Saturday, May 09, 2015

[TRAN] MYOJO 5.2014-Takaki Yuya 10000 letter Long Interview





Q: Cậu có vẻ hơi gầy.

A: Mùa hè sắp đến rồi. Nghĩa là phải mặc đồ bơi. Nếu cởi áo ra thì tôi nên “nhìn được” phải không?



Q: Hãy bắt đầu với những điều tôi muốn nghe nào. Cậu sinh ra ở Osaka phải không?

A: Đúng thế. Nhưng tôi mới bắt đầu ý thức được thế giới xung quanh từ khi chuyển đến Kanto. Vì thế tôi đã hầu như quên hết mọi thứ ở Osaka.



Q: Cậu có hai chị gái và một em trai. Nhà cậu có bốn anh chị em phải không?

A: Hai người lớn hơn và một em nhỏ hơn, tôi ở giữa.


Q: Quan hệ của mọi người có tốt không?

A: Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng khi còn nhỏ, tôi có mặc đồ của chị. Nhìn tôi rất giống chị. Khuôn mặt ấy, ngay cả giờ cũng vậy. Chúng tôi rất thân nhau, còn hay đi mua sắm với nhau nữa.



Q: Các chị có đối xử tốt với cậu không?

A: Không hề (cười). Khi còn nhỏ tôi sợ chị lắm.



Q: Còn em cậu thì sao?

A: Chúng tôi cũng thân nhau, nhưng cũng có đánh nhau. Khi tôi muốn xem gì đó trên TV, chúng tôi sẽ chơi vật tay. Bố mẹ cúng tôi thực sự phát điên lên (cười).



Q: Bố mẹ cậu có nghiêm khắc không?

A: Trong bữa ăn, chúng tôi không được xem TV. Chúng tôi không được phép ăn khi tất cả mọi người còn chưa vào chỗ. Họ rất nghiêm khắc chuyện hành xử. Các chị của tôi hành xử rất tốt, còn tôi thì lại hư đốn.



Q: Vậy là họ nổi giận với cậu?

A: Hàng ngày luôn (cười). Không cần biết họ giận thế nào tôi vẫn cười. Tôi úp mặt vào tay và nghĩ xem mình có nên khóc không, hay là nên cười. Khi tôi và em trai bị mắng, tôi sẽ làm mặt hề cho thằng em. Đương nhiên thằng bé sẽ cười… Và điều đó làm bố mẹ tôi càng điên hơn *Con với chả cái @@*



Q: Thì ra là thế! Khi còn nhỏ cậu học Kendo (Kiếm đạo) à?

A: Đúng thế! Đầu tiên tôi được mời đến chơi ở nhà thi đấu, nhưng rồi sau đó tôi có hứng thú và bắt đầu luyện tập.



Q: Cậu có chơi bóng rổ phải không?

A: Đúng vậy, tôi bắt đầu từ năm lớp một. Tôi luôn mong muốn trở thành người Nhật đầu tiên chơi cho NBA (Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ). Tôi còn nói điều này với mọi người nữa.



Q: Vậy ra cậu cũng có những ước mơ khác nữa.

A: Tôi muốn trở thành giáo viên mầm non. Vì tôi yêu trẻ con nên “Tôi muốn chăm sóc ai đó!” Tôi có thể chơi ba đến bốn tiếng với trẻ con. Vì tôi thực sự muốn trở thành giáo viên mầm non, tôi đã từng tự thử. Đó là khoảng sau khi đóng “Gokusen”. Tôi vẫn giữ liên lạc với bố mẹ, nên tôi đã xin họ, dù chỉ trong một ngày, tôi có thể tới và chơi đùa (với lũ trẻ). Chúng tôi đã hát hò cùng nhau.



Q: Cậu như thế nào trong khoảng thời gian học mẫu giáo và tiểu học?

A: Bọn con gái luôn vây quanh tôi vì tôi hài hước. Bọn họ cứ hét ầm lên. Thật là ồn ào… *Khổ thân, cả đời bị nghe gái hò quanh tai, LOL*



Q: Cậu có hay nói chuyện với con gái không?

A: Rất nhiều ấy.



Q: Cậu có phải một chàng trai kakkoii (cool, ngầu) không?

A: Không phải.



Q: Cậu thích mẫu con gái như thế nào?

A: Nếu tôi yêu ai đó, tôi muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình, một người đàn ông bản lĩnh. Nên có thể tôi sẽ hơi giả tạo (cười). Khi bạn bè hỏi “Cậu thích cô ấy phải không?” tôi sẽ trả lời ngay. Tôi cũng nói với cô ấy nữa.



Q: Cậu đã bị ai từ chối chưa?

A: Chưa. Nếu có tôi cũng không từ bỏ đâu. “Nhưng anh vẫn muốn quen với em!” – sẽ như thế đó.



Q: Có vẻ như cậu gặp phải nhiều vấn đề!. Cậu tiến vào giới giải trí như thế nào?

A: Vì tôi luôn ra ngoài chơi nên tôi chẳng biết gì mấy chuyện đó cho đến năm lớp bảy. Mẹ tôi được mời đến xem concert của Kinki Kids. Mẹ tôi không hứng thú nên đã bảo tôi đi xem.



Q: Mẹ cậu không bảo các chị cậu mà lại bảo cậu à?

A: Có lẽ mẹ tôi nghĩ tôi có hứng thú hơi so với các chị. Tôi đã nói “Được, vậy con đi”… Và rồi tới đó.



Q: Buổi concert như thế nào?

A: Rất hay. Tôi thực sự bị cuốn hút. Domoto Koichi-kun thực sự để lại ấn tượng trong tôi và tôi đã trở thành fan. Người đi cùng với tôi cũng là fan của Koichi-kun, nên khi anh ấy đi ngang qua chúng tôi, họ hét “Koichi-kun” và tự nhiên tôi cùng hét theo.



Q: Vậy sau đó cậu đã trở thành Johnny’s.

A: Đúng vậy. Vì tôi nghĩ mình cũng muốn được kakkoii như thế. Tôi muốn được các cô gái vây quanh và cao giọng gào thét  



Q: Cậu thật là đồng bóng.

A: … Vì tôi nghĩ gì liền nói ra ngay mà (cười).



Q: Vậy rồi sao?

A: Sau concert đó, tôi đã luôn nghĩ đến việc trở thành như thế. Vì thế tôi đã tự làm.



Q: Bố mẹ cậu nói gì?

A: Bố mẹ nói với tôi “Muốn làm gì thì làm”. Họ khá thoải mái và chẳng quan tâm mấy tới chuyện đó. Họ luôn kiểu “Nếu muốn, hãy cứ làm. Nếu không muốn, đừng làm. Và nếu muốn bỏ thì bỏ.”



Q: Cậu nhận được câu trả lời có nhanh không?

A: Mất khoảng một tuần. Khá là nhanh. Cũng đúng lúc nữa. Nhưng sau khi có câu trả lời tôi cũng không thực sự vui. Tôi lại nghĩ “Mình chẳng muốn đi thi tuyển nữa!”



Q: Tại sao?

A: Có lẽ vì tôi sợ phải hát trước mặt mọi người. Tôi chưa bao giờ hát trước ai cả. Vì thế tôi luôn tự ti về tiềm năng âm nhạc của mình. Tôi để ý là khi còn đi nhà trẻ, tôi thực sự dở phần đó. Tôi thực sự muốn làm, nhưng tôi chỉ có thể hát karaoke. Tôi chỉ hát trước mặt gia đình. Vì thế trong ngày thi tuyển, tôi không muốn đi. Tôi đã sắp nhắn tin cho bố mẹ nói rằng “Con về nhà đây!”. Họ nói với tôi “Nếu đỗ thì đỗ thôi” và tôi trả lời “Vậy được” rồi ở lại.



Q: Cậu có phải hát lúc thi tuyển không?

A: Họ hỏi có ai muốn hát không, và đương nhiên mọi người đều giơ tay. Nhưng tôi không muốn hát nên tôi đã không giơ tay (cười). Họ hỏi tôi: “Cậu không hát hả?” Tôi nói với họ rằng thực ra tôi không thể hát trước mặt mọi người. Nhất là sau khi thi tuyển, bố mẹ và tôi cùng được gọi tới. Nó đúng kiểu một buổi gặp mặt phụ huynh và học sinh vậy. Đúng lúc đó thì Yamapi đi ngang qua chúng tôi. Tôi thực sự đã nghĩ anh ấy thật tuyệt vời. Mẹ tôi cũng bị cuốn hút. Từ ngày hôm đó, tôi đã có thể kiếm tiền.


Q: Cậu thực sự thấy hào hứng phải không?

A: Đúng thế. Nhưng lúc đó tôi không thực sự hiểu điều gì cả. Vì thế tôi cũng chẳng hồi hộp. Tôi không hiểu gì hết, và chỉ biết là Yamapi thực sự quá cuốn hút.



Q: Và từ đó cậu bắt đầu tập luyện như một Junior.

A: Chính xác. À đúng rồi, vào ngày thi tuyển, Johnny-san gọi về nhà cho tôi. Chị tôi nhấc máy, và chẳng ngần ngại gào lên “Yuu, em lại làm cái gì thế hả?” Ngài chủ tịch hỏi “Ai là Yuu cơ?” Tôi hay được gọi là Yuu mà. Vì thế ông ấy đã gọi tôi như thế. Chúng tôi nói chuyện khoảng mười phút và tôi được mời đến xem concert của Tackey & Tsubasa. *Johnny-san hay gọi mọi người là YOU – đồng âm với Yuu. Chắc Johnny-san cũng hoảng hốt vì chưa kịp gọi YOU thì đầu dây bên kia chị của Takaki đã tranh gọi mất rồi*



Q: Thế giới của cậu thay đổi chỉ trong một giây.

A: Nhưng rồi ấn tượng của tôi sâu đậm hơn, và tôi nhận ra mình bắt đầu lo lắng. Tôi tự nói với bản thân “Mình phải làm hết sức!”. Các bạn học cùng trường tôi đều không biể gì.



Q: Vì thế cậu tự nhiên sẵn sàng để “Sống trong thế giới này”.

A: Không. Tôi nghĩ nếu tôi không được debut sau khi học xong phổ thông thì tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi không hiểu rằng sẽ rất khó để được debut sau khi gia nhập công ty. Giống như Kis-my-ft2 vậy. Tôi nghĩ khi tôi cùng trình độ với họ, tôi không thể debut.



Q: Sau khi trở thành Junior, cậu đã được diễn trong vở nhạc kịch “Endless Shock”.

A: Chính là nó! Tôi được diễn cùng Koichi-kun mà tôi luôn ngưỡng mộ. Nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau. Sau khi kết thúc buổi diễn, tôi gọi cho ngài chủ tịch và hỏi liệu tôi có thể tiếp tục xem không. Vì thế tôi cứ xem đi xem lại nó.



Q: Lúc đó cậu cũng gia nhập vào J.J.Express.

A: Đúng vậy.



Q: Cậu có nghĩ mình giỏi nhất trong số các Junior không?

A: Không hề. Thực sự đấy. Tất cả những gì tôi nghĩ là liệu mình có được debut hay không. Các thành viên trong J.J.Express luôn luôn thay đổi. Tôi đã nghĩ lần tới có thể sẽ là mình. Tôi có cảm giác như vậy. Tôi phát điên vì điều đó. Nhiều lúc tôi nghĩ “Tệ thật!” (cười). Nhưng tôi cũng chẳng nói với ai cả. Nếu cảm thấy tức giận vì điều gì có nghĩa là mình thực sự mong muốn nó. Tôi đã nghĩ như thế đấy. “Mình vẫn chưa cố gắng hết sức!” Và tôi tức giận hết lần này đến lần khác, tức giận ngay cả với việc bình thường tôi vẫn làm. Đột nhiên ngài chủ tịch tới, và tôi cảm thấy mình còn phải cố gắng hơn nữa. Và tôi đã làm được.

 

Q: Cậu đã nhận được giúp đỡ.

A: Có rất nhiều người đã cứu tôi. Cả Arioka Daiki nữa, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi thân thiết với nhau ngay cả trước khi gia nhập J.J.Express. Tôi cũng được ngài chủ tịch giúp đỡ rất nhiều. Khi tôi định bỏ cuộc, tôi nhớ rằng chỉ còn một chút nữa thôi, vì thế mà tôi tiếp tục bước đi.



Q: Hey! Say! 7 được thành lập vào năm 2007 phải không?

A: Đúng thế, tôi đã rất vui mừng. Đều là những người tốt. Chúng tôi đều quý mến nhau và các thành viên đều khá cân bằng. Ngay cả trong lúc khó khăn, chúng tôi cũng động viên nhau bằng cách nói rằng “Hãy cố lên! Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn!”.

Q: Sau đó cậu debut cùng Hey! Say! JUMP.

A: Vì tôi thực sự nghĩ mình sẽ không được debut nên lúc đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Q: Sau khi debut, bộ phim “Gokusen” cũng được thông báo. Đó là một khoảng thời gian khó khăn phải không?

A: Có lẽ vậy. Đó không chỉ là một bộ phim. Nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Tôi cũng đã xem phần hai có anh Kamenashi Kazuya và Akanishi Jin. “Mình cũng muốn tham gia!” (cười). Đó là một nhân vật rất hay phải không?

Q: Trong phần hai của “Gokusen”, Akanishi Jin đã đi đôi giày màu bạc. Cậu cũng được đi đôi giày đó trong Gokusen phải không?

A: Lúc đó phần trang phục của tôi đã được chọn xong. Những người khác phải tự mình chọn lấy. Tôi không thể nói với mọi người rằng “Tôi không giống cậu”.

Q: Lúc đó cậu cũng tham gia cổ vũ bóng chuyền nữa, chắc thời gian đó rất khó khăn. Cậu có bận lắm không?

A: Có những lúc nghỉ giữa giờ quay phim, tôi lại chạy ngay tới chỗ thi đấu bóng chuyền. Tôi tới ngay giữa lúc tập trung, ngay khi họ đang đếm ngược. Sau khi xong việc, tôi lại quay về trường phim. Chúng tôi tiếp tục quay trong khoảng sáu, bảy tiếng.

Q: Chắc cậu rất vất vả.

A: Hai người trong BAD giúp tôi rất nhiều. Họ rất quan tâm tới tôi. Tôi rất biết ơn họ. Tôi đã quá mệt mỏi.

Q: Trong khi quay Gokusen, cậu hơi xa cách với Hey! Say! JUMP. Yabu nói với chúng tôi như vậy.

A: Có những lúc tôi thấy khó chịu với các thành viên JUMP. Không phải tôi không thích họ. Tôi cũng muốn nói chuyện cùng họ, nhưng không hiểu sao, vì tuổi tác cách biệt, tôi cũng nhận ra mình hợp hơn với các thành viên trong Gokusen. Tôi thích cả hai bên. Tới giờ tôi mới tiết lộ, nhưng tôi đã nghĩ sau khi kết thúc Gokusen, tôi cũng sẽ rời bỏ Johnny’s. Tôi rất biết ơn vì đã được tham gia vào một công việc quan trọng như thế. Nhưng mà, tôi không thể thỏa mãn chỉ với việc diễn xuất, nên tôi có chút khó chịu. Tôi nghĩ để người khác làm thì sẽ tốt hơn. Nếu là tôi thì thật không thể nào. Tôi không thể đạt tới trình độ như anh Kamenashi hay Akanishi.

Q: Vậy ra đó là áp lực của việc đi đôi giày màu bạc của Akanishi?

A: Điều đó thực sự khó khăn.

Q: Sau khi bộ phim hoàn thành, cậu có lo lắng việc rời đi hay không?

A: Khi vừa quay phim lại vừa làm việc với JUMP, tôi bị rất nhiều cảm xúc đè nén, nhưng chủ yếu vẫn là tự ghét bỏ bản thân. Tôi đã nghĩ mình thật không có tác dụng nào trên đời này.

Q: Cậu có nói điều này với các thành viên khác không?

A: Đương nhiên là không. Tôi muốn tự mình giải quyết. Tôi chỉ nói với gia đình và những người bạn ngoài công việc.

Q: Họ đáp lại cậu như thế nào?

A: Vẫn như mọi khi, bố mẹ tôi nói “Con cứ làm gì tùy thích.” Các bạn của tôi thì nói “Nếu đó là việc cậu muốn làm thì sẽ ổn thôi.”

Q: Cậu có điều gì muốn làm không?

A: Có rất nhiều thứ tôi muốn tự thực hiện, theo cách của riêng tôi. Một vài năm sau, tôi muốn học được nhiều thứ.

Q: Nhưng cậu cũng đã bỏ rất nhiều nỗ lực vào chuyện đó phải không?

A: Đó là điều mọi người đều làm. Tôi không nói chuyện muốn rời đi với các thành viên khác, nhưng tôi nghĩ có lẽ Yabu đã nhận ra. Tôi nghĩ chỉ cậu ấy thôi. Khi tôi đi chơi với các thành viên Gokusen, cậu ấy sẽ đi cùng dù chẳng quen ai ngoài tôi cả. Tôi nghĩ cậu ấy thật phiền phức. Nhưng vì cậu ấy làm như thế, tôi mới có thể đi cùng với JUMP. Tôi thực sự muốn cảm ơn cậu ấy vì việc đó. Hikaru cũng mang theo thuốc và vitamin cho tôi vì sức khỏe của tôi kém đi do quay phim. Chẳng có buổi nói chuyện nào cả, nên tôi phải tự mình quyết định. Cậu ấy đã chăm sóc tôi lúc tôi làm những điều mình muốn. Cậu ấy đã bảo vệ tôi. Hikaru đúng là một người chín chắn.


Q: Nhưng sau khi kết thúc quay phim cậu cũng không rời đi, vì sao vậy?

A: Bởi vì… tôi cũng đã định rời đi. Tôi đã tới trước cửa phòng chủ tịch và bước vào, nhưng rồi tay của tôi lại không thể cử động. Tôi đã không thể gõ cửa. Tôi đã nghĩ tới khuôn mặt của các thành viên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi dừng lại? Chuyện gì sẽ xảy ra với các thành viên? Tôi có trách nhiệm rất lớn với họ, với người hâm mộ, và với cả chủ tịch nữa. Tôi phải tiếp tục. Nếu lúc đó tôi gõ cửa thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Q: Chính điều đó đã ngăn tay cậu lại.

A: Đúng vậy. Nếu tôi gõ cửa lúc đó, giờ tôi đã chẳng ở đây. Giờ tôi mới nhận ra mình được rất nhiều người ủng hộ. Khi tôi tỏ rõ ra rằng mình muốn từ bỏ, bố mẹ tôi đều nói cứ làm những gì tôi muốn. Dù sau đó mẹ tôi có nói mẹ là fan của tôi. Tôi thực sự thấy biết ơn, và cũng là vì người hâm mộ nữa. Tôi đã nghĩ mình sẽ hét lên trong hạnh phúc sau khi rời đi. “Tôi muốn đi, nên hãy để tôi đi!”, tôi đã nghĩ vậy đấy. Nhưng đến cuối cùng, tôi bắt đầu biết trân trọng và lớn lên từng chút một. Tôi nhận ra điều gì mới là quan trọng.

Q: Và rồi cuối cùng, hai chàng trai BAD đã giúp cậu hồi đóng Gokusen đã được debut.

A: Đúng vậy. Có vẻ như họ đã khóc. Chúng tôi hạnh phúc đến mức chỉ biết ôm nhau (cười). Chúng tôi ôm nhau rồi cùng chụp ảnh. Chúng tôi nhắn tin cho nhau, cho Kiriyama Akito và Nakama Junta. Trong những ngày nghỉ, tôi đã viết thư cho họ để bày tỏ lòng biết ơn và tôn trọng.

Q: Cậu đã được giúp đỡ rất nhiều, nhưng nhiều nhất là từ các thành viên JUMP phải không?

A: Bây giờ họ vẫn tiếp tục giúp đỡ tôi, và tôi rất trân trọng điều đó. Đúng thế.

Q: Cậu có nghĩ mối liên kết của mình với các thành viên như được thắt chặt thêm không?

A: Có chứ. Sau khi Gokusen kết thúc, một thời gian sau là đến sinh nhật của tôi. BEST đã lên kế hoạch gặp mặt, và rồi chúng tôi đã gặp nhau. Hôm đó, tôi đã rất vui. Sau hôm gặp mặt ăn uống đó, chúng tôi thân nhau hơn. Cả 5 thành viên đều thân thiết với nhau . Mất một chút thời gian, nhưng mọi chuyện đều tốt đẹp, dù trước đây chúng tôi vẫn đối tốt với nhau.

Q: Nếu có thể nói một điều với bản thân trong quá khứ, cậu sẽ nói gì?

A: Tôi sẽ nói… cũng còn tùy. Tôi sẽ nói với cậu ta không được thích làm gì thì làm như vậy nữa. Vì thế nếu không tự mình nhận ra thì không được. Tôi cũng sẽ nói với cậu ta không được nói toẹt ra điều mình nghĩ với người khác, kiểu như “Bực mình quá! Tại sao tôi lại phải nói với cậu điều đó?”

Q: Nhưng trong Johnny’s World 2020, có một lần Kikuchi Fuma xịt loại nước hoa giống cậu. Cậu đã hỏi thẳng cậu ta chuyện đó. Thật đấy à?

A: Đúng thế. Cậu ta giận đấy.

Q: Cậu không cho lời khuyên sao?

A: Tôi không. Tôi không thích làm phiền người khác nên tôi nghĩ nên tự chính mình vượt qua mọi chuyện. Tôi nghĩ thế đấy, phải, đó chính là tôi. Tuy nhiên, tôi rất tôn trọng các thành viên khác. Tôi vẫn biết ơn họ, vì con người tôi hiện tại là do được họ dạy bảo.

Q: Các thành viên dành rất nhiều lời tốt đẹp cho cậu đó.

A: Họ nói gì cơ? (cười) Có thể. Khi chúng tôi đi chơi, chúng tôi sẽ đi chung xe. Nếu chúng tôi không về cùng nhau, tôi sẽ nói với họ “Đi về cẩn thận nhé.” Kiểu như vậy… có lẽ vì tôi lớn nhất. *Bọn em út không dùng lời ngon tiếng ngọt cho ông anh chỉ vì thế thôi đâu*

Q: Cậu có được lời khuyên từ các thành viên khác nhỉ? Cậu đã nói chuyện với Yamada Ryosuke lúc cậu ấy có dự án solo debut đúng không? Cậu có nói chuyện góp ý với các thành viên khác không?

A: Tôi đã khuyên cậu ấy nên solo. Tôi có cảm giác khá tốt về việc đó nên tôi đã khuyên cậu ấy như vậy. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng làm như thế (nói chuyện chia sẻ). Có những chuyện chúng tôi cũng không nói. Có những chuyện thật không dễ nói nên tốt nhất cứ để như vậy thôi.

Q: Nếu nghĩ về thời Gokusen thì cậu nghĩ sẽ khuyên bản thân mình điều gì?

A: Tôi cũng không biết. À, khoảng thời gian đó, tôi vẫn nhớ và hiểm cảm giác của mình. Nhưng tôi nghĩ một câu “Cố lên nhé!” thông thường là đủ.

Q: Vậy cậu nhìn nhận JUMP trong tương lai như thế nào?

A: Một nhóm lâu dài, đương nhiên rồi.

Q: Đây là một điều rất quan trọng với cậu phải không?

A: Tôi nghĩ đây là thời gian thích hợp nhất để chúng tôi làm càng nhiều việc càng tốt. Năm nay là một năm tốt đẹp và chúng tôi đều hiểu, mọi thành viên đều nghĩ như thế. “Giờ chính là thời điểm quan trọng!” Dù chỉ dành một chút thời gian, dần dần chúng tôi sẽ trở nên tốt hơn. Điều đó là không thể chối cãi. Theo thời gian, đang ngày càng có nhiều việc tốt đẹp xảy ra. Tôi muốn trân trọng tất cả. Tất cả những thành viên đã giúp tôi cười, đều sẽ mãi ở đây. Tôi đã nói với Yabu và Hikaru cũng như những người khác. Họ đều là những kẻ biết làm trò (cười) . Yamada là thần tượng 100% trong cả nhóm. Daiki chính là sợi dây kết nối chúng tôi.


Q: Họ đều có ưu điểm phải không?

A: Chinen là một ví dụ điển hình của cứng đầu, nhưng theo nghĩa tích cực. Cậu ấy nói bất cứ gì cậu ấy thích với bất kể người nào “Mình không nghĩ thế.”, cậu ấy nói kiểu như vậy. Cậu ấy rất giỏi nhào lộn. Cậu ấy phàn nàn để mang lại lợi ích cho cả nhóm. Yuto có rất nhiều thú vui và sở thích khác nhau, và chúng tôi đều dựa vào cậu ấy trong phần MC. Keito có ít kinh nghiệm nhất trong chúng tôi nên đương nhiên cậu ấy cần phải nỗ lực hết sức, nhưng cậu ấy cũng làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai. Cậu ấy đã đi nước ngoài, nên nếu cần nói chuyện với khách hay người hâm mộ quốc tế thì cậu ấy sẽ đảm nhận thay cho các staff. Đây là điều chúng tôi rất coi trọng. Cậu ấy nói được tiếng Anh và làm tôi cũng muốn học. Điều đó thật tốt! Nhất là khi có một ngôi sao Hollywood tới.

Q: Vậy hình tượng của cậu bây giờ là một người tự cho mình là trung tâm phải không?

A: Vậy sao? Nhưng hiện giờ, tôi thực sự muốn thử thách bản thân ở nhiều mặt. Tôi muốn tiếp tục làm thần tượng, đóng phim và tham gia truyền hình. Tôi muốn thử nghiệm nhiều thứ và tự thâm tâm tôi đã quyết định sẽ luôn hết mình. Tôi muốn được giống như rất nhiều người. Tôi cũng muốn diễn kịch. Vì thế… ừm. Hiện giờ có quá nhiều thứ tôi muốn thực hiện. Thực sự quá nhiều.

Q: Khát vọng này là từ đâu ra vậy?

A: Tôi cũng không biết nữa (cười). Nhưng chắc chắn rằng, tôi có rất nhiều fan, nên. Vì các fan, tôi đã quyết định sẽ luôn nỗ lực hết mức có thể. Tôi muốn tạo ra những điều tốt đẹp, vì thế tôi luôn đặt toàn bộ tâm sức vào những điều tôi làm. Khi tôi nói, tôi sẽ luôn hỏi bản thân, liệu mình có nên nói những lời này hay không? Hay thôi không nói nữa? Đến cuối cùng thì tôi chỉ còn biết cười. Tôi thích cảm giác đó. Nhưng… tôi vẫn còn nhiều thứ cần phải học. Tôi muốn trưởng thành hơn và trở thành một người đàn ông thực thụ.

Q: Giờ thì thật nghiêm túc rồi.

A: Tôi muốn trở nên thật nghiêm túc, từ giờ trở đi. Nghiêm túc đấy… (cười).

Q: Thật không hổ là một người thích thể hiện (cười). Cậu muốn chín chắn hơn phải không?

A: (Cười lớn) Tôi thực sự muốn làm mọi việc rõ ràng. Nghiêm túc đấy. Đúng vậy. Nhưng hơn hết, hiện giờ tôi muốn thực tâm tận hưởng cuộc sống.




Engtran:
Q: You're somewhat skinny.   Takaki: Summer is about to come soon. That means wearing bathing clothes. If I took off my shirt, I should look handsome, right?   Q: Let's start with all the things I'd like to hear. You're born in Osaka, right?   Takaki: That's right. However, when I was right about to notice what is happening around me, we moved to Kanto*. So I kind of lost all the memories of living in Osaka.   Q: You've got 2 elder sisters and a younger brother. You're 4 siblings, right?   Takaki: 2 elder, 1 younger, and then there's me between.   Q: Did you have a good relationship?   Takaki: I don't really remember about this, but when I was little, I wore my older sister's clothes. I look a lot like her. It's the face, even now. We get along very well, we also go shopping together.   Q: Were your sisters good to you?   Takaki: Not at all (laughs). When I was little I was really scared.   Q: So, what about the younger brother?   Takaki: We got along well, but of course it was all about fighting. When there was something I wanted to watch on TV, we even got into a fist-fight. Our parents got really mad at us. (laughs)

   Q: Were your parents strict?   Takaki: During our meals, it was unthinkable of watching TV. We wouldn't start eating before everyone of our family got together. They were very strict about manners, too. My sisters had very good manners, while I was in an rebellious state.   Q: So they got angry at you too?   Takaki: Well, everyday.(laughs) No matter how angry they got at me, I laughed. I hid my face behind my hands, thinking if I should cry, or if I should laugh. When my younger brother and I were scolded, I made a funny face to my brother. Of course he would start laughing... that got them even more angry at us.   Q: So that's how it is (laughs). So when you were little, you did Kendo?   Takaki: I did, I did. At first I got invited to come around and have a play at a Dojo-Hall, but I eventually got interested in it and started it, too.   Q: You also played basket ball, didn't you?   Takaki: Yeah, starting from my first year of elementary school. I always wanted to become the first Japanese Player on NBA. I also told that to everyone.   Q: Do you also have other things you wanted to become?   Takaki: I wanted to become a nursery teacher. I love kids, that's why. "I want to take care of someone!". I would play for 3 or 4 hours with them. Because I really wanted to become a nursery teacher, I tried it once in private. That was around after "Gokusen". I'm still in touch with the parents, so I begged them, even if it's for just one day, I'll come and play. We'd sing songs together.   Q: During kindergarten and elementary school, what kind of boy were you?   Takaki: I was always surrounded by girls because I told good jokes. They screamed. So noisy...   Q: Did you talk to girls a lot?   Takaki: A very lot   Q: Aren't you a cool guy?   Takaki: No, I am not a cool guy.   Q: Which type of girl do you like?   Takaki: If I fall in love, I want to show the best side of me, a cool guy. So it could happen that I fake it a bit (laughs). When my friends are like, "You like that girl, right?!" I say it right away. Also to the girl.   Q: Did you get turned down before?   Takaki: Nope. If it happens, I don't give up. "But I want to date you!" - just like this.   Q: Seems like you got into a lot of trouble (laughs). How did you get into Entertainment business?   Takaki: Because I was always playing outdoors, I didn't know anything about it until first class of middle school. My mum was invited to a Kinki Kids concert. She didn't have an interest, so she sent me there.   Q: She didn't send your sisters, but you?   Takaki: It seems like she thought I had more interest in it than my sisters. I said, "Okay, I'll go!"... and went there.


   Q: How was the concert?   Takaki: It was really good. I was really blown away. Domoto Koichi had such a strong impact on me that I became a fan. The person I went with was a huge fan of Koichi-kun, so when he went by us, they screamed "Koichi-kun!". I naturally joined them.   Q: So after that, you became a Johnnys.   Takaki: Yes. I thought I want to be as cool! I wanted to be surrounded by girls, having them scream to me in a high voice.   Q: You're flashy.   Takaki:... because I say out loud what I'm thinking straight away (laughs).

Q: Is that so. And then?
Takaki: 
After that concert, I really kept thinking about becoming like this, too. So I went out by myself and did it.
   Q: What did your parents say?   Takaki: My parents told me, "do as you please!". They are quite laissez-faire and didn't really care about it. They were always like, "If you want to do it, do it. If you don't want to do it, don't do it.". And, "If you want to quit, quit."   Q: Did the answer came quickly?   Takaki: It took about 1 week. It was really quick. The timing was really good too, I think. However, after I got the answer, I wasn't really happy. I was like, "I don't want to go to the audition!"   Q: Why?   Takaki: That was probably because I was afraid of singing in front of people. I never sung in front of anybody. That is why I had a really low self esteem about my music potential. I noticed in Kindergarten, I thought I was really poor at it. I always wanted to do it, but I only sang at Karaoke. I only sang in front of my family. That's why, even on the day of the audtion, I didn't want to go. I was close to write a text to my parents saying "I'm coming home". They told me, "If you pass, you pass." and I answered "Okay then.". So I stayed.   Q: Did you sing at the audition?   Takaki: They asked who wanted to sing and of course everybody would raise their hands. But I didn't want to sing so I didn't raise my hand (laughs). "You're not singing?" - they asked me. I told them honestly that I can't sing in front of people. On top of that, after I took part in the audition, my parents and I got called in together. It became like these typical parent-teacher-child meetings. At that time, Yamapi passed us by. I really thought he is amazing. My mum got excited too. From that day on, I started earning money.   Q: You got really excited, right?   Takaki: Yes, but at that time, I didn’t really understand anything. That’s why I didn’t really get nervous. I didn’t understand anything, I only understood Yamapi was stunning.   Q: So after that, you started undergoing Jr. treatment.   Takaki: Yes, exactly. Oh, right. At the day of the audition, I received a phone call from Johnny at home. My sister picked it up, without hesitating she screamed: “Yuu! What did you do again?!”. The president was like “Who is Yuu?”. I often got called Yuu. So in the end, he ended up calling me like that. We talked for 10 minutes and I got invited to a Tackey&Tsubasa concert.   Q: Your world changed in just a second.   Takaki: But my impression got bigger, I started realizing and I got really nervous. “You have to give your best!”, I told myself. The friends from my school didn’t know about that.   Q: So therefore, naturally you became ready for “Living in this world”.   Takaki: No. I thought that if I wasn’t able to debut until my graduation of senior high school came around, I would quit. I didn’t understand that it would be a hard way to debut, after you just joined the agency. Like Kis-My-Ft2. I thought when I was at their level, I couldn’t debut.   Q: After you became a Junior, you had a part in “Endless Shock” stage play.   Takaki: There it comes! I joined the Koichi-kun I always looked up to. But we didn’t talk.  After the shows would end, I would call the president and ask if I could keep watching it. So I watched it over and over again.   Q: That time you also entered J.J. Express.   Takaki: Yes.   Q: Between the juniors, did you think you were the best?   Takaki: No. I didn’t think this at all. Really. All I thought about was when would I debut. J.J. Express’s members always changed. The next might be me, I thought. I had this feeling. I got angry at it. If there was anything I couldn’t manage to do, I got angry. I sometimes really thought: “That sucks!” (laughs). However I didn’t tell anybody. If you get angry at it, you really want it. That is what I thought. “This isn’t your best!”. So I got angry over and over again, even over the things I regularly did. Suddenly the president arrived, and I felt I had to give my best even more. So I managed to do it.   Q: You received help.   Takaki: I was saved by so many people. Also by Arioka Daiki, he helped me a lot. We got along well even before we entered J.J. Express. I also received help by the president a lot. When I was about to leave it all, I remembered it’s just a little bit more. So I kept going.   Q: Hey! Say! 7 got formed in 2007, right?   Takaki: Yes, I was so happy. It was full of nice people. We all liked each other, there was a good balance between us. Even during hard times, we pushed each other, saying “Give your best! It will become better”.   Q: After that, you debuted with Hey! Say! Jump!.   Takaki: Because I really thought I would never be able to debut, I was really happy when we did.   Q: Following your debut, the drama “Gokusen” was announced. Wasn’t it a hard time?   Takaki: I guess so, yes. It wasn’t just a drama. It was a lot of hard work. I also watched the second series of it, which had Kamenashi Kazuya and Akanishi Jin in it. “I also want to do this!” (laughs). It’s a good character, isn’t it?   Q: In the second series of Gokusen, Akanishi Jin was wearing these silver boots. You also got to wear them during Gokusen, right?   Takaki: That time, my clothes were already decided. The others had to decide it for themselves. I didn’t tell them, “I’m different from you”.   Q: As a special volley ball team supporter, your time must also have been hard. Were you busy?   Takaki: While there was a break from recording the drama, I moved to the Volley Ball place. I ran into the middle of the assembly hall, counting a countdown. After I finished work there, I returned to the drama location. We continued recording for about 6, 7 hours.   Q: It must have been tough on you.   Takaki: I got helped by BAD-guys a lot. They took care about me a lot. I am really grateful for that. I was so tired.   Q: During Gokusen recording, you got a little cut off from Hey Say Jump. Yabu Kota told that to us.   Takaki: There really was a time when I had an attitude against the JUMP members. It wasn’t like I don’t like them. I wanted to join their chats, but somehow, because our ages were different, I also found out that I had a fun time with Gokusen members. I enjoyed both. I didn’t talk about it until now, but I thought that after Gokusen ended, I would also quit Johnny’s. I was really gratefull to have received the chance to take part in such an important work. But, you know, I didn't get satisfied with only acting, so I got a little dislike against it. It's better for others to do this, I thought. If it's me, it's impossible. I couldn't become close to be like Kamenashi and Akanishi.   Q: So it was the pressure of being worth to wear that Silver boots of Akanishi?   Takaki: It was really hard.   Q: After the drama was finished, you worried yourself with the thought of quitting, or not?   Takaki: At the sime time working with Jump, and filming the drama, I got overwhelmed with many emotions but most of all self-hatred. I am not useful in this world, I thought.   Q: Did you tell that to the other members?   Takaki: Of course not. I wanted to work it out by myself. I only told it to my family and my private friends.  Q: What did they tell you?   Takaki: As usual, my parents were like “Do as you please”. My friends were like, “If that is what you really want to do, it should be alright”.   Q: Did you have anything you wanted to do?   Takaki: There are many different things I want to achieve by going on my own, with my own pace. Some years into the future, I want to have learned a lot.   Q: But, you also put a great effort into all that, right?   Takaki: That’s what everyone would do. I didn’t tell the members about my thoughts of quitting, but I think that maybe Yabu-un noticed. I only think he did, though. When I went out with the Gokusen cast, he would come along despite the fact of not knowing anybody but me. I thought he was annoying. However, because he did that to me, I was also able to come along to places where JUMP would be at. I really wanted to thank him for that. Hikaru-kun would bring me medicine and vitamin pills after my physical condition got worse because of drama filming. There was no talking, so I had to decide for myself. He took care over me while I was doing what I wanted to. He protected me. Hikaru-kun was a really mature person.   Q: So, after the drama was finished, you didn’t quit after all. Why?   Takaki: It’s like… I was about to quit. I already walked up to the president’s door and was ready to knock after my hand wouldn’t let me. I couldn’t knock on the door. I thought about the other member’s faces. What would happen if I stopped? What would happen to the members? I had a huge obligation against the members, the fans, also the president. I had to keep this. It would be bad if I really knocked that door now.   Q: That is what stopped your hand.   Takaki: Yes. If I would have knocked that door back then, I wouldn’t be here now, I think. I got supported by a lot of people, and then I noticed. When I made it obvious I wanted to quit, my parents told me I should do as I please. Though, afterwards my mum told me she is also a fan of me. I am very grateful for that, and also because of my fans. I really thought I would scream out of happiness after I quit. "I want to quit, so let me quit!", I thought. In the end, I started to treasure it and grew up a little. I realized what is important.


   Q: So in the end, the 2 of BAD who gave you a helping hand during the shooting of Gokusen, also debuted.   Takaki: Yeah, finally. It seems they cried. We were so happy about it that in the end, we ended up hugging each other (laughs). We hugged and had a picture taken. We mailed each other, Akito Kiriyama and Junta Nakama did. During their days off, I’ve let them know my gratitude and respect, writing it to them.   Q: You got helped by a lot of people, but the most by JUMP members, right?   Takaki: They also support me now, and I treasure it. Yes.   Q: Do you think the bond between you and the members of JUMP got tighter, too?   Takaki: Yes. After Gokusen ended, it took a while until it was my birthday. BEST planned a meeting so in the end, we met. At that meeting, I had a lot of fun. During that meeting and meal, the members of BEST got closer. From that time with 6 members, we got along very well. It took its time, but it worked out. We got along well before, though.   Q: If you could talk to your younger self, what would you say?   Takaki: What would I say... it depends. I would tell myself not to do as you please anymore. That's why if I don't notice it myself, it's not good. I would also tell myself not to say out straight what I think to others. "Annoying! Why do I have to tell you things like this?". 
   Q: But during Johnnys World 2020, there was a situation in which Kikuchi Fuma wore the same odor as you did. You directly asked him if he did so. Did you really say that?   Takaki: Yes, I did so. Certainly. He was sulking.   Q: You don't give advice?   Takaki: I don't give advice. I don't want to trouble others so I think it's best to go through things by yourself. I think like that, yes, that is me. However, I really respect the members. I am very grateful towards them, because the current me is what they taught me to be like.   Q: You get a lot of nice words by JUMP members, right?   Takaki: They say that? (laughs) Maybe. When we go out together, we’d all be in the car together. If we don’t return together, I’m like “Take care on your way home”. It’s like that… maybe because I’m the oldest.   Q: You sometimes receive advice from members? You consulted with Yamada Ryosuke at the time he had his solo debut, right? How about consultation with other members?
   Takaki: I told him he should just go for it. If it was me, I would do it with 100%. I had a really good feeling about it so I told him. Uhm, yes. Sometimes, we do it. There are things we don’t say, too. I think there are things that can’t easily be told, so sometimes it’s better to keep them in.   Q: So, if you think about Gokusen times, what kind of consultation would you give yourself?   Takaki: I don’t know. Ah… around that time, I still remember and understand my feelings. But, I think a normal “Do your best!” would be good to say.   Q: So, what do you see JUMP as, from now on?   Takaki: A long living group, of course.   Q: It is a very  important thing to you, right?   Takaki: I guess that now it's the best time for us to do as many things as possible. This year is a great year and we all know that, all the JUMP members think that. "Right now is a very important time!". Even if we take a little time, steadily we would become better and better. There's no doubt. From time to time there are really good things happening. I want to treasure this. All the members help me a lot with laughing, there are always there. I talked about Yabu-kun and Hikaru-kun, but also the rest. They’re the moodmakers (laughs). Yamada-kun is the 100% idol between us. Daiki works as the connector between us.   Q: They really have good points, right?   Takaki: Chinen is a good example of being stubborn, but in a good way. He says what he wants, to anybody. "I don't think so", he says it just like that. He is good at acrobatics. He complains to bring profits for the group. Yuto has a lot of different hobbies and interests, and we all count on him during MC. Keito has the shortest history of us all so he certainly had to give his best, but he worked harder than anyone of us. He went abroad and overseas, so more than the staff, if there's something in connection with foreign guests or fans, he will take care of it. This is a thing we treasure a lot. He speaks English and that makes me want to learn it too. It's always good! Especially when a hollywood star comes over.   Q: So you have that kind of self-centered image, now?   Takaki: I wonder if it's that. But, right now, I really want to challenge myself with a lot of things. I want to keep being an idol, doing dramas and variety shows. I want to participate in so many things, and inside me I have already decided to give my best. I want to be like so many people. I also want to do stage plays. Therefore... well. Right now, inside me, I have so many things I want to accomplilsh. I have too many.   Q: Where did this desire come from?   Takaki: I have no idea (laughs) But certainly, I got a lot of fans, so... Also for my fans, I decided to give my best whenever I can. I want to make and produce good things, so I put everything into my work that I can give. When I hold a speech, I'm constantly asking myself, should I say this? Should I not say it? In the end, I end up smiling. I'm enjoying it. But... I still have so much to learn. I want to grow up more and become a real adult.   Q: Now it became really serious.   Takaki: I want to be more serious, starting from now. Seriously... (laughs)   Q: As expected, you're so flashy (laughs) You want to be more mature, huh. 
   Takaki: (roar of laughter) I really want to do things straight. I'm serious. Yes, But more than that, currently I want to enjoy my life to its fullest.


credit: Kiriharu@wordpress.com
           snow-xpress@livejournal



No comments:

Post a Comment