi rảnh ra nghe điện thoại là y như rằng tôi sẽ nghịch cái tạp giề của
mẹ vầ nhất định hông chịu trả lại.
-Về tình yêu đầu tiên của
bạn?
Tôi nghĩ đó là
khi tôi học trường mầm non. Tôi
đã chơi với một người bạn và với em gái của bạn ấy. Tôi hình như đã bị thương hay làm sao
đấy. Em gái của bạn tôi cõng tôi về
đến tận nhà và tôi đã căm thấy, "Mình đã yêu!"
-Sau
đó, khi nào bạn bắt đầu chơi bóng đá?
J League đã bắt đầu
khi tôi còn ở trường mầm non, và bởi thời gian tôi còn ở trường tiểu học thì nó
cực kỳ phổ biến. Tôi thường chơi
ở công viên và sử dụng những thanh như mục tiêu. Tôi bắt đầu chơi trong một đội bóng
thích hợp khi tôi ở Yr1.
-Bạn đã chơi ở vị trí nào?
Tôi muốn làm thủ
môn, giống như mọi người khác. Nhưng
tôi không phải là một kicker giỏi, và cũng không đủ cao để có thể cản được
bóng. Vì vậy, thay vào đó tôi
chơi tiền vệ.
-Bạn
thử giọng cho JE khi bạn đang trong Yr6, đúng không?
Em gái tôi
thường xem TV show có tên là "Pikaichi" với (Domoto) Koichi-kun tham
gia, và em ấy đã nhìn thấy quảng cáo cho buổi thử giọng của JE, vì vậy em ấy đã
gửi đơn dự tuyển cho tôi mà không cho tôi biết.
-Bạn
không biết?
Không. Thực ra, tôi đã hoàn toàn không quan
tâm đến việc trở thành một thần tượng, và các buổi thử giọng là hai thứ bảy
hoặc chủ nhật, có nghĩa là nó tăng gấp đôi với tập bóng đá của tôi. Vì vậy, tôi đã từ chối đi và khóc vào
ngày hôm trước. Tôi đã hét lên,
"Tôi không muốn đi, không, tôi không muốn đi, không có."
-Tại sao bạn đã thử giọng
cuối cùng?
Lý do nằm ở lớp của tôi, bằng cách nào đó mà mọt số bạn có
hộp bút mà nó có quốc kỳ của tất cả các nước tham gia của W.C năm tiếp theo. Cha mẹ tôi hứa với tôi sẽ mua cho tôi hộp
bút đó, và tôi đã đi thử giọng.
-Ahahahaha. Còn buổi
thử giọng thì sao?
Tôi đã đi đến
các địa điểm trong trang phục thường ngày của tôi, nhưng tôi nhớ nhìn thấy một cậu
bé mặc quần áo rất đẹp. Sau đó,
cậu ấy quay, ra là Inoo (Kei).
-Các
bạn có nói chuyện không?
Không. Nhưng tôi nhớ trong buổi thử giọng,
Inoo đã hát bài của Kinki Kids
'"Flower". Quá tuyệt
vời!
-Bạn
đã làm gì?
Trên thực tế,
tôi đã không. Sau buổi thử giọng,
tôi bắt đầu nhận những bài tập. Những
bài học đã học, hoặc vào một ngày thứ bảy hoặc vào ngày chủ nhật, do đó, họ sẽ
gọi bạn lên vào thứ sáu ... nhưng sau đó tôi sẽ không thể đi chơi bóng đá, vì
vậy tôi hoàn toàn ghét nhận được những cuộc gọi. Hàng tuần, tôi đã bị lừa để
nghe những cuộc gọi ấy,
-Bạn rất ghét nó?
Chẳng bao lâu sau
khi tôi gia nhập JE, tôi đã được chọn là một vũ công cho "Music
Station" như một Jr. Tôi đã mắc lỗi trong bài nhảy của mình, vì vậy tôi đã
thầm vui mừng mà từ tuần sau trở đi, tôi sẽ không bao giờ bị gọi nữa-tôi sẽ
quay trở lại với cuộc sống bình thường của tôi. Nhưng sau đó một lần nữa, các cuộc gọi
điện thoại lại đến, và mỗi lần tôi phàn nàn và than thở về việc phải bỏ lỡ bóng
đá, thì cha mẹ tôi sẽ lại mua cho tôi một một trong những phù hiệu và và tôi sẽ
lại đi.
-Sau
đó, làm thế nào bạn thích ứng với nó?
À, những người
hơn tuổi tôi rất quý tôi. Thay vì
là với những người ở độ tuổi của tôi, tôi thường chơi với A.B.C. và KAT-TUN. Tôi nhớ Totsu- (Totsuka Shota) , chúng
tôi cùng đường về nhà. Tôi nhanh
chóng trở thành bạn với anh ấy. Tôi
đã đi ăn với Kamenashi (Kazuya) -kun và
Akanishi (Jin) -kun, và họ thường lái xe đưa tôi về nhà.
-Thì ra vậy.
Tôi ghét bị gọi
là "dễ thương". Tôi
ghét ai đó cứ xoa đầu làm xù hết tóc tôi và động chạm vào cơ thể mình. Bất cứ khi nào tôi nhận được cuộc gọi
từ Akanishi-kun. Tôi đều nói, "Xin lỗi, em đang đang có việc bận." Và
tôi chỉ lạnh lùng cúp máy. Nhưng
sau đó, tôi đoán cuối cùng , đó là lòng tốt của những sempai với các Jr.
-Sau đó, bạn đã nói gì
với các bạn về việc trở thành một Jr. ?
Tôi chưa bao giờ nói với họ. Một người bạn của tôi nói với tôi rằng
họ đã nhìn thấy tôi trên Music Station, nhưng tôi vẫn chối cái, "Bạn đang
nói về cái gì? Không đời nào tôi
lại được lên TV. " Ngay cả khi
tôi phải bỏ tập bóng đá, tôi đã nói rằng nhà mình có việc bận. Khá là buồn, vì mọi người nghĩ rằng
tôi không còn thích bóng đá.
"Tên
của bạn bắt đầu với Y, phải không?" Sự hình
thành đột ngột của một nhóm
-Và
Tôi nhớ lại rằng nó đã được khá sớm sau khi bạn đã nhập Ya-Ya-Yah hình thành?
Yeah. Chủ tịch của chúng tôi là như thế, "Tên của bạn bắt đầu với Y, phải không?" Và ở "Shounen Club" diễn tập, chúng tôi đã xếp hàng như Y, A, Y, A và ông ấy nói, "Các bạn, là Ya-Ya-Yah . "
Yeah. Chủ tịch của chúng tôi là như thế, "Tên của bạn bắt đầu với Y, phải không?" Và ở "Shounen Club" diễn tập, chúng tôi đã xếp hàng như Y, A, Y, A và ông ấy nói, "Các bạn, là Ya-Ya-Yah . "
-Tại
thời điểm này, bạn vẫn chưa nói với bạn bè của mình về JE?
No. Chẳng bao lâu chúng tôi xuất hiện trên
"Music Station" như Ya-Ya-Yah. Ngày
hôm sau tôi thật sự sợ hãi đến trường. Những
suy nghĩ về những người bạn của tôi sẽ nghĩ sao nếu biết tôi lừa dối họ, tôi đã
tự hỏi mình rất nhiều đấy. Tôi
biết là không thể che giấu nó, vì vậy tôi nói với họ tất cả mọi thứ.
-Vào
năm 2003, khi các chương trình truyền hình "Ya-Ya-Yah" bắt đầu, bạn
cảm thấy thế nào?
Tôi nghĩ,
"Tôi không thực sự hoàn hảo, nhưng chúng ta hãy làm bất cứ điều gì những
người lớn nói với chúng tôi ". Khi
biết rằng A.B.C. sẽ có trong chương
trình với chúng tôi, tôi thực sự vui mừng.
-Và
đó là TV Show giống như buổi thử giọng Yaotome (Hikaru) -kun và trở thành một
Jr.
Yep. Khá sớm sau khi chương trình bắt đầu,
mà Hikaru bước vào.
-Ấn
tượng ban đầu của bạn về cậu ấy?
Họ nói với chúng
tôi rằng cậu ấy nhảy giỏi, vì vậy tôi đã tự hỏi cậu có thể làm những gì. Và sau đó, tôi đã phải dạy cho Hikka
vũ đạo vì chúng tôi sẽ được hát "Yuuki 100%" với nhau trong chương
trình. Tôi nói, "Tại sao tôi
phải dạy cho cậu này" Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng hỏi tôi về vũ đạo, tất nhiên,
tôi đã dạy cho cậu ấy ... chỉ là không quá nhiệt tình. Đã gần11 năm kể từ khi đó. Một thời gian dài.
-Về
các mối quan hệ của bạn?
Những người bạn
tốt nhất, đồng đội, đối thủ, anh em ... Tất cả trong số họ có vẻ phù hợp. Chúng tôi đóng vai chính trong "3
nen B gumi Kinpachi-sensei" với nhau. Có
những lúc tôi tự hỏi làm thế nào Hikaru là diễn viên trong bộ phim truyền hình,
nhưng sau đó, tôi biết rằng cậu ấy rất nghiêm túc về nó. Tính cách của chúng tôi đối lập nhau,
chúng tôi cãi nhau nhiều lắm.
-Về
chuyện gì?
Vâng, tại buổi
diễn tập, cậu ấy muốn hoàn thiện mọi thứ một cách triệt để. Nhưng tôi lại khác, "Này, chúng
ta hãy suy nghĩ về điều này sau và điều chỉnh nó khi chúng ta có ý tưởng"
nghĩa là gây ra xung đột. Thường
thì toàn là những chuyện ngu ngốc. À,
tôi nhớ. Có thời gian này tại một
concert mà Hikaru không thể tìm thấy quần áo biểu diễn của mình. Hikaru đã nói, "Bạn đã giấu trang
phục của tôi, phải không !?" và chúng tôi thật sự đã suýt đánh nhau đấy,
mà tôi không hè làm chuyện đó. Chuyện
đó đã không sảy ra, nhưng cậu ấy vẫn có ý đổ lỗi cho tôi. Cuối cùng sự thật là
Senga (Kento) đã lấy nhầm và mặc nó.
-Hahahahaha. Vì vậy, sau
này, khi toàn bị gọi là "YabuHika", bạn nghĩ sao?
Ừ thì ... khá
lúng túng.
Sự tồn tại của Hey! Say
7! "Có lẽ đây là kết thúc của tôi."
-Bạn cũng
có những solo concert như Ya-Ya-Yah sau đó.
Yeah, ngoại trừ
... việc tôi bị vỡ giọng. Johnny-san
đã từng nói với tôi rằng: "Giọng của cháu khá tốt, hãy giữ tông giọng cao
như thế." Vì vậy tôi thực sự lo lắng về những gì tôi đã làm khi bị vớ
giọng. Tôi sẽ gặp khó khăn với
các nốt cao mà trước đây nó rất dễ dàng.Tôi rất lo lắng tôi không còn có thể
hát những bài hát tôi đã có thể hát trước đó.Ngay cả ở các bản ghi âm, người ta
sẽ hỏi tôi nếu tôi muốn hát một hoặc hai nốt thấp hơn, nhưng tôi muốn được tập
luyện nghiêm khắc trong khả năng của mình.
-Suy nghĩ của bạn về sự
debut trở lại sau đó?
Tôi cứ nghĩ nếu
được comback thì sẽ trong vai trò như của Ya-Ya-Yah.Tôi chỉ cảm thấy rằng nó sẽ
thật tuyệt nếu chúng tôi có thể ra mắt một thời gian. Nhưng có lẽ ... Tôi đã nghi ngờ về
việc debut. Tôi thực sự không
biết nữa.
-Đã bao giờ bạn nghĩ về việc từ bỏ?
Có, tôi đã từng
muốn vậy. Nhưng tôi muốn hoàn
toàn trách nhiệm của mình, tôi không muốn từ bỏ khi mình không có gì cả. Tôi biết tôi cần một lý do từ bỏ.Tôi
nghĩ mình cẩn có được điểm tốt ở trường trung học vì vậy tôi có thể đi học đại
học. Nếu tôi không thể ra mắt do
thời gian tôi đã tốt nghiệp đại học, tôi cần thiết để bỏ thuốc lá, tôi cần
thiết để chuẩn bị cho một cuộc sống lao động bình thường. Tôi không nghĩ rằng tôi đã từng quá
tập trung vào việc debut. Nó
không gây ảnh hưởng cho tôi qua nhiều, nhưng nó vẫn luôn ở trong tâm trí tôi.
-Bạn cảm thấy thế nào với
sự ra mắt của Hey! Say! 7 năm 2007?
Thành thật mà
nói, tôi cảm thấy tôi đang gặp nguy hiểm. Đặc
biệt là bởi vì ngay trước đó, khi những Jr đứng xung quanh chúng tôi. Như là tôi đã cùng đứng với Kitayama
(Hiromitsu), Kawai (Fumito) và Fujigaya (Taisuke). Tôi cảm thấy chúng tôi đã được thử
thách, và sau đó chúng tôi đã phải đối mặt với Kitty GYM. Hikaru đã được kéo ra khỏi Ya-Ya-Yah
cho điều đó. Tôi đã tự đặt câu
hỏi về xúc tiến của cậu ấy.
-Và
Hey! Say!
7 đã được hình thành.
Đó là ngay khi
tôi bắt đầu đặt câu hỏi đầu tiên của tôi là Ya-Ya-Yah, và khi tôi đã suy nghĩ
"Có lẽ đây là kết thúc của tôi "Tôi cũng là một trong 3 Senior trường
trung học, tôi đã phải suy nghĩ về sự nghiệp tương lai của tôi.
-Nhưng
bạn không bỏ thuốc lá, phải không?
Có thời gian này
một lần khi tôi đã được gặp gỡ với Johnny-san. Ông nói, "Hmm ... Yabu &
Hikaru ... các bạn có Ya-Ya-Yah ... .Tôi nên làm gì đây nhỉ ..." và ông đã
viết lên một danh sách tên, tất cả trong số họ đều là Jrs.
-Điều gì?
Vâng, đến để nghĩ
về nó bây giờ, ông đã có thể viết lên những thành viên của Hey Say JUMP!!. Ông đã cho tôi một danh sách tên,
trong đó bao gồm Hikaru & tôi, và ông nói, "Các cháu nghĩ gì?"
-Điều
gì bạn đã nói gì?
Tôi thực sự
không biết phải nói gì, vì Yamada (Ryosuke) và (Nakajima) Yuto, họ đều trẻ hơn
tôi, với Okamoto (Keito) tôi đã không bao giờ thậm chí nói chuyện với cậu, một
lần. Tôi không biết rõ về họ nên
cũng chẳng biết nói gì. Dù tôi biết
có thể thay đổi cuộc đời. Tôi có
thể nói với anh ấy rằng tôi muốn Hikaru & tôi muốn ở lại Ya-Ya-Yah, nhưng
sau đó một lần nữa, nếu tôi không dành cơ hội và ra mắt, tôi có thể đã kết thúc
chờ đợi nhiều năm. Tất cả những
gì đã đi qua tâm trí của tôi, và tôi chỉ nói, "Vâng ... nó ... không
sao."
-Điều gì đã nói điều đó?
Tôi biết đây là
bước ngoặt của tôi. Trước đó, tôi
đã nói rằng tôi đã không quá tập trung vào mắt, nhưng đó là khi tôi nhận ra
rằng trong trái tim của tôi, có lay ý chí mạnh mẽ của mình để ra mắt.
-Tôi
thấy.
Sau đó,
Johnny-san nói với tôi rằng ông muốn Hikaru & tôi dẫn dắt nhóm này. Chúng tôi luôn là những người được các
sempai chăm sóc và chưa từng tỏ ra mình là một leader. Ngoài ra còn làm thế nào cả Hikaru
& tôi đã luôn luôn giống một gia đình nhỉ. Tôi đã không chắc chắn nếu chúng tôi
có thể quản lý nó, nhưng tôi biết chúng tôi cần phải làm.
-Vậy bạn đã rất quyết tâm với quyết định ấy.
Tôi đã rất vui
mừng, nhưng tôi cũng rất khổ sở. Tôi
đã có cảm xúc lẫn lộn về nó.Tôi đã nói với ai đó về việc làm thế nào mà tôi có
thể gần gũi hơn với họ, rồi về việc debut như Hey! Say!JUMP. Không ai từ Ya-Ya-Yah, trừ Hikaru
& tôi, biết về điều này. Nó
đã rất đau đớn để che giấu các thành viên của tôi, những người ngây thơ không
biết gì. Khi Hey! Say! 7 được
thành lập, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện sâu sắc về cách chúng tôi cần
phải mạnh mẽ hơn. Chỉ cần nghe về Hey! Say! JUMP ngay sau
đó ...
-Chắc hẳn nó thực sự khó khăn cho bạn.
Khi một người
nào đó ra mắt, ít nhất là hàng chục ngàn người có khó chịu về điều đó. Nhiều hàng trăm, có lẽ hàng ngàn người
mơ ước khi ra mắt. Được chọn có
nghĩa là bạn sẽ phải gánh những cái nhìn khó chịu ấy. Là một phần của một nhóm có tên là Hey!
Say!JUMP, tôi cảm thấy tội lỗi về phía hai người kia, và tôi đã đau khổ lắm. Mặc dù vậy, tôi biết rằng bởi vì tôi
đã được chọn, bởi vì tôi đang làm điều này, tôi cần phải làm bằng tất cả khả
năng của mình.
Cảm
giác tội lỗi về phía Kis-My-Ft2, ABC, và Jrs
-Concert
debut của JUMP là trong Tokyo Dome?
Tôi không nghĩ
rằng những người đến đều ở đó vì họ yêu Hey Say JUMP!!. Kis-My-Ft2, A.B.C., và nhiều Jrs biểu
diễn tại buổi hòa nhạc của chúng tôi. Tôi
chắc chắn họ không muốn "đến concert của Hey! Say! JUMP" .Tôi cảm khó
xử với những Jrs khác.
-Painful.
Tôi là bạn tốt
với Kitayama & Totsu như một Jr, và chúng thường ra ngoài ăn cùng nhau, bạn
biết; một vài lần mỗi tuần. Điều đó đã không thay đổi nhiều sau
khi tôi debut, nhưng tôi cảm thấy buồn khi nghĩ rằng rằng ở đâu đó trong trái
tim của họ, mong muốn của họ là cảm thấy khó chịu với sự tồn tại của tôi.
-Bạn nghĩ
sao khi Kis-My-Ft2 & ABC-Z debut?
Oh Tôi đã vô
cùng hạnh phúc, như thể nó đã xảy ra với tôi. Tôi
chắc rằng Kis-My-Ft2 & ABC-Z sẽ đá tôi vào đầu nếu họ nghe tôi nói điều
này. Vâng, tôi đã rất hạnh phúc
cho họ, và tôi cảm thấy ganh đua. Tôi
nghĩ rằng tôi đã nhắn tin cho Kitayama nói "Chúc mừng!" khi việc
debut của họ được công bố. Cậu
trả lời là, "Chúng ta sẽ trở thành đối thủ từ bây giờ đấy".
-Tôi nghenói bạn đã đi đến buổi hòa nhạc đầu tay của ABC-Z.
Yep tôi đã làm. Khi được hỏi, tôi nghĩ rằng tôi đã nói
rằng, "Tôi yêu ABC-Z hơn bất cứ ai ở đây."
-Ahahahahaha.
Tôi rất ghen tị
với Hasshi (Hashimoto Ryosuke). Tôi
đã thực sự mong muốn được ở ABC-Z. Nhưng
đối với một điều, tôi không thể làm màn nhào lộn, Hey! Say! JUMP là tuyệt nhất
rồi. Được rồi, tôi nói đùa thôi,
nhưng sau đó tôi đã thực sự ghen tị với Hasshi. Tôi muốn tạo ra một cái gì đó với 4
anh em lớn của A.B.C Vì vậy, khi được tham gia trong vở nhạc kịch "SHE
LOVES ME" Tôi thầm xin lỗi Hashimoto.
-Arioka
(Daiki) -kun đề cập trong cuộc phỏng vấn hồi tháng trước rằng các bạn là “Luôn
như người thừa". Tôi cảm
thấy JUMP luôn phải gánh vác rất nhiều thứ.
Tôi nghĩ đó là
rất đúng. Tại các concert, bởi vì
chúng tôi có những thành viên đã không đứng sau phụ nhảy cho các sempais nhiều,
chúng tôi đã có cảm giác rằng Hey! Say! JUMP là nhóm ... khác với các nhóm
khác. Sự khác biệt đó là vẫn còn
đó. Ngay cả bây giờ, tôi cảm thấy
rằng nhiều sempais không biết chúng tôi.
"Tại sao là
Yabu-chan ở đó, sau đó?"
-Làm thế nào
Hey! Say! JUMP ngày càng phát triển mạnh mẽ?
Tôi nghĩ rằng lý
do lớn nhất đằng sau đó là chúng tôi luôn cố gắng trò chuyện với nhau để hiểu
nhau hơn. Chúng tôi đã có nhiều
dịp khi đã có thời gian, chúng tôi cùng ngồi xuống thảo luận làm thế nào để làm
việc tốt hơn, đưa nhóm đến gần hơn với khán giả nay cả trong cuộc sống của họ. Lúc đầu phẩn nhảy của chúng tôi không
được tốt, chúng tôi lúc đó không phải là mọt nhóm nhiệt tình. Đó là một quá trình tích lũy, chúng
tôi càng tập luyện thì những kĩ năng càng ngày càng hoàn thiện hơn.
-Đúng.
Và cũng có những
thành viên đối sử với tôi như sempai của họ.
Tôi không thực sự thích nó bởi vì họ đã không đối xử với tôi như là một thành
viên của nhóm, nhưng là một sempai gọi là "Yabu-kun". Tôi nghĩ, đó là không đúng, vì vậy tôi
sẽ tốt hơn nếu trở thành hình tượng một chàng khờ trong nhóm. Nếu tôi bị lừa, tất cả mọi người cũng
sẽ bị lừa.
-Vậy
cậu muốn diễn xuất của mình tốt nhất nhóm.
Có, nhưng ... Tôi nghĩ đó là một
thời gian sau khi chúng tôi ra mắt ... một ngày biên đạo múa của chúng tôi đã
đến nói chuyện với tôi. Ông nói,
"Yabu. Em rất quan trọng với nhóm, em cần phải loại bỏ những rào cản giữa
những thành viên trong nhóm. Nhưng
luôn luôn nhớ rằng bất cứ điều gì bạn làm, thì nhóm cũng sẽ làm như vậy. Vì vậy, cho dù đó là công việc riêng
của mình, hoặc cách cư xử nói chung như là một thần tượng, em cần phải làm đúng
cách và độc lập. " Tôi cảm thấy có trách nhiệm cho nhóm.
-Bạn có đối sử đặc biệt
với thành viên nào khác không
Tôi đoán tôi đã
khá nghiêm khắc đối với Keito. Keito
còn trẻ, và mỗi khi cậu bé gặp rắc rối, em ấy chỉ biết khóc. Tôi nghĩ rằng lòng tự trong không cho
phép em ấy khóc, nên mỗi lần như vậy, em ấy lại nói, "Em đau đầu quá!” Quá dễ đoán.
-Còn
thành viên nào khác không?
Khá tệ , đó là
Takaki (Yuya) khi cậu ấy tham gia Gokusen. Tôi
biết cậu ấy đã rất nỗ lực để cố gắng thực hiện vai trò của mình. Nhưng có những lúc cậu ấy hành động
như nhân vật trong phim của mình ngay cả trong cuộc sống riêng tư và với JUMP. Ông còn quay Gokusen, nhưng ông vẫn
lườm tất cả chúng ta. Khi tất cả
mọi người đang vui vẻ chơi cùng nhau, thì cậu ấy lại đứng ngoài. Cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi
một cách lạnh lùng. Tôi trộm
nghĩ, nếu các nhân viên hoặc fan nhìn thấy thì sao? Họ sẽ nghĩ rằng Takaki muốn rời nhóm,
cậu ấy chưa sẵn sàng để trở thành một phầm của JUMP. Nhưng cậu ấy không thích điều đó. Tôi biết Takaki từ khi chúng tôi đã
Jrs.Cậu ấy tử tế, luôn quan tâm đến tất cả mọi người dù đôi khi hơi ngốc ngếch. Tôi thấy rằng chuyện này không tốt cho
JUMP, và nhất là bản thân Takaki.
-Bạn
đã làm gì?
Tôi biết cảm
nhận của cậu ấy. Takaki đã làm
việc với những người không từ JE, và anh cảm thấy sự cần thiết phải mở rộng
quan hệ của mình. Cậu ấy đã đi
chơi với các thành viên Gokusen. Nhưng
nếu tôi không làm gì cả thì mọi chuyện có lẽ sẽ tồi tệ hơn, vì vậy tôi đã cố
gắng để yêu cầu Takaki cùng ra ngoài ăn, và khi cậu ấy gặp gỡ với đoàn làm phim
Gokusen, tôi cũng tham gia. Tôi đã ở nơi mà người tôi biết chỉ có Takaki.
-Nó
có hiệu quả không?
Tôi không biết. Tôi chỉ hy vọng rằng trong một vài
năm, cậu ấy sẽ nhận ra rằng có lẽ, cậu sẽ hiểu ra. Giống như, "Tại sao Yabu-chan ở
đó?" Trên thực tế, cậu ấy
đã đề cập đến chuyện ấy trong thời gian gần đây.
-Okamoto-kun có nói gì
không?
Nah, anh vẫn cố
gắng. Nhưng điều đó cũng tốt lắm
rồi.
Chúng
tôi đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
-Khi
nào bạn cảm thấy biết ơn đối với các thành viên trong JUMP?
Sau 2 năm debut,
tại Tokyo Dome, nơi dừng chân cuối cùng trong tour của chúng tôi.
-Có chuyện gì sảy ra sao?
Vâng, tôi là người
đầu tiên lên tiếng cho bài phát biểu bế mạc của chúng tôi, sẵn sàng để hát
"Born in the EARTH", và ... như
tôi đã nói, tôi thấy khán đài đầy người, tôi bắt đầu khóc ... Tôi không bao giờ
nghĩ mình sẽ khóc , đặc biệt là ở phía trước có khán giả, bởi vì đó không phải
là kakkoii. Nhưng sau đó, tôi bắt
đầu khóc, và tôi không thể dừng lại.
-Tại
sao bạn lại khóc, bạn nghĩ gì?
Tôi nghĩ đó là
lúc toàn bộ cảm xúc trong tôi trào ra. Khi
chúng tôi lần đầu tiên biểu diễn tại Tokyo Dome, chúng tôi không thể hoàn thành
chương trình nếu thiếu các Jr, chúng tôi chạy nhảy mọi nơi ở sân khấu. Trong lúc đó, ký ức của tôi lại lóe
lên trong đầu tôi. Tôi biết rằng
thời gian này, những người đã đến xem chúng tôi. Vì vậy, nhiều người đã đến để xem Hey!
Say! JUMP. Tôi không thể nói
chuyện, thậm chí không thể hát. Mà
... Tôi vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó ... Tôi không thể ngừng khóc.
-Các
thành viên khác cũng khóc phải không?
Đúng vậy. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đều cảm
thấy như vậy, chúng tôi đã đi qua rất nhiều, cùng nhau. Tôi có thể nói từ đáy lòng mình rằng
tôi rất biết ơn các thành viên.
Làm
thế nào chúng ta thay đổi
-Sau
đó, làm thế nào bạn cảm thấy khi ra mắt NYC?
Vâng, tôi ...
khi NYC ra mắt, tôi đã cho họ một bó hoa trong lễ kỷ niệm. Tôi cảm thấy rằng bằng việc đó, người hâm mộ Hey! Say! JUMP thoải mái để
chấp nhận NYC.
-Có khi nào bạn thấy ghen tỵ?
Không đâu. Bạn có biết khi Yamada solo không? Không
ai trong số các thành viên của chúng tôi cảm thấy ghen tỵ cả.Không ai thắc mắc
tại sao nó chỉ là Yamada, không ai thắc mắc tại sao chúng tôi không thể hát nó
như Hey! Say!JUMP . Tôi không nghĩ ý
nghĩ đó sẽ có dù chỉ là thoáng qua trong tâm trí bất kì ai. Mọi người đều nghĩ rằng, sự thành công
của Yamada góp phần vào sự thành công chung của nhóm. Cậu ấy chính là động lực để chúng tôi
làm tất cả mọi thứ để nhóm ngày càng phát triển. Vì vậy, cho dù đó là lần đầu tiên của
NYC, hoặc solo đầu tay của Yamada, không phải là sự ghen tị, tôi nghĩ rằng nhóm
của chúng tôi cảm thấy cẩn phải hỗ trợ cho họ.
-Đúng.
Chúng tôi bắt
đầu suy nghĩ về cách để sử dụng thời gian chúng tôi. Chúng tôi nhận ra rằng không có một
ngày để lãng phí. Nỗ lực cho
chính mình cuối cùng đã dẫn đến sự phát triển của nhóm. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu thực sự cảm
thấy rằng chúng tôi cần phải làm đúng những điều bản thân mình, không phải luôn
luôn dựa vào nhóm.
-Đó
là một điều tốt. Sau đó?
Vì vậy, khi
chúng ta xem những thành viên khác trong hoạt động cá nhân mình, có những lúc
chúng tôi đánh giá cao họ, vào những thời điểm chúng tôi xem chúng và thầm nghĩ,
"Nếu tôi là họ ..." Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta làm điều đó, thật
đấy. Tất nhiên Kis-My-Ft2 và
ABC-Z và Zone Sexy là đối thủ của chúng tôi, nhưng tôi tin rằng trong nhóm của
chúng tôi, là cá nhân, chúng tôi cũng là
các đối thủ.Cũng giống như nếu một người trong chúng ta là ngôi sao trong một
bộ phim, thì người đó sẽ nhận được rất nhiều sự quan tâm. Và, khi thành viên đang hoạt động như
một thành viên của Hey! Say!JUMP, nó
cũng cho rằng, sẽ luôn có những người không bao giờ biết Hey! Say!JUMP. Cho đến
khi họ nhận ra rằng, một cá nhân mà là một phần của chúng tôi. Tôi nghĩ đó điều cẩn thiết thúc đẩy
mọi người.
-Như
thế, có được sự chú ý, đưa nó trở lại nhóm.
Chính xác. Vì vậy, khi tôi nhìn thấy Yuto diễn
xuất trong "Hanzawa Naoki", nó khiến
tôi phải cố gắng hơn nữa.
-Nó
có vẻ giống như một mối quan hệ khá tốt.
Vâng, mặc dù tôi
vẫn còn được gọi là "Yabu-kun" bởi các thành viên của tôi trong một
thời gian. Đó là chỉ mới gần đây,
khoảng 1-2 năm, nó đổi thành
"Yabu-chan". Tất cả mọi
người trừ Inoo & Hikaru gọi tôi Yabu-kun, nhưng vì lý do nào đó đã thay đổi
trước khi tôi biết nó. Tôi không
phải là một senpai nữa, tôi là một phần của nhóm. Tôi nghĩ rằng đó là một điều thực sự
tốt mà tôi có thể đứng ngang với những người khác. Thực sự là tôi cảm thấy hơi khó chịu
khi Keito bắt đầu gọi tôi là "Yabu-chan".
-Ahahaha. Bạn thực
sự đã nghĩ qua tất cả những điều này cho nhóm.
Tôi đã nói rằng
tôi rất trẻ con, nhưng sau đó, sau khi tất cả, trong nhóm tôi là người lớn tuổi
nhất.
-Sau
đó bạn đã tham khảo ý kiến bất cứ ai về vấn đề của mình?
Không thực sự .
-Tất
cả về bản thân?
Vâng, nó không
giống như bất cứ điều gì tôi nói trực tiếp, nhưng khi chúng tôi đã được yêu cầu
để đưa ra quyết định, sự tồn tại của Hikaru rất quan trọng. Tôi cảm thấy mình không cô đơn, rằng,
tôi không phải là người duy nhất phải làm những việc này. Chúng tôi đã luôn luôn đi cùng với
nhau, và chúng tôi đã được giao vai trò tương tự trong nhóm, vì vậy, ngay cả
khi chúng tôi không bao giờ nói chuyện với nhau về những điều này, thực tế là
Hikaru đã ở đó và tôi không phải là người duy nhất đã giúp JUMP gần nhau hơn. Tôi đã không bao giờ một mình trong
bất kỳ bước ngoặt nào. Tôi đã nói
rằng tôi cảm thấy không thoải mái được gọi là "YabuHika" nhưng sau
đó, một nơi nào đó trong trái tim của tôi, tôi cảm thấy xấu hổ và tôi thầm cảm
thấy mật hạnh phúc về chuyện đó. Nó
giống như một vinh dự vậy.
-Cuối
cùng, bạn có thể cho chúng tôi biết suy nghĩ của bạn về JUMP trong tương lai.
Mọi người đều
đang hướng tới trở thành một nhóm tuyệt vời. Như
tôi đã nói trước đây, tất cả các thành viên của chúng tôi đều tính từng ngày
một. Chúng tôi chia sẻ những suy
nghĩ rằng tất cả chúng tôi cần phải nỗ lực rất nhiều. Vì vậy, tự hỏi mình bây giờ và sau đó,
"Làm thế nào chúng ta sẽ thay đổi? Làm
thế nào chúng ta có thể thay đổi? " Chắc chắn sẽ giúp chúng tôi trong việc
mang lại những thay đổi tích cực. Chúng tôi liên tục đặt câu hỏi mình về những gì chúng tôi thiếu. Chúng tôi giống như một khối vậy,
tôi không thể chờ để xem chúng tôi sẽ như thế nào trong tương lai.
[Engtran]
-You’ve an older brother too? Yeah. My brother is two years older than me, my sister; four years. I’ve always been the youngest, and I still feel like one.
-You’re used to getting spoiled then? Oh I was pretty spoiled. I always stuck to my mother. Apparently whenever my mother was on the phone for a long time, I used to grab her apron and I would never let go of it.
-How about your first love? I think it was when I was in pre-school. I was playing with my friend and with my friend’s sister. I fell over or something and injured myself. My friend’s sister piggy-backed me all the way home and I was like, “This is it!”
-Then, when did you start playing soccer? J League had started when I was in pre-school, and by the time I was in primary school it was hugely popular. I used to play at the park using those bars as goals. I started playing in a proper team when I was in Yr1.
-Where did you play? I wanted to play as goal keeper, like everyone else. But I wasn’t a strong kicker, nor tall enough to get higher shoots .So, instead I played forward.
-You auditioned for JE when you were in Yr6, am I correct? My sister used to watch this TV show called “Pikaichi” with (Domoto) Koichi-kun in it, and there, she saw this ad on how they were holding a JE audition, so she sent my form off, and I didn’t know.
-You didn’t know? No. For one thing, I had absolutely no interest in becoming an idol, and the audition was on either Saturday or Sunday, which meant that it doubled with my soccer training. So I refused to go, crying the day before. I was all like, “I don’t wanna go, no, I don’t wanna go, no.”
-Why did you audition in the end? There was this thing in my class, how it was “in” to have all these badges on your pencil case of all the participating countries of the W.C the next year. My parents promised me to buy me one of those badges, and I went.
-Ahahahaha. So, how was the audition actually? I went to the venue in my casual clothes, but I remember seeing this one kid with a really cool, fashionable hat. Later, he turned out to be Inoo (Kei).
-Did you guys chat? Nope. But I do remember how at the audition, when it was the time to express yourself, Inoo put his hand up and started singing Kinki Kids’ “Flower”. He was terrible.
-Did you do anything? Actually, I didn’t. After the audition, I started getting called up to take lessons. Those lessons were either on a Saturday or on a Sunday, so they’d call you up on Friday…but then I wouldn’t be able to go to soccer, so I absolutely hated getting those calls, Every week I was tempted to pull out our phone cords.
-You hated it that much? Soon after I entered JE, I was selected as a back dancer for “Music Station” as a Jr. There I made mistakes in my dancing, so I was secretly rejoicing that from next week onwards, I would never be called up for lessons-I would go back to my normal life. But then again, the phone calls would come, and every time I’d complain and wail about having to miss out on soccer, and every time my parents would buy me another one of those badges and I’d go.
-Then, how did you end up liking it? It’s-well, I was always liked by my elders. Rather than being with those of my age, I was often with A.B.C. and KAT-TUN. I remember Totsu- (Totsuka Shota) and I went home the same way? Anyhow I quickly became friends with him. I ate out with Kamenashi (Kazuya)-kun and Akanishi (Jin)-kun, and they often drove me home.
-I see. I hated being called “cute” though. I hated it when people ruffled through my hair and stuff. Whenever I got calls from Akanishi-kun I’d be like, “Sorry, I’m in the middle of a game right now.” and I’d just coldly hang up. But then, I guess in the end, it’s those elders’ kindness that slowly made me like Jr’s.
-Then, what did you tell your friends at school, you know, about being a Jr.? I never told them. One of my friends told me that they saw me on Music Station, but I’d still be like, “What are you talking about? No way I’d be on TV.” Even when I needed to miss out on soccer training, I’d say that I had a small get together with relatives to attend to. It was hard, because that excuse made people think I no longer liked soccer.
"Your name starts with Y, right?" The sudden formation of a group
-At this point in time, you still haven’t told your friends about JE, have you? No. Soon we appeared on “Music Station” as Ya-Ya-Yah. The next day I really dreaded going to school. The thoughts about my friends finding out just circled my head-and yes, I was questioned, A LOT. I knew there was no longer any use to hiding it, so I told them everything. That would probably be how I stopped dragging things on.
-How did you feel in 2003, when the TV show “Ya-Ya-Yah” started? It was just like, “I don’t really get it but let’s just do whatever the grown-ups tell us”. Having said that, when we were told that A.B.C. will be on the show with us, I was really excited.
-And that was the TV Show that held the audition Yaotome (Hikaru)-kun passed and became a Jr. Yep. It was pretty soon after the show had started, that Hikaru entered.
-What were your first impressions of him? They told us that he was really good at dancing, so I was wondering what he was like. And then, I was told to teach him the choreography because we’ll be singing “Yuuki 100%” with him on the show. I was like, “Why do I have to teach him this” He gently asked me to teach him the choreography, and yeah, I did teach him…just not so enthusiastically. It’s nearly been 11 years since that. A long time, really.
-What was your relationship like? Best friends, allies, rivals, brothers… All of them seem fitting. We starred in “3 nen B gumi Kinpachi-sensei” together. There were times when I questioned how Hikaru was the main in the drama, but then at the same time, I knew he was committed to it. Our personalities were pretty much the exact opposite- him, organised, me, going with the flow. We argued a lot.
-About? Well, at rehearsals, he’d be wanting to go through everything; thoroughly. But I’d be the guy going, “Hey, let’s think about this later and adjust it when we get there”-that caused conflict. It was usually about more…stupid things though. Oh yes, I remember. There was this time at a concert where Hikaru couldn’t find his performance clothes. Hikaru would be like, “You hid my uniform, didn’t you!?” and we’d break out in a fight, because really, I didn’t. He broke off after that, but I’d still be unsatisfied because Hikaru still blamed me for his clothes. In the end it turned out that Senga (Kento) mistook it for his own and wore Hikaru’s.
-Hahahahaha. So, with all this behind, what do you think about being called “YabuHika”? It’s…pretty embarrassing.
The creation of Hey!Say!7 “Maybe this is my end of the road.” -You’ve done some solo concerts as Ya-Ya-Yah too. Yeah, except…my voice was breaking then. Johnny-san had once said to me that “The good quality you hold, is your high voice.” so I was really anxious about what I was going to do after my voice broke. I would be singing, and I’d be very sensitive to all the high notes that I sang that, didn’t seem as easy as before. I was worried I could no longer sing the songs I was able to sing before. Even at recordings, the people would ask me if I wanted to sing a key or two lower, but I’d be so stern about it, determined to sing it in the right key.
-What were your views on debuting back then? I assumed that if I was to debut at all, it’ll be with Ya-Ya-Yah. I just felt that it’d be great if we could debut some time. But maybe…I did have some doubts about debuting. I really did not know.
-Did you ever consider quitting? Yes I did. But I wanted to absolutely avoid any case like where, you know, I’d be left with nothing else. I knew I needed insurance on something. I thought it all through-I needed to get good grades at high school so I can go to university. If I couldn’t debut by the time I was to graduate university, I needed to quit, I needed to prepare for a normal working life. I don’t think that I was ever too focused on just debuting. It didn’t occupy my thoughts, but I guess as I went through many things, it was always there at the back of my mind.
-How did you feel about the creation of Hey!Say!7 in 2007? Honestly, I felt I was in danger. Especially because right before that, there were times when us Jr’s shuffled our members around and sang. Like when I was put together with Kitayama (Hiromitsu), Kawai (Fumito) and Fujigaya (Taisuke). I felt we were being experimented on, and then we were faced with Kitty GYM. Hikaru was pulled out of Ya-Ya-Yah for that. I questioned his promotion, a lot.
-And then Hey!Say!7 was formed. It was right when I was starting to question my debut as Ya-Ya-Yah, and when I was thinking “Maybe this is my end of the road.” I was also in 3rd year Senior High school so really, I had to think about my future career.
-But you didn’t quit, did you? There was this time once when I was meeting up with Johnny-san. He was like, “Hmm…Yabu & Hikaru…you guys have Ya-Ya-Yah….What should I do…” and he was writing up a list of names, all of them were Jrs.
-What for? Well, come to think of it now, he was probably writing up the members of Hey!Say!JUMP. He gave me a list of names, which included Hikaru & I, and he said, “What do you think?”
-What did you say? I really didn’t know what to say, since Yamada (Ryosuke) and (Nakajima) Yuto and stuff were all younger than me, with Okamoto (Keito) I’ve never even spoken to him, once. It was also that influence my words could have on these people that made me unsure of what to say. Whatever I said could change all these lives. I could have told him that I wanted Hikaru & I to stay in Ya-Ya-Yah, but then again, if I didn’t take that opportunity and debut, I would’ve ended up waiting for years. All that went through my mind, and I just said, “Yeah…it’s…alright.”
-What made you say that? I knew this was my turning point. Earlier, I did say that I wasn’t too focused on debuting, but that was when I realised that in my heart, there lay my strong will to debut.
-I see. After that, Johnny-san said to me that he wanted Hikaru & I to lead this group. We were always the little ones being minded by our senpais, and we have never done anything like taking leadership. There’s also how both Hikaru & I have always been the little one of the family too. I wasn’t sure if we could manage it ,but I knew we needed to.
-So it was a decision with determination. I was delighted, yet I was in pain. I had mixed feelings about it, really. I was told that I was to tell no one, no matter how close they were to me, about debuting as Hey!Say!JUMP. No one from Ya-Ya-Yah, except for Hikaru & I, were to know about this. It was very painful to keep it from my members, who innocently knew nothing. When Hey!Say!7 was formed, we had a deep talk about how we needed to stay strong as a four. Just to hear about Hey!Say!JUMP right after that…
-That must’ve been really hard for you. When someone debuts, at least tens of thousands more people get upset about it. Many hundreds, perhaps thousands of people dream of debuting. Being chosen means that you need to accept and move on with those feelings on your back. Being part of a group called Hey!Say!JUMP, I felt guilt towards the other two, and I was in pain myself. Even so, I knew that because I was chosen, because I am doing this, I need to do it at my best.
Guilt towards Kis-My-Ft2, A.B.C., and Jrs -JUMP’s debut concert was in Tokyo Dome, as I recall? I don’t think the people who came were there because they loved Hey!Say!JUMP. Kis-My-Ft2, A.B.C., and many Jrs performed at our concert. I’m sure they didn’t want to “visit Hey!Say!JUMP’s concert” I felt guilty of what we were making the Jrs go through.
-Painful. I was good friends with Kitayama & Totsu as a Jr, and we used to eat out together, you know; a couple of times every week. That didn’t change a lot after my debut, but it was very sad thinking that somewhere in their hearts, their wish to debut made my existence uneasy.
-How did you feel about Kis-My-Ft2 & A.B.C-Z’s debut? Oh I was extremely happy-as if it was happening to me. I’m pretty sure Kis-My-Ft2 & A.B.C-Z would kick me in the head if they heard me say this though. Yeah, I was very happy for them, and I felt rivalry. I think I texted Kitayama saying “Congratulations” when their debut was announced. He replied with something like, “We’re rivals even more from now on”.
-I’ve heard you went to A.B.C-Z’s debut concert. Yep I did. In the MC, I think I said something like, “I love A.B.C-Z more than anyone here.”
-Ahahahahaha. I remember being envious of Hasshi (Hashimoto Ryosuke). I was really wanting to be in A.B.C-Z. But for one thing, I can’t do back flips, for the other, I’m Hey!Say!JUMP.Okay, well I’m joking, but then I did really envy Hasshi. I wanted to create something with the 4 big brothers of A.B.C. So when that was finally accomplished in the musical “SHE LOVES ME” I silently apologised to Hashimoto.
-Arioka (Daiki) -kun mentioned in last month’s interview that you were “Always the outliers”. I feel that JUMP has always been shouldering many things. I think that’s very true. At countdown concerts, because we have members who didn’t spend a lot of time dancing behind our senpais, we did get the feeling that Hey!Say!JUMP was kind of …different from other groups. That difference is still there. Even now, I feel that our senpais don’t know us.
"Why was Yabu-chan there, then?" -How did Hey!Say!JUMP’s bond grow to be strong? I think the largest reason behind that is the number of times we do lives and concerts compared to other groups of the same sort of age. We had many occasions when we had the time where we sat down and discuss how we can make things better, how we can entertain the audience and let them have the time of their lives. It’s a repetitive, accumulative process. At first our dancing was all out of time and unless people like Hikaru & I told everyone to get up and carry on, we weren’t a very enthusiastic group. It was an accumulative process; the more we did it, the stronger our bonds became.
-Right. And also there was that senpai factor in our group too. Everyone treated me as their senpai. I didn’t really like it because they weren’t treating me as a member of the group, but as a senpai called “Yabu-kun”. I thought, that’s not right, so I’m going to do my best to be the group idiot. If I fooled around, everyone fooled around.
-So you were always acting for the best of your group. Yes, but…I think that was a while after we debuted…one day our choreographer came to talk to me privately. He said, “Yabu. What you’re doing is important, you need to take those walls down within your group. But always keep in mind that whatever you do, the rest of the group follows. So whether it be the work itself, or general manners as an idol, you need to do properly and independently.” I felt responsible for the group.
-DId you tell off any members in particular? I guess I was pretty strict towards Keito. Keito was young, and every time he got in trouble, he used to cry. I think his pride didn’t let him cry, really, so every time he did, he’d be like, “My head hurts, my head hurts.” It was pretty obvious.
-Any other members? Well it was pretty bad when Takaki (Yuya) was in Gokusen. I knew he was putting a lot of effort into that drama and carrying out his role. But there were times when he was acting exactly like his role even in his private life and with JUMP. He wasn’t in Gokusen, but he was still glaring at all of us. The rest of the group would be doing something fun, while he’d be standing outside of the circle, alone. He’d be staring at us coldly. I thought, what if our staff, our fans saw this? They would most definitely think that Takaki is left out of the group; he’s not willing to be part of it. But he’s not like that. I know Takaki from when we were Jrs. He’s kind, he thinks of his peers, but he’s sometimes a bit of a chicken. I just knew that this wasn’t going to be good, neither for our group, or Takaki himself.
-What did you do about it? I knew how he felt too. He worked with people who were not from JE, and he felt the need to widen his views. He was hanging out with the Gokusen members too. But if I didn’t think it through and just told him off, it would have made things worse, so I tried to ask Takaki out to eat, and when he was meeting up with the Gokusen crew, I just “happened” to join in. I joined in where I only knew Takaki.
-Was it effective? I don’t know. I just hope that in a few years, he’ll realise that maybe, he was a bit weird back then. Like, “Why was Yabu-chan there, then?”Actually, he’s been mentioning things about back then lately.
-Did Okamoto-kun say anything? Nah, he’s still trying. But that’s what’s good about him.
We went through so much, together. -When do you feel grateful for the members in JUMP?I felt that the strongest 2 years after we debuted, at Tokyo Dome, which was the last destination of our tour.
-What happened there? Well, I was the first to speak for our closing speeches, ready to sing “Born in the EARTH”, and…as I spoke I saw the arena filled with people, I started to tear up…I never thought of crying, especially in front of our audience, because that wasn’t kakkoii. But then, I started crying, and I couldn’t stop.
-Why were you crying, do you think? I think it’s the whole mumbo-jumbo of feelings coming out all together. When we first performed at Tokyo Dome straight after our debut, we could never pull the show off without the Jr’s, and our group was all over the place. In that moment, my memories flashed back through my mind. I knew that this time, these people were coming to see us. So many people were coming to see Hey!Say!JUMP. I was tearing up really badly I couldn’t talk, not even sing. Yeah…I still vividly remember that moment…I couldn’t stop crying.
-The other members were crying too, weren’t they? They were. I realised we were all feeling the same, we went through so much, together. I could say from the bottom of my heart that I was grateful for these members.
How are we going to change -Then, how did you feel when NYC debuted? Well, I…when NYC debuted, I gave them a bunch of flowers in celebration. I felt that by being that person, Hey!Say!JUMP fans would feel comfortable to accept NYC.
-Any jealousy involved? No way. You know how Yamada debuted as a solo? Not one of our members had that sort of jealousy then. No one questioned why it was just Yamada, no one questioned why we couldn’t sing it as Hey!Say!JUMP, I don’t think that crossed anyone’s mind, even. I think we all knew that whatever Yamada does, his efforts will contribute to the success of the group. We were stimulated by him that we all need to do whatever we can to our best efforts, so we can all bring the group up. So, whether it be NYC’s debut, or Yamada’s solo debut, rather than jealousy, I think our group felt supportive for them.
-Right. We all started to think about how to spend our time. We realised that there wasn’t a day to waste. Making efforts for yourself eventually lead to the growth of the group. So we started to really feel that we needed to properly do things ourselves, not always relying on the group.
-It’s a good thing, then. So, when we watch each other in our individual activities, at times we appreciate them, at times we watch them and go, “If I were them…” I think we all do that, really. Of course Kis-My-Ft2 and A.B.C-Z and Sexy Zone and all that are our rivals, but I believe that within our group, as individuals, we are all rivals. Like if one of us star in a drama, it’s supposed that the attention goes to that person. And, when that member is active as a member of Hey!Say!JUMP, it’s also supposed that there will always be people who never knew Hey!Say!JUMP until they realise that, that one individual is part of us. I think that’s the cycle that keeps us going.
-As in, get the attention, bring it back to the group. Exactly. So when I see Yuto acting in “Hanzawa Naoki”, it really influences me to try harder.
-It sounds like a pretty good relationship to me. Well, I was still called “Yabu-kun” by my members for a while though. It’s only recently, as in these 1-2 years that, that changed to “Yabu-chan” instead. Everyone except for Inoo & Hikaru called me Yabu-kun, but for some reason that changed before I knew it, really. I wasn’t a senpai anymore, I was part of the group. I think it’s a really good thing that I can stand level with the others. Having said that, I did kind of feel a little annoyed when Keito first started calling me “Yabu-chan”.
-Ahahaha. You really did think through all these things for the group. I did say I was a baby, but then, after all, in the group I’m the eldest.
-Then did you consult anyone about your problems? Not really.
-All on yourself? Well, it’s not like I said anything direct, but when we were required to make decisions, Hikaru’s existence was significant. I felt I wasn’t alone, that, I’m not the only one required to do these things. We’ve always been together, and we’ve been given similar roles within the group, so, even if we never spoke to each other about these things, the fact that Hikaru was there and I wasn’t the only one had helped me pull through. I was never alone in any turning point. I did say that I felt uneasy being called “YabuHika” but then, somewhere in my heart, I’m just embarrassed and I’m secretly happy about being called that. It’s like an honour.
-Finally, please tell us about your thoughts on JUMP in future. Everyone is aiming to become a proudly presentable group, anywhere. As I said before, all our members know that every day counts. We share the thought that we all need to make the effort now. So, asking ourselves now and then, “How are we going to change? How can we change?” will definitely help us in bringing in positive changes. We are constantly questioning ourselves on what we lack. We’re like a whole block of positivity, so really, I can’t wait to see how we will be in the future.
[Engtran]
I cried because I didn’t want to audition.
-You’re really cute in this photo of you as a baby. I am cute, aren’t I? People mistook me for a girl quite often. My sister used to put hair bands on me and toyed around with lipstick.-You’ve an older brother too? Yeah. My brother is two years older than me, my sister; four years. I’ve always been the youngest, and I still feel like one.
-You’re used to getting spoiled then? Oh I was pretty spoiled. I always stuck to my mother. Apparently whenever my mother was on the phone for a long time, I used to grab her apron and I would never let go of it.
-How about your first love? I think it was when I was in pre-school. I was playing with my friend and with my friend’s sister. I fell over or something and injured myself. My friend’s sister piggy-backed me all the way home and I was like, “This is it!”
-Then, when did you start playing soccer? J League had started when I was in pre-school, and by the time I was in primary school it was hugely popular. I used to play at the park using those bars as goals. I started playing in a proper team when I was in Yr1.
-Where did you play? I wanted to play as goal keeper, like everyone else. But I wasn’t a strong kicker, nor tall enough to get higher shoots .So, instead I played forward.
-You auditioned for JE when you were in Yr6, am I correct? My sister used to watch this TV show called “Pikaichi” with (Domoto) Koichi-kun in it, and there, she saw this ad on how they were holding a JE audition, so she sent my form off, and I didn’t know.
-You didn’t know? No. For one thing, I had absolutely no interest in becoming an idol, and the audition was on either Saturday or Sunday, which meant that it doubled with my soccer training. So I refused to go, crying the day before. I was all like, “I don’t wanna go, no, I don’t wanna go, no.”
-Why did you audition in the end? There was this thing in my class, how it was “in” to have all these badges on your pencil case of all the participating countries of the W.C the next year. My parents promised me to buy me one of those badges, and I went.
-Ahahahaha. So, how was the audition actually? I went to the venue in my casual clothes, but I remember seeing this one kid with a really cool, fashionable hat. Later, he turned out to be Inoo (Kei).
-Did you guys chat? Nope. But I do remember how at the audition, when it was the time to express yourself, Inoo put his hand up and started singing Kinki Kids’ “Flower”. He was terrible.
-Did you do anything? Actually, I didn’t. After the audition, I started getting called up to take lessons. Those lessons were either on a Saturday or on a Sunday, so they’d call you up on Friday…but then I wouldn’t be able to go to soccer, so I absolutely hated getting those calls, Every week I was tempted to pull out our phone cords.
-You hated it that much? Soon after I entered JE, I was selected as a back dancer for “Music Station” as a Jr. There I made mistakes in my dancing, so I was secretly rejoicing that from next week onwards, I would never be called up for lessons-I would go back to my normal life. But then again, the phone calls would come, and every time I’d complain and wail about having to miss out on soccer, and every time my parents would buy me another one of those badges and I’d go.
-Then, how did you end up liking it? It’s-well, I was always liked by my elders. Rather than being with those of my age, I was often with A.B.C. and KAT-TUN. I remember Totsu- (Totsuka Shota) and I went home the same way? Anyhow I quickly became friends with him. I ate out with Kamenashi (Kazuya)-kun and Akanishi (Jin)-kun, and they often drove me home.
-I see. I hated being called “cute” though. I hated it when people ruffled through my hair and stuff. Whenever I got calls from Akanishi-kun I’d be like, “Sorry, I’m in the middle of a game right now.” and I’d just coldly hang up. But then, I guess in the end, it’s those elders’ kindness that slowly made me like Jr’s.
-Then, what did you tell your friends at school, you know, about being a Jr.? I never told them. One of my friends told me that they saw me on Music Station, but I’d still be like, “What are you talking about? No way I’d be on TV.” Even when I needed to miss out on soccer training, I’d say that I had a small get together with relatives to attend to. It was hard, because that excuse made people think I no longer liked soccer.
"Your name starts with Y, right?" The sudden formation of a group
-And I recall that it was pretty soon after you entered that Ya-Ya-Yah formed? Yeah. Our president was like, “Your name starts with Y, right?” and at the “Shounen Club” rehearsal we were lined up as Y, A, Y, A and he was like, “You guys, are Ya-Ya-Yah.”
-At this point in time, you still haven’t told your friends about JE, have you? No. Soon we appeared on “Music Station” as Ya-Ya-Yah. The next day I really dreaded going to school. The thoughts about my friends finding out just circled my head-and yes, I was questioned, A LOT. I knew there was no longer any use to hiding it, so I told them everything. That would probably be how I stopped dragging things on.
-How did you feel in 2003, when the TV show “Ya-Ya-Yah” started? It was just like, “I don’t really get it but let’s just do whatever the grown-ups tell us”. Having said that, when we were told that A.B.C. will be on the show with us, I was really excited.
-And that was the TV Show that held the audition Yaotome (Hikaru)-kun passed and became a Jr. Yep. It was pretty soon after the show had started, that Hikaru entered.
-What were your first impressions of him? They told us that he was really good at dancing, so I was wondering what he was like. And then, I was told to teach him the choreography because we’ll be singing “Yuuki 100%” with him on the show. I was like, “Why do I have to teach him this” He gently asked me to teach him the choreography, and yeah, I did teach him…just not so enthusiastically. It’s nearly been 11 years since that. A long time, really.
-What was your relationship like? Best friends, allies, rivals, brothers… All of them seem fitting. We starred in “3 nen B gumi Kinpachi-sensei” together. There were times when I questioned how Hikaru was the main in the drama, but then at the same time, I knew he was committed to it. Our personalities were pretty much the exact opposite- him, organised, me, going with the flow. We argued a lot.
-About? Well, at rehearsals, he’d be wanting to go through everything; thoroughly. But I’d be the guy going, “Hey, let’s think about this later and adjust it when we get there”-that caused conflict. It was usually about more…stupid things though. Oh yes, I remember. There was this time at a concert where Hikaru couldn’t find his performance clothes. Hikaru would be like, “You hid my uniform, didn’t you!?” and we’d break out in a fight, because really, I didn’t. He broke off after that, but I’d still be unsatisfied because Hikaru still blamed me for his clothes. In the end it turned out that Senga (Kento) mistook it for his own and wore Hikaru’s.
-Hahahahaha. So, with all this behind, what do you think about being called “YabuHika”? It’s…pretty embarrassing.
The creation of Hey!Say!7 “Maybe this is my end of the road.” -You’ve done some solo concerts as Ya-Ya-Yah too. Yeah, except…my voice was breaking then. Johnny-san had once said to me that “The good quality you hold, is your high voice.” so I was really anxious about what I was going to do after my voice broke. I would be singing, and I’d be very sensitive to all the high notes that I sang that, didn’t seem as easy as before. I was worried I could no longer sing the songs I was able to sing before. Even at recordings, the people would ask me if I wanted to sing a key or two lower, but I’d be so stern about it, determined to sing it in the right key.
-What were your views on debuting back then? I assumed that if I was to debut at all, it’ll be with Ya-Ya-Yah. I just felt that it’d be great if we could debut some time. But maybe…I did have some doubts about debuting. I really did not know.
-Did you ever consider quitting? Yes I did. But I wanted to absolutely avoid any case like where, you know, I’d be left with nothing else. I knew I needed insurance on something. I thought it all through-I needed to get good grades at high school so I can go to university. If I couldn’t debut by the time I was to graduate university, I needed to quit, I needed to prepare for a normal working life. I don’t think that I was ever too focused on just debuting. It didn’t occupy my thoughts, but I guess as I went through many things, it was always there at the back of my mind.
-How did you feel about the creation of Hey!Say!7 in 2007? Honestly, I felt I was in danger. Especially because right before that, there were times when us Jr’s shuffled our members around and sang. Like when I was put together with Kitayama (Hiromitsu), Kawai (Fumito) and Fujigaya (Taisuke). I felt we were being experimented on, and then we were faced with Kitty GYM. Hikaru was pulled out of Ya-Ya-Yah for that. I questioned his promotion, a lot.
-And then Hey!Say!7 was formed. It was right when I was starting to question my debut as Ya-Ya-Yah, and when I was thinking “Maybe this is my end of the road.” I was also in 3rd year Senior High school so really, I had to think about my future career.
-But you didn’t quit, did you? There was this time once when I was meeting up with Johnny-san. He was like, “Hmm…Yabu & Hikaru…you guys have Ya-Ya-Yah….What should I do…” and he was writing up a list of names, all of them were Jrs.
-What for? Well, come to think of it now, he was probably writing up the members of Hey!Say!JUMP. He gave me a list of names, which included Hikaru & I, and he said, “What do you think?”
-What did you say? I really didn’t know what to say, since Yamada (Ryosuke) and (Nakajima) Yuto and stuff were all younger than me, with Okamoto (Keito) I’ve never even spoken to him, once. It was also that influence my words could have on these people that made me unsure of what to say. Whatever I said could change all these lives. I could have told him that I wanted Hikaru & I to stay in Ya-Ya-Yah, but then again, if I didn’t take that opportunity and debut, I would’ve ended up waiting for years. All that went through my mind, and I just said, “Yeah…it’s…alright.”
-What made you say that? I knew this was my turning point. Earlier, I did say that I wasn’t too focused on debuting, but that was when I realised that in my heart, there lay my strong will to debut.
-I see. After that, Johnny-san said to me that he wanted Hikaru & I to lead this group. We were always the little ones being minded by our senpais, and we have never done anything like taking leadership. There’s also how both Hikaru & I have always been the little one of the family too. I wasn’t sure if we could manage it ,but I knew we needed to.
-So it was a decision with determination. I was delighted, yet I was in pain. I had mixed feelings about it, really. I was told that I was to tell no one, no matter how close they were to me, about debuting as Hey!Say!JUMP. No one from Ya-Ya-Yah, except for Hikaru & I, were to know about this. It was very painful to keep it from my members, who innocently knew nothing. When Hey!Say!7 was formed, we had a deep talk about how we needed to stay strong as a four. Just to hear about Hey!Say!JUMP right after that…
-That must’ve been really hard for you. When someone debuts, at least tens of thousands more people get upset about it. Many hundreds, perhaps thousands of people dream of debuting. Being chosen means that you need to accept and move on with those feelings on your back. Being part of a group called Hey!Say!JUMP, I felt guilt towards the other two, and I was in pain myself. Even so, I knew that because I was chosen, because I am doing this, I need to do it at my best.
Guilt towards Kis-My-Ft2, A.B.C., and Jrs -JUMP’s debut concert was in Tokyo Dome, as I recall? I don’t think the people who came were there because they loved Hey!Say!JUMP. Kis-My-Ft2, A.B.C., and many Jrs performed at our concert. I’m sure they didn’t want to “visit Hey!Say!JUMP’s concert” I felt guilty of what we were making the Jrs go through.
-Painful. I was good friends with Kitayama & Totsu as a Jr, and we used to eat out together, you know; a couple of times every week. That didn’t change a lot after my debut, but it was very sad thinking that somewhere in their hearts, their wish to debut made my existence uneasy.
-How did you feel about Kis-My-Ft2 & A.B.C-Z’s debut? Oh I was extremely happy-as if it was happening to me. I’m pretty sure Kis-My-Ft2 & A.B.C-Z would kick me in the head if they heard me say this though. Yeah, I was very happy for them, and I felt rivalry. I think I texted Kitayama saying “Congratulations” when their debut was announced. He replied with something like, “We’re rivals even more from now on”.
-I’ve heard you went to A.B.C-Z’s debut concert. Yep I did. In the MC, I think I said something like, “I love A.B.C-Z more than anyone here.”
-Ahahahahaha. I remember being envious of Hasshi (Hashimoto Ryosuke). I was really wanting to be in A.B.C-Z. But for one thing, I can’t do back flips, for the other, I’m Hey!Say!JUMP.Okay, well I’m joking, but then I did really envy Hasshi. I wanted to create something with the 4 big brothers of A.B.C. So when that was finally accomplished in the musical “SHE LOVES ME” I silently apologised to Hashimoto.
-Arioka (Daiki) -kun mentioned in last month’s interview that you were “Always the outliers”. I feel that JUMP has always been shouldering many things. I think that’s very true. At countdown concerts, because we have members who didn’t spend a lot of time dancing behind our senpais, we did get the feeling that Hey!Say!JUMP was kind of …different from other groups. That difference is still there. Even now, I feel that our senpais don’t know us.
"Why was Yabu-chan there, then?" -How did Hey!Say!JUMP’s bond grow to be strong? I think the largest reason behind that is the number of times we do lives and concerts compared to other groups of the same sort of age. We had many occasions when we had the time where we sat down and discuss how we can make things better, how we can entertain the audience and let them have the time of their lives. It’s a repetitive, accumulative process. At first our dancing was all out of time and unless people like Hikaru & I told everyone to get up and carry on, we weren’t a very enthusiastic group. It was an accumulative process; the more we did it, the stronger our bonds became.
-Right. And also there was that senpai factor in our group too. Everyone treated me as their senpai. I didn’t really like it because they weren’t treating me as a member of the group, but as a senpai called “Yabu-kun”. I thought, that’s not right, so I’m going to do my best to be the group idiot. If I fooled around, everyone fooled around.
-So you were always acting for the best of your group. Yes, but…I think that was a while after we debuted…one day our choreographer came to talk to me privately. He said, “Yabu. What you’re doing is important, you need to take those walls down within your group. But always keep in mind that whatever you do, the rest of the group follows. So whether it be the work itself, or general manners as an idol, you need to do properly and independently.” I felt responsible for the group.
-DId you tell off any members in particular? I guess I was pretty strict towards Keito. Keito was young, and every time he got in trouble, he used to cry. I think his pride didn’t let him cry, really, so every time he did, he’d be like, “My head hurts, my head hurts.” It was pretty obvious.
-Any other members? Well it was pretty bad when Takaki (Yuya) was in Gokusen. I knew he was putting a lot of effort into that drama and carrying out his role. But there were times when he was acting exactly like his role even in his private life and with JUMP. He wasn’t in Gokusen, but he was still glaring at all of us. The rest of the group would be doing something fun, while he’d be standing outside of the circle, alone. He’d be staring at us coldly. I thought, what if our staff, our fans saw this? They would most definitely think that Takaki is left out of the group; he’s not willing to be part of it. But he’s not like that. I know Takaki from when we were Jrs. He’s kind, he thinks of his peers, but he’s sometimes a bit of a chicken. I just knew that this wasn’t going to be good, neither for our group, or Takaki himself.
-What did you do about it? I knew how he felt too. He worked with people who were not from JE, and he felt the need to widen his views. He was hanging out with the Gokusen members too. But if I didn’t think it through and just told him off, it would have made things worse, so I tried to ask Takaki out to eat, and when he was meeting up with the Gokusen crew, I just “happened” to join in. I joined in where I only knew Takaki.
-Was it effective? I don’t know. I just hope that in a few years, he’ll realise that maybe, he was a bit weird back then. Like, “Why was Yabu-chan there, then?”Actually, he’s been mentioning things about back then lately.
-Did Okamoto-kun say anything? Nah, he’s still trying. But that’s what’s good about him.
We went through so much, together. -When do you feel grateful for the members in JUMP?I felt that the strongest 2 years after we debuted, at Tokyo Dome, which was the last destination of our tour.
-What happened there? Well, I was the first to speak for our closing speeches, ready to sing “Born in the EARTH”, and…as I spoke I saw the arena filled with people, I started to tear up…I never thought of crying, especially in front of our audience, because that wasn’t kakkoii. But then, I started crying, and I couldn’t stop.
-Why were you crying, do you think? I think it’s the whole mumbo-jumbo of feelings coming out all together. When we first performed at Tokyo Dome straight after our debut, we could never pull the show off without the Jr’s, and our group was all over the place. In that moment, my memories flashed back through my mind. I knew that this time, these people were coming to see us. So many people were coming to see Hey!Say!JUMP. I was tearing up really badly I couldn’t talk, not even sing. Yeah…I still vividly remember that moment…I couldn’t stop crying.
-The other members were crying too, weren’t they? They were. I realised we were all feeling the same, we went through so much, together. I could say from the bottom of my heart that I was grateful for these members.
How are we going to change -Then, how did you feel when NYC debuted? Well, I…when NYC debuted, I gave them a bunch of flowers in celebration. I felt that by being that person, Hey!Say!JUMP fans would feel comfortable to accept NYC.
-Any jealousy involved? No way. You know how Yamada debuted as a solo? Not one of our members had that sort of jealousy then. No one questioned why it was just Yamada, no one questioned why we couldn’t sing it as Hey!Say!JUMP, I don’t think that crossed anyone’s mind, even. I think we all knew that whatever Yamada does, his efforts will contribute to the success of the group. We were stimulated by him that we all need to do whatever we can to our best efforts, so we can all bring the group up. So, whether it be NYC’s debut, or Yamada’s solo debut, rather than jealousy, I think our group felt supportive for them.
-Right. We all started to think about how to spend our time. We realised that there wasn’t a day to waste. Making efforts for yourself eventually lead to the growth of the group. So we started to really feel that we needed to properly do things ourselves, not always relying on the group.
-It’s a good thing, then. So, when we watch each other in our individual activities, at times we appreciate them, at times we watch them and go, “If I were them…” I think we all do that, really. Of course Kis-My-Ft2 and A.B.C-Z and Sexy Zone and all that are our rivals, but I believe that within our group, as individuals, we are all rivals. Like if one of us star in a drama, it’s supposed that the attention goes to that person. And, when that member is active as a member of Hey!Say!JUMP, it’s also supposed that there will always be people who never knew Hey!Say!JUMP until they realise that, that one individual is part of us. I think that’s the cycle that keeps us going.
-As in, get the attention, bring it back to the group. Exactly. So when I see Yuto acting in “Hanzawa Naoki”, it really influences me to try harder.
-It sounds like a pretty good relationship to me. Well, I was still called “Yabu-kun” by my members for a while though. It’s only recently, as in these 1-2 years that, that changed to “Yabu-chan” instead. Everyone except for Inoo & Hikaru called me Yabu-kun, but for some reason that changed before I knew it, really. I wasn’t a senpai anymore, I was part of the group. I think it’s a really good thing that I can stand level with the others. Having said that, I did kind of feel a little annoyed when Keito first started calling me “Yabu-chan”.
-Ahahaha. You really did think through all these things for the group. I did say I was a baby, but then, after all, in the group I’m the eldest.
-Then did you consult anyone about your problems? Not really.
-All on yourself? Well, it’s not like I said anything direct, but when we were required to make decisions, Hikaru’s existence was significant. I felt I wasn’t alone, that, I’m not the only one required to do these things. We’ve always been together, and we’ve been given similar roles within the group, so, even if we never spoke to each other about these things, the fact that Hikaru was there and I wasn’t the only one had helped me pull through. I was never alone in any turning point. I did say that I felt uneasy being called “YabuHika” but then, somewhere in my heart, I’m just embarrassed and I’m secretly happy about being called that. It’s like an honour.
-Finally, please tell us about your thoughts on JUMP in future. Everyone is aiming to become a proudly presentable group, anywhere. As I said before, all our members know that every day counts. We share the thought that we all need to make the effort now. So, asking ourselves now and then, “How are we going to change? How can we change?” will definitely help us in bringing in positive changes. We are constantly questioning ourselves on what we lack. We’re like a whole block of positivity, so really, I can’t wait to see how we will be in the future.
Engtran: inluvwithhsj
No comments:
Post a Comment