Friday, June 26, 2015

[TRAN] Yamada Ryosuke - Think Note VOL28: LOOK


MYOJO 7.2015: YAMADA RYOSUKE: THINK NOTE VOL 28: LOOK


Một ngày nào đó, tôi có một giấc mơ rằng tôi sẽ đạt được tầm nhìn ấy.

Những gì anh đã thấy khi còn nhỏ, những khung cảnh mà anh không thể quên. Khi anh của ngày hôm nay đã đến tìm lại những kỷ niệm của mình một lần nữa, trái tim đang chất chứa đầy nỗi nhớ, và từ bây giờ, anh muốn lưu lại nó mãi trong đôi mắt mình.


***

Thị lực của tôi, tôi nghĩ rằng nó khá xấu. Vì vậy, tôi thường xuyên đeo kính khi ở nhà. Nói về nó, tại nơi làm việc, tôi không đeo kính, ví dụ, khi tôi đang ở một địa điểm tổ chức concert, tôi nghĩ rằng nó giống như tôi không nhìn vào khuôn mặt của khán giả . Tuy nhiên, vào lúc ấy, bằng cách nào đó, tôi có thể nhìn thấy nét mặt của khán giả thậm chí ở phía xa. Khi còn ở trường trung học, tôi đã có một chỗ ngồi khá tệ tận cuối lớp học, vì vậy tôi không thể đọc hầu hết các từ ở trên bảng ... Trong trường hợp của mình, có lẽ việc thích hay không thích ảnh hưởng lớn đến thị lực của tôi.

Nếu tôi đeo kính áp tròng, chắc chắn khi tôi đang làm việc, thị lực của tôi sẽ tốt hơn, vậy nên nó thuận tiện, nhưng ban đầu mắt của tôi rất dễ bị chảy máu, do đó, nó trở nên đỏ hơn. Trong suốt tour diễn  "S3ART" năm ngoái, do luôn phải thay đổi màu tròng mắt khi đứng trên sân khấu, tôi phải để chúng ra giữa, tôi đã không thể chịu đựng hai giờ của buổi biểu diễn. Khi tôi đóng Zekki trong drama " Jigoku Sensei Nube", tôi muốn gần với nhân vật gốc càng nhiều càng tốt, vì vậy tôi nói với nhà sản xuất, "Tôi sẽ có mắt màu xanh!" Trong suốt buổi ghi hình, mắt tôi luôn luôn chảy máu, vì vậy tôi đã không thể bỏ thuốc nhỏ mắt. Khi đó, dường như tôi đã nói điều không cần thiết, vì vậy tôi có một chút ác cảm với bản thân mình (cười).

Trước đây, tôi đã có hai ngày nghỉ, và ngày đầu tiên tôi chỉ ở nhà, khi mẹ nói với tôi, "Con sẽ làm gì vào ngày mai?" . Tôi đã im lặng, và mẹ tôi theo cách đó, nói, "Chúng ta hãy cùng làm điều gì đó nhé ". Vì vậy, vào ngày thứ hai, tôi cùng với mẹ và cha tôi đến Trung tâm mua sắm Gotemba. Chị và em tôi đã không đi, vì vậy chỉ có ba chúng tôi ra ngoài, tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối chúng tôi cùng đi chơi. Nơi yêu thích của tôi là tại các trung tâm mua sắm, do đó năng lượng của tôi như được nạp đầy khi tôi đã chọn nước hoa và hương liệu, mặc dù tôi phải xếp hàng tại quầy ... đột nhiên, khi tôi thanh toán hóa đơn, tôi nhận thấy rằng cha mẹ tôi đã điền thêm vào với quần áo mà họ muốn (cười). Tuy nhiên, nó cũng tốt để trở thành đứa con trai ngoan sau một thời gian dài.

Trên đường trở về, chúng tôi dừng lại ở thị trấn mà gia đình tôi đã sống trong một thời gian dài trước đây. Để đến được đó, phải mất hơn một giờ đi tàu cao tốc từ giữa thành phố, đến vùng nông thôn bên ngoài Kanagawa. Không khí trong lành, tôi có thể dừng lại ở các siêu thị trên đường từ nhà đến trường học, đó là một khu vực vắng dân cư ngoài 8 giờ tối, thậm chí không có một người đi bộ nào cả ... Tôi đã thấy rất nhiều cảnh vật hoài cổ, và trong một khoảnh khắc, tôi thấy như trái tim mình đã được rửa sạch. Tôi đi đến nhà của một người bạn thời thơ ấu, và tôi đã rất ngạc nhiên vì anh trai của cậu, người mà tôi đã nghĩ đến như là một đứa trẻ ốm yếu, bây giờ đã cao lớn và trưởng thành! Sau khi tôi gia nhập công ty, tôi đã sống ở đó trong khoảng năm năm, và tôi nghĩ rằng tôi thường đi làm qua đây. Trong những ngày đó, Chinen thường đến chơi nhà tôi, con tàu mất nhiều thời gian để đi, nên cậu ấy cũng lo lắng khi về nhà (cười). Lúc đó, tôi thấy nó bất tiện và tôi muốn sống ở Tokyo, nhưng khi đến thời điểm này, tôi nhận ra một lần nữa rằng vì tôi lớn lên ở một nơi như vậy, tôi mới có thể cảm ơn con người tôi bây giờ. Chạy xung quanh núi, học hỏi nhiều điều qua thiên nhiên, ngày hôm đó giống như một tấm vé thời gian trở lại tuổi thơ, đó là điều thú vị nhất tôi có trong thời gian gần đây.

Nếu tôi kết hôn, tôi muốn sống ở vùng quê một lần nữa. Sau ngày hôm ấy, tôi cảm thấy như suy nghĩ đó đã trở nên mạnh mẽ trong tôi. Với bờ biển chỉ cách vài bước chân, và một cổng vòm vào nhà. Ngồi đó với những hình ảnh tràn vào đôi mắt, tôi muốn là một người có thời gian vui vẻ thoải mái với các con tôi. Vâng, tôi muốn được giống như tôi khi còn nhỏ.

“Một ngày nào đó, một lần nữa tôi muốn sống ở nông thôn.”
Ryosuke


[ENG]
Someday, I have a dream that I would like to project to these eyes.

What he saw in childhood, the scenery that he can’t forget. When the him of today went to visit the places of his memories once again, his heart was occupied by nostalgia, and from now on, he wants to project it to his own eyes.
***

My eyesight, I think that it’s quite bad. So, I quite often wear my glasses when I’m at home. Talking about it, at work, I don’t wear my glasses, and for example, when I’m in a large concert venue for a concert, I think that it might seem like I’m not looking at the faces of the audience. However, at the time, mysteriously, I can see the facial expressions of the audience even in the back. During classes in high school, I had a seat in the very back of the classroom, so I couldn’t read most of the characters that were on the blackboard… In my case, maybe my likes and dislikes greatly affects my eyesight.

If I wear contact lenses, surely when I’m at work, my eyesight goes up, so it’s convenient, but originally my eyes easily become blood shot, so they get even more red. During last year’s “smart” tour, for a change of pace I wore colour contacts when I was on stage, I had to take them out in the middle, I couldn’t endure the two hours of the concert. When I played Zekki in the drama “Jigoku Sensei Nube,” I wanted to be as close to the original character as possible, so I declared to the producer, “I’ll wear blue coloured contacts!” During the recording, my eyes were always blood shot, so I didn’t let go of the eyedrops. At the time, I said something unnecessary, so I have a little grudge against myself (laughs).

Before, I had two days off, and the first day was spent at home, when my mother said to me, “what are you doing tomorrow?” I was off, and my mother in that way, invited me like, “let’s do things.” So, on the second day, I went with my mother and father to the Gotenba Outlet Mall. My older and younger sisters didn’t go, so just the three of us went out, I wonder if it had been a while since we went out. My favourite shop is at the outlet mall, so my energy went up when I chose cologne and sweats, and though I was supposed to line up at the register… suddenly, when I paid the bill, I noticed that my parents had filled my arms up with clothes that they wanted (laughs). But, it was good to be a good son after a long time.

On the way back, we stopped at the town that my family lived in a long time ago. To get there, it takes over an hour by express train from the middle of the city, in the countryside on the edge of Kanagawa. The air is clean, I could stop by the supermarket on the way home from school, it’s a residential area where when it becomes 8pm, not even one person would be walking outside… I saw a lot of nostalgic scenery, and I felt that in a moment, my heart had been rinsed. I went to the house of a childhood friend who I’ve known since we were born, and I was surprised that their brother, who I had thought of as being a tiny child, was now an adult and mature! After I entered the agency, I lived there for about five years, and I think that I often went to work well through there. In the old days, when Chinen came over to play at my house, the train would take quite a while to ride, and he seemed to be worried about going home (laughs). Back then, I thought that it was inconvenient and I wanted to live in Tokyo, and when I came this time, I realized once again that because I grew up in a place like this, I can be thankful for who I am now. Running around in the mountains, learning many things through nature, that day was like a time slip to that age, it was the most fun I’ve had recently.

If I get married, I want to live in the country again. After that day, I feel like those thoughts have become even stronger inside me. With the ocean a few steps away from the location, and a porch on the house. Sitting there with it relfected to my eyes, I want to be a figure that is naturally having fun with my children. Yeah, I want to be like the me of that time.

“Someday, once again I want to live in the countryside.”
Ryosuke

Credit: kaleidoruby

No comments:

Post a Comment