Sunday, March 22, 2015

[TRAN] MYOJO 12.2013-Arioka Daiki 10000 letter Long Interview



  


   Một bức ảnh từ mẫu giáo của Daii-chan
   -Vậy, khi còn nhỏ bạn là cậu bé như thế nào?
   Một thằng nhóc. Khi lớn lên tôi mới nghĩ rằng các cô giáo và cha mẹ tôi thật khổ sở vì tôi ngày đó.

   -Bạn đã làm chuyện gì sao?
   Tại trường mẫu giáo, tôi rất thích chạm vào ngực cô giáo mầm non của tôi. (yeee!!!!! >”<)

    -Ahahahaha. 
   Tôi đã làm rất nhiều bạn gái khóc.
  
    -Như thế nào vậy? Là do bạn thấy thích họ nên bạn luôn muốn trêu trọc họ?
   Nah, đã xảy ra rất nhiều lần, tôi làm hỏng đồ chơi mà một cô bé rất thích và cô giáo của tôi nó, "Em làm hỏng nó vì em thích ○○ chan và em muốn bạn ấy chú ý đến mình, phải không? "và tôi đã nói như," Nah- ", nhưng vì lý do nào đó mà các cô bé cùng tuổi nói như kiểu," Oh, là như vậy? Được rồi. " 

   -Vậy bạn đã khá nổi loạn?
   Thậm chí trong một nhóm từ mầm non, tôi chỉ là một đứa trẻ xấu tính, người luôn trêu trọc họ.

   -Bạn có một người anh lớn hơn bạn 5 tuổi phải không? Các bạn thân nhau chứ?
  Tôi nghĩ vậy. Nhưng khi chúng tôi đi mua sắm, tôi sẽ như trẻ con và hát rất lớn, do đó, anh ấy nói " Nó thật ồn ào. Anh thấy ngại khi đi cùng em đấy.”

   -Bạn thường hát thể loại nào? 
   Thường là những bài hát của Matsuda Seiko-san.

   -Khi đã trưởng thành, bạn muốn làm gì? 
   Tôi muốn bản thân phải khác biệt mỗi ngày. Tôi thích xem phim tài liệu, và bất cứ khi nào có điều gì đó để làm với các câu lạc bộ máy chủ và công cụ, tôi muốn được như thế, "Tôi sẽ là một host!" Với mẹ của tôi. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ rằng tôi chỉ muốn có tôi bây giờ. Ý tôi là, tôi muốn mình được chú ý bằng tất cả các cách.

   -Có thần tượng nào mà bạn thích không?
    Tôi đã luôn luôn thích Katori (Shingo) -kun.

    -Vậy bạn đã luôn luôn có một quan tâm đến chương trình kinh doanh. 
    Yeah. Khi tôi còn nhỏ, đã có một trường dạy nhảy ở địa phương.Một trong những người bạn của tôi đã đến đó, và tôi cũng đi học ở đấy.Nhưng tôi lại ở lớp khác bạn của mình, xung quanh tôi toàn con gái. Tôi ghét nó. Nhưng trường đã được xây dựng để làm một số việc liên quan đến chương trình kinh doanh.

   -Tôi thấy. 
    Tôi chỉ mới nghe nói điều này từ mẹ tôi gần đây, nhưng , có một lần tôi đã gặp rắc rối bởi nhân viên thực sự nghiêm khắc, và trên đường về nhà tôi đã khóc. Tôi nói với mẹ tôi rằng tôi sẽ trở thành nổi tiếng. Đó là một niềm tin khá trẻ con, mà, bạn biết, bạn nghĩ rằng sự nổi tiếng sẽ không giúp bạn tránh được rắc rối.

    -Và tôi đoán bạn đã được nổi tiếng giữa các cô gái ở trường? 
    Nói thật với bạn, yeah. Tôi bắt đầu khá nổi tiếng với chiều cao của mình tại trường với các cô gái. Trong cuốn sách điểm danh, tôi đã được xếp hạng đầu tiên nổi bật nhất.

    Tôi có thể biến mất một ngày. 
   -Bạn thử giọng cho JE vào lúc 12 tuổi, phải không? 
    Đúng, khi tôi đang học lớp 6. Người bạn của tôi, người đã đi học khiêu vũ cùng trở thành một Jr. Đó là cách chúng tôi đã biết JE. Tôi thích ca hát và nhảy múa ở nơi này đầu tiên, vì vậy tôi chỉ muốn đứng trên sân khấu này. Tôi đánh cược trong các buổi thử giọng bằng mọi cách và dường như chẳng còn gì để mất.

   -Vậy bạn có vượt qua không?
    Yeah. Tôi đã ở trong audition giống như Chinen (Yuri). Johnny-san đột nhiên nói chuyện với Chinen và tôi, bảo chúng tôi đi hỏi cha mẹ của mình rằng chúng tôi có thể thử giọng cho một vai diễn trong một bộ phim không.

   -Đó là buổi thử vai của bộ phim nào? 
    Cho phim "Ninja Hattori-kun". Họ nói Katori-kun sẽ tham gia phim ấy, và tôi thực sự muốn làm điều đó, nhưng khi tôi hào hứng gọi mẹ tôi, mẹ nói với tôi rằng tôi không thể vì tôi đang tham dự các trường múa.

   -Đúng. 
   Chinen đã gọi mẹ của mình, và tôi nhớ em ấy rên rỉ về việc phải tham gia audition, em ấy thực sự không muốn làm điều đó. Tôi giải thích với Johnny-san về lý do tôi không thể thử giọng, và ông chỉ nói: "Được rồi, liên hệ với bác khi cháu học xong lớp múa nhé." Tôi nghĩ rằng tôi đã không có tương lai trong JE.

   -Điều gì xảy ra sau đó?
   Tôi đã không làm được gì nhiều cho các năm tiếp theo, nhưng sau đó một ngày tôi thấy quảng cáo trailer cho Hattori-kun, và Chinen đã ở trong đó. Tôi giống như, "Đó là cậu bé từ buổi thử giọng !!" Tôi bỏ học khiêu vũ ngay sau đó và gọi cho Johnny-san. Tôi thực sự không nghĩ rằng bác ấy sẽ nhớ tôi, nhưng thật ngạc nhiên, ông nhận ra tôi, và ông nói với tôi đến NHK vào ngày hôm sau. 

   -Thật là đáng ngạc nhiên.
   Tôi cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, và tôi thấy Kis-my-ft2 thực hành trên giày trượt con lăn của họ. Tôi không có ý gì cả, vì vậy tôi hỏi Senga (Kento) -kun rất nhiều thứ. Lúc đầu, anh dường như hơi lơ đãng và khó chịu nhưng sau đó anh ấy đã thực sự thực sự rất tốt. Và tôi nhớ Miyacchi (Miyata Toshiya) cười toe toét đầy nguy hiểm hỏi tôi có biết tên của mình không ... Tôi giống như, "Xin lỗi, tôi không chắc lắm." Nhưng cậu ấy không tự ái vì điều ấy.

   -Làm thế nào bạn tham dự buổi diễn tập ?
   Chúng tôi đang tập bài hát HikaruGENJI-san, thật tuyệt vời, ngày hôm đó, họ đột nhiên nói với tôi là một phần của "JJ Express".

   -Woah, một tin vui. 
   Nó thực sự có ý nghĩa. Tôi nghĩ, "Chuyện gì đang xảy ra!". Lúc đầu tôi còn chẳng thể tin rằng mình đã là một phần của JJExpress .  Giống như, khi chụp cho tạp chí, Ino-chan & Yuto sẽ được kêu gọi trong khi tôi chỉ ngồi ở đó. Tôi không thể đứng tự hào và nói với mọi người rằng tôi là một phần của "JJ Express". Nó giống như tôi là hàng dự trữ vậy.

  -Bạn nghĩ gì về việc được debut lại sau đó? 
   Tôi đã quá bận rộn làm những công việc mà họ đã giao cho mình. JJ Express đã giao lưu nhanh chóng này của các thành viên sao rồi- như, Tamamori đến quá đột ngột và trước khi nhận ra điều dó, anh đã được ra. Tôi thấy rằng xảy ra ngay trước mắt tôi, vì vậy tôi đã luôn lo lắng rằng tôi có thể biến mất một ngày nào đấy. Nó giống như các trò chơi may rủi. 

   -Và sau đó, Takaki-kun trở thành các thành viên của JJ Express. 
   Takaki rất dễ nói chuyện, vì vậy chúng tôi dễ dàng trở thành bạn tốt. Yuto, Takaki và tôi  là trong giai đoạn (Doumoto) Koichi-kun, "Endless SHOCK", sau đó, chúng tôi vật lộn từng ngày khác trước khi chúng tôi đi về nhà. 

   -Từ năm 2006 trở đi, Yamada (Ryosuke) -kun cũng bắt đầu làm việc với JJ nhanh quá.
   Tôi là bạn khá tốt với Yamada từ một thời gian trước khi JJ Express. Chúng tôi trở về nhà sau khi làm việc với nhau, và mặc dù em ấy trẻ hơn tôi, Yama đã trưởng thành rất nhiều, và có một gu thời trang rất ổn, và tôi liên tục vây lấy cậu ấy.:”>

   -Các bạn thường nói chuyện gì khi về cùng nhau? 
    Thực sự không có gì đặc biệt. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện về công việc. Oh, tôi nhớ! Có một vài người rất đáng sợ đến chỗ chúng tôi và họ nói "Yo yo các cậu bé dễ thương quá!! yo" và khi trở về nhà chúng tôi đã khóc.(Thương quá cơ!T^T)

   -Interesting. Chúng tôi đã có ấn tượng rằng JJ Express là một nhóm ưu tú trong Jr của. 
   Oh yes. Tôi nghĩ chúng tôi đã được ưu tiên nhiều. Nhưng nó luôn luôn chỉ là may mắn. Khả năng của chúng tôi không bao giờ đạt tiêu chuẩn cho công việc chúng tôi đã nhận. Tôi đã suy nghĩ về nó trong khoảng thời gian dài. Chúng tôi thực sự, không thể làm bất cứ điều gì. Nói chuyện, cũng không hát, cũng không nhảy. Ngay cả những biên đạo múa nói với chúng tôi hàng ngày bảo chúng tôi là nhóm tồi tệ nhất trong lịch sử trong JE. Chúng tôi luôn là những người gây ra vấn đề trong buổi diễn tập của "Shounen Club", và chúng tôi đưa Ya-Ya-yah, Kis-My-Ft2 và ABC-Z tham gia trong tất cả các rắc rối của chúng tôi. 

   -Bạn đã nghĩ gì khi bạn gặp rắc rối?
    Tôi luôn luôn nghĩ rằng rằng tôi sẽ đền đáp cho sự ủng hộ của họ.

   Cảm thấy mình không đủ khả năng.
   -Nó là năm 2007 và Arioka-kun, Takaki-kun, Yamada-kun, Nakajima-kun & Chinen-kun đã hình thành Hey! Say! 7. 
   Oh yeah. Chúng tôi bất ngờ bị gọi về bởi Johnny-san trong buổi diễn tập cho buổi hòa nhạc KAT-TUN. Ông đã nói, "Các bạn là Hey! Say! 7." Tôi tìm thấy các thành viên khá lạ. Đó là thời gian mà tôi gặp lại Chinen và chúng tôi đã nói chuyện khá dễ dàng vì từng gặp ở buổi thử giọng. Đầu tiên, chúng tôi nghĩ rằng nó chỉ là một số nhóm tham gia cho các tour, nhưng chúng tôi đã hát OP và ED cho một anime, và sớm thôi, chúng tôi đã cảm nhận thấy "Hey! Say!" Như một phần của buổi hòa nhạc Jr.

   -Chắc hẳn bạn đã rất hạnh phúc.
   Chúng tôi hạnh phúc, có, nhưng ... nó đã khá phức tạp. Nó không giống như chúng tôi giải tán JJ Express, nhưng chúng tôi vẫn làm việc như "Hey! Say! 7". Nó giống như chúng tôi đã đẩy Ya-Ya-yah, Kis-my-ft2 và ABC-Z sang một bên để trình diễn trước mặt họ. Yeah. Nó chỉ là ... phức tạp. 

   -Thì ra vậy.
   Tôi đã có người bạn thực sự tốt là (Yaotome) Hikaru-kun, và chúng tôi luôn bên nhau ... cho đến khi Hey! Say! 7 đã được hình thành. Đó làm tôi khó sử vì tôi cũng hiểu Hikaru-kun chắc hẳn cảm thấy như thế nào. Cố gắng khó khăn như vậy, nhưng không được chọn vào nhóm mới. Nó thực không thể hoàn toàn vui mừng nổi.

    -Vậy làm thế nào Hey! Say! JUMP được hình thành sau đó? 
   Takaki và tôi đã được đề cập trong khoảng này trước đó từ Johnny-san. Ông nói, "Tôi đang nghĩ đến việc làm một nhóm dựa trên các thành viên của Hey! Say! 7, nhưng tôi nghĩ rằng 2 oldest không có đủ khả năng."

   -Bạn thấy sao? 
   Tôi có một chút khó chịu . Đặc biệt là bởi vì tôi biết. Tôi biết rất rõ rằng chúng tôi đã không dùng hết sức trong đội ngũ của mìnhKhông thể vui nổi khi người khác nghĩ mình như vậy.

   -Và nhóm mới là Hey! Say! JUMP.
   Tôi tin như vậy. Đó là khi chúng tôi đột nhiên nhận được điện thoại mà chúng tôi đã có để đáp ứng cho một cuộc phỏng vấn trên tạp chí. Khi tôi đến phòng thu, có Yabu-kun, Hikaru-kun, (Okamoto) Keito ... Tôi đã suy nghĩ, "Có chuyện gì với những  thành viên vậy? Oh, có lẽ đó là về điều đó ... "Nhưng tôi biết. Ngay cả quản lý của chúng tôi nói "Bạn đã có một cơ hội, hãy hiểu điều đó, Arioka. "

   -Khi các bạn gặp nhau lần đầu như là một nhóm, bạn nghĩ gì? 
   Không nghĩ được gì. Chúng tôi đã có một tiềm năng vô hạn. Niềm tin mà không cần lý do. Tôi nhớ là quá vui mừng về chuyện này.

   -Ý kiến của bạn về việc bổ sung Yaotome-kun & Yabu-kun? 
   Tôi cảm thấy ... yên tâm. Họ là hai người mà tôi đặt mục tiêu cố gắng. 

   -Đúng. 
   Nhưng người quản lỹ của chúng tôi nói rằng nó không chính thức, vì vậy chúng tôi không được nói với bất cứ ai, như trong, bất cứ ai. Cứ như là tôi đã mang theo một số quả bom. Không phải ai trong JJExpress cũng được chọn, và tôi cũng chẳng thể nói với cha mẹ mình. 

   Chúng tôi luôn là những outlier. 
   -Tôi nhớ lại bạn nói rằng bạn muốn trở thành cầu nối liên kết giữa 7 & BEST trong cuộc phỏng vấn của bạn trước đó? 
   Các thành viên của chúng tôi đã thay đổi quá nhiều ở cả độ tuổi và sự nghiệp. Một số thành viên thậm chí đã không nói chuyện với nhau trước. Lúc đầu, chúng tôi đã có được khá vụng về. Vì vậy, tôi cảm thấy có trách nhiệm phải đứng ở giữa và cố gắng để buộc nhóm lại với nhau. Nó không giống như tôi đã đi xung quanh và cố gắng để buộc trói cuộc trò chuyện, nhưng tôi đã cố gắng bằng cách rủ mọi người cùng nhau ra ngoài ăn.

   -Concert ra mắt của bạn là Tokyo Dome. Các bạn là những người trẻ tuổi nhất từng có một buổi biểu diễn tại Tokyo Dome. Bạn có kỷ niêm nào không? 
   Nói thật, tôi không nhớ bất cứ điều gì. Chúng tôi chỉ cố gắng, cố gắng, cố gắng. Có nghĩa là, chúng tôi đã tận hưởng nó. Nhưng chúng tôi không thể đủ khả năng để nhìn xung quanh thế nào. Chỉ cần ...

   -...? 
   Chỉ cần đó là khác với cách tôi nghĩ rằng nó muốn được. Chúng tôi thực sự biết ơn đối với Kis-my-ft2 và ABC đã đến để thực hiện, nhưng đồng thời nó là gây tổn thương để biết rằng nó không hoạt động mà không cần sự giúp đỡ của họ. 


   -Tôi thấy. Bạn đã tìm thấy bất kỳ đau vượt trưởng lão của bạn, Kis-My-ft2 & ABC-Z về ra mắt? 
   Có. Có nghĩa là, những người được nhóm của bạn cho đến khi một vài tháng trước đây, đang nhảy múa phía sau bạn. Bạn không thể nói với họ "Cảm ơn bạn" bởi vì nó chỉ là thừa thãi, và "xin lỗi" thậm chí còn tồi tệ hơn. Tôi không thể nói cho họ bất cứ điều gì. 

   -Đó cũng là một khó khăn.
   Tôi có thể nói với họ tất cả suy nghĩ, nó không phải là khó khăn khi bạn đã làm việc với họ 24/7. Có lẽ họ sẽ nghĩ "Tại sao chúng ta phải làm chuyện này?" Có lẽ tôi hơi quá nhạy. Nhưng họ chắc chắn đã cảm thấy một cái gì đó, và thấy khó khăn nhìn vào nét mặt của họ. Nó chỉ gần đây, chúng tôi cuối cùng có thể gạt nó đi.

   -Bạn cô đơn.
   Thành thật mà nói, tôi là một phần ghen tị khi nhìn thấy cách của Jr đã được dán lại với nhau tốt hơn sau khi chúng tôi ra mắt, và như thế nào khi senpai đã chăm sóc họ. Jr đã làm giai đoạn với Takizawa (Hideaki) -kun, và đã đi vào Tackey Chanel. Vì vậy, đó là ghen tị khi nhìn thấy các senpai. 

   -Khó khăn là nó ư?
   Chúng tôi giống như những người ngoài vậy, luôn luôn....

    -Các bạn thấy mình không có nơi thuộc về.
   Nhưng sau đó một lần nữa, tôi cảm thấy rằng Kis-my-ft2 và ABC-Z đã có một thời gian khó khăn hơn. Vì vậy, mỗi tháng khi tôi đọc bài phỏng vấn 10.000 lá thư này, tôi thực sự cảm thấy điều đó.

   -Nó không như sự cô đơn của một tiền đạo, nhưng tôi thấy các bạn đã phải mang rất nhiều gánh nặng trên vai.
   Bởi vì mọi thứ đã diễn ra rất đều ​​đặn, người ta nghĩ về chúng tôi như các thứ bậc ... nhưng nó cũng không hề biến mất trong tâm trí tôi. Nó chỉ là ... Tôi cảm thấy rằng có nhận được một cái gì đó sai với điều đó.

   -Và nó chỉ là những điều bạn cần phải làm chồng chất trước mắt của bạn.
   Tôi thực sự không biết phải bỏ công sức ra. Tôi biết rằng tôi chỉ cần... thử.

   -Điều gì đã giúp đỡ bạn?
   Người hâm mộ của tôi. Chúng tôi đã kết thúc tour du lịch năm 2009 tại Tokyo Dome. Lần này, chúng tôi biết rằng đây chính là ngày của mình, ABC ...không có, không có Kis-my-ft2. Hiện nay chỉ có fans. Đây là điều tôi đang tìm kiếm tại Tokyo Dome. Đã có rất nhiều người ủng hộ chúng tôi. Và trong những MC cuối cùng, khi một người bắt đầu khóc, mọi người bắt đầu. Cho đến lúc đó chúng tôi cảm thấy chúng tôi đứng các vị trí khác nhau, nhưng tôi  tin rằng, ngày hôm đó, tất cả đang bên nhau gần hơn bất kì lúc nào.

  "Chỉ cần làm theo cách của bạn, Dai-chan. Mọi thứ sẽ ổn cuối cùng! "
   -Bạn thân cảm thấy sự giúp đỡ của các thành viên của bạn? 
   Chắc chắn. Giống như khi đã có "SUMMARY" của chúng tôi ở Tokyo Dome, khi tôi đã được đưa ra một nơi nào để di chuyển một mình. Đó là chút nơi mỗi người trong chúng tôi biểu diễn với những chú chó, nó đã không đi tốt trong các buổi tập. Các thành viên khác đã giúp đỡ tôi khi mà chú chó cua tôi không chịu làm gì cả. Nó không giống như những chú chó lắng nghe bạn, bạn biết. 

   -Hahahaha. 
   Ngay cả khi nó chỉ là một vài ngày cho đến khi giai đoạn thực tế, nó đã không đi nổi. Và tôi không thể tham gia một số buổi tập vì tôi đã có một chương trình truyền hình phải ghi lại. Tôi đã rất lo lắng, và tôi ở lại một mình trong một số ngày để thử làm. Chinen đã nhắn tin cho tôi. Em ấy nói, "Chỉ cần làm theo cách của anh, Dai-chan. Mọi thứ sẽ ổn cuối cùng! "Những lời nói thực sự đã cứu tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã cố gắng rất nhiều. Tôi đã học được để thư giãn và cho nó làm được. Sau khi tất cả, điều quan trọng không phải là để dạy nó càng chính xác càng tốt mà bạn cần phải thực sự thoải mái.

   -On, chúng tôi đã không biết điều đó.
   Nope.Tôi tin rằng lập trường của tôi như là một MC đã được tạo ra ở đó.

    -Vậy trái lại, nó là khá rõ ràng khi các thành viên khác cảm thấy phấn khích?
   Rất rõ ràng. Tôi nghĩ rằng đó là bởi vì chúng ta đã trải qua thời gian tốt đẹp tồi tệ với nhau. 

   -Ai dễ xúc động nhất? 
   Humm ... Tôi đoán Yamada. Đây có thể là bởi vì em ấy đã luôn hết mình nhất cho dù đó là hướng Hey! Say! JUMP, hoặc đối với công việc nói chung, và điều đó có nghĩa là em ấy sẽ suy nghĩ nhiều hơn về nó.

   -Bạn đã nói gì khi thấy Yamada-kun có vẻ buồn? 
   Chỉ cần đi tự nhiên. Có nghĩa là, chúng tôi đều biết vấn đề là gì, vì vậy nó không cần thiết cho các từ. Chúng tôi chỉ cần đi đến một quán cà phê và uống một tách cà phê, đôi khi chúng ta chỉ cần ngồi trong sân thượng, không nói một lời.

   -Bạn đóng vai chính trong "Kindaichi Shonen không Jikenbo" với Yamada-kun, phải không? 
   Đúng.

   -Nhưng bài hát chủ đề được hát bởi Yamada-kun một mình. Bạn cũng tham gia nó mà không được hát bài hát chủ đề, chắc hẳn rất khó chịu? 
   Ah, yes, vì tôi cứ nghĩ JUMP sẽ hát nó. Khi nó đã được quyết định, em ấy đã đi solo, chúng tôi thảo luận về nó khá nhiều. Lúc đầu, chúng tôi đã lập kế hoạch để đi yêu cầu họ để JUMP có thể hát nó. Nhưng đối với Yamada này là một cơ hội. Một cơ hội rất lớn. Vì vậy, tôi quyết định rằng tôi sẽ ủng hộ cho Yama để em ấy làm điều đó. Em ấy rất quan tâm về nó. Tôi nói với Yama rằng không nên lo lắng cho chúng tôi, nên nghĩ thoáng hơn.

  -Sau đó, những gì bạn xem xét như là một bước ngoặt trong JUMP?
   Điều này là khá gần đây, nhưng yeah, tôi nghĩ rằng Asia tour, chúng tôi đã có. Chúng tôi đã nói rằng chúng tôi có thể có thể có một. Nhưng một ngày khi chúng tôi luyện tập, chúng tôi đã bị gọi và họ lại nói "Vì vậy, nó được quyết định tour  sẽ được hủy bỏ. Hãy quay trở lại để luyện tập. "... Không ai bước đi nổi.

   -Oh. 
   Chúng ta đều cần một lời giải thích. Và đó là lần đầu tiên chúng tôi biết ý chí của chúng tôi hướng tới cái gì. Tôi nghĩ rằng đó là bởi vì khi JUMP đầu tiên ra mắt, một số người trong chúng ta vẫn còn học trung học, và chúng tôi vẫn còn gợi nhớ hình ảnh trẻ con đó.Chúng tôi luôn luôn làm theo những gì người lớn nói với chúng tôi để làm. Và theo quan điểm của người lớn, tôi đoán họ chỉ nghĩ tối thiểu sẽ làm gì. Vì vậy, đây là lần đầu tiên sau đó khi chúng tôi đã có một cuộc thảo luận về nó.Chúng tôi không còn là trẻ con nữa. Chúng tôi muốn biết những gì đang xảy ra, và chúng tôi muốn tiếp tục, theo ý chí của mình, không phải bởi những người khác .

   -Điều gì gây ra sự thay đổi đó? 
   Tôi nghĩ rằng đó là cảm giác nguy hiểm sắp xảy ra.

   -Bạn cảm thấy nguy hiểm???
   Chắc chắn. Chúng tôi đã đánh cược bản thân làm sinh viên năm nhất, nhưng điều đó đã được thay đổi với Kis-my-ft2, ABC-Z & debut Zone của Sexy, và tất cả chúng tôi cảm thấy nó. 

   -Bạn cảm thấy không an toàn với  Kis-my-ft2 & ABC –Z khi họ debut. 
   Chúng tôi cảm thấy chúng tôi đã không chú ý. Nhưng chúng tôi chủ yếu là cảm thấy vui mừng. Đây là nơi mà các trận chiến thực sự đã bắt đầu. Khi chúng tôi lần đầu tiên ra mắt, tôi chắc chắn rằng họ nghĩ rằng chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì. Nhưng đó không còn đúng nữa. Vì vậy, có nhiều thay đổi kể từ đó từ thái độ của chúng tôi với những kinh nghiệm của mình. Tất nhiên mỗi nhóm đều có việc của riêng mình. Nhưng họ không đánh giá thấp chúng tôi.Tôi đã hạnh phúc, chúng tôi cuối cùng đã đứng trên cùng một sân khấu. 

   -Bạn đề cập ngắn gọn rằng đó là cho đến gần đây bạn mới có thể nói chuyện với Kis-my-ft2 và ABC-Z mà không cần bất cứ điều gì. Có chuyện gì xảy ra cho bạn để có thể nói chuyện trở lại như thế? 
   Hmm ... Tôi cũng nghĩ cho ABC-Z, đó là một yếu tố rất lớn như thế nào, chúng tôi đã cùng nhau cho thế giới của Johnny trong ba tháng. Nó không giống như chúng ta đã có được loại DMT, nhưng chúng tôi đã nói chuyện với họ về rất nhiều thứ. Sau đó, khi đã chạy JUMP Shonen Club, Kitayama-kun đột nhiên nói chuyện với chúng tôi.

   -Cậu ấy đã nói gì? 
   Cậu ấy nói, nếu nó là chúng tôi, chúng tôi muốn được làm một công việc tốt hơn lúc chương trình này. Tôi chắc rằng cậu ấy đã nghĩ vậy, và không có gì biểu hiện của mình hoặc giọng nói với chúng tôi rằng ông có nghĩa là như một bình luận có ý. Nó là giống như một động lực cho một đối thủ. Nó giống như là chúng ta không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa, chúng ta hoàn toàn cần phải tập trung cổ vũ nhau.

   Tôi đã không sai cho sự tự tin của tôi mà không có lý do.
   -Một vài bước ngoặt cá nhân sau đó? 
   Điều này là thực sự gần đây, như trong tháng 6/2013. Đó là lúc tôi thấy mình đến giới hạn. Các thành viên khác đều làm việc của mình, tôi chẳng có gì cả, chẳng có gì cả...

   -Hmm. 
Tôi đi một mình trong hy vọng cho một sự thay đổi. Tức là, nếu bạn đi đến một khu vực mà bạn không biết, cho dù bạn có thích hay không, bạn sẽ được gặp để trò chuyện với mọi người.Tôi nghĩ tôi có thể nắm bắt một cảm giác tự có. Vì vậy, tôi có kế hoạch gì, đi đến sân bay Haneda, và mất chuyến bay đầu tiên. Điều đó chỉ xảy ra để có một chuyến bay đến Kagoshima. Và khi tôi đến Kagoshima, tôi thấy một dấu hiệu để Yakushima. Yakushima của một trong những lĩnh vực tâm linh, vì vậy tôi đã nhận trên một chuyến phà và đi đến đó.

 -Như tôi cảm nhận được. 
 Bởi thời gian ngủ của tôi rất ít, vì vậy tôi đã đi xung quanh rất nhiều nhà nghỉ tìm kiếm chỗ ở ... và cuối cùng tôi đã tìm thấy một nơi . Tôi nói với họ là tôi muốn đi xem tuyết tùng Yaku, và họ đã chuẩn bị một obento cho tôi. Các cedar Yaku nằm ở giữa rừng, và dường như nó mất 5 giờ trên một con đường, 10hrs trong tổng số. Họ nói với tôi rằng tôi cần phải được tắt bằng 3, vì vậy tôi nên đi tắm và đi thẳng vào giấc ngủ. 

-Bạn chuẩn bị cho ngày hôm sau. 
Tôi cảm thấy sự ấm áp của trái tim con người, và tôi thực sự thích đến đó. Đó là sau khi tôi nhận được một cuộc gọi từ người quản lý của chúng tôi ... và tôi đã không nói cho ai biết về cách tôi đã làm theo trái tim của tôi, không nói với bất cứ ai trong chuyến đi của tôi. Quản lý của tôi làm như thế, "Hey, vì vậy chúng ta sẽ có một cuộc họp vào ngày mai với JUMP do đó hãy chắc chắn rằng bạn đến nơi này vào thời gian này." Và tôi đã không có sự lựa chọn nhưng để nói với người quản lý của tôi rằng tôi là trong Yaku-shima của Kagoshima . ... Tất nhiên tôi đã gặp rắc rối. Quản lý của tôi là như thế, "Hãy trở lại ngay lập tức!"

 -Và bạn quay trở lại mà không nhìn thấy tuyết tùng Yaku?
Tôi cảm thấy không có gì sẽ thay đổi nếu tôi không đi thảo luận, vì vậy tôi nói với quản lý của tôi rằng tôi thực sự cần thiết để xem tuyết tùng vì vậy tôi sẽ không thể tham gia cuộc họp vào ngày hôm sau.

-Thật. 
Sau cuộc gọi, tôi đã gửi tin nhắn đến từng thành viên. Tôi nói với họ rằng tôi cảm thấy cần phải thay đổi, vì vậy tôi đang trên một chuyến đi trên của riêng tôi. Tôi nói với họ tôi không thể trở lại vào ngày mai, và tôi xin lỗi. Tôi đã gọiYamada sau khi nt cho mọi người xong. Tôi nói với cậu ấy về kế hoạch của tôi. Tôi  hỏi em ấy nếu tôi thực sự cần phải làm cho một nỗ lực để quay trở lại, nhưng Yama chỉ nói rằng tôi không nên, bởi vì chuyến đi này sẽ có giá trị với tôi. Những lời nói đó có tác động mạnh mẽ làm tôi không thể ngừng khóc...

-Cậu ấy là người tốt.

Và thậm chí sau khi gọi, Yamada đã gửi ảnh chụp với gia đình của mình và cho tôi, nói với tôi để cảm thấy vui hơn. Nó làm tôi khóc một lần nữa. Tôi vẫn còn có tn đó. Tôi trân trọng nó. 

-Các thành viên khác trả lời sao? 
Họ nói ổn thôi. Nhưng một số thành viên không trả lời, và tôi nghĩ rằng nó là hợp lý nếu họ có giận tôi.Nhưng sau đó ... khi tôi thấy họ, họ đã hỏi, "Có chuyện gì với cậu vậy?" Họ rất tốt bụng. 

-Bạn đã khiến họ trở nên biết chăm sóc người khác như vậy.
 Tôi thực sự nghĩ vậy. Tôi yêu tất cả mọi người.

 -Tôi chắc chắn nó đã không đến với tác dụng ngay lập tức, nhưng chuyến solo của bạn thêm một số giá trị? 
Vâng, các buổi biểu diễn đầu tiên của tôi đã xảy ra để có được sau khi tôi trở về từ Yakushima là ghi âm của một chương trình ca nhạc cho "Come On A My House" và có rất nhiều người nói với tôi rằng tôi trông khác. Tôi biết đó có chút lạ, nhưng tôi cảm thấy đó là quan trọng, và nó đã đến với các hiệu ứng. Hầu hết tất cả, tôi cảm thấy tự tin. 

-Về sự tự tin của bạn? 
Trong khi tôi đang đi bộ trên Yakushima cùng một vài người lúc 10h tối. Tôi chợt nghĩ con đường tôi đã theo được lấp đầy với rất nhiều thứ, và có được có lẽ sẽ được nhiều hơn trong tương lai, nhưng tôi biết nó không phải là con đường sai lầm. Tôi cảm thấy rằng, sự phấn khích và niềm tin đó mà không có lý do gì tôi cảm nhận được khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là không sai chút nào. Tôi cảm thấy chúng tôi đang tiếp tục tiến lên. Tôi bước đi và muốn được nhìn thấy các thành viên của tôi. 

-Cuối cùng, những gì là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của bạn, hoặc những khoảnh khắc khó quên cùng Hey! Say! JUMP?
 Hạnh phúc nhất và khó quên ... các buổi hòa nhạc đầu tay là một, Tokyo Dome, chúng tôi đã đi lần thứ hai là một, SUMMARY là một khác. Johnnys 'world chắc chắn là một trong số đó. Mỗi khi chúng tôi thực hiện một cái gì đó lớn, tôi luôn muốn tất cả mọi người cùng ở lại với nhau để có một bức ảnh. Tôi không muốn quên đi thời điểm mà chúng tôi nhảy qua một bức tường khổng lồ, và tôi cảm thấy rằng trong thời điểm này, chúng tôi sẽ là một nhóm tuyệt vời. Mỗi lần, những gì chúng tôi cảm nhận là thời điểm hạnh phúc nhất vẫn tiếp tục được làm mới. Tôi đoán đó là cảm giác của niềm vui trong giây phút hạnh phúc cũ mà vẫn tiếp tục tạo ra những khoảnh khắc mới. Cùng với những người hâm mộ, cùng với 9 người trong chúng tôi. 


 [Engtran]

    That photo from preschool.


   -So, what kind of kid were you when you were little?   A brat. And I mean it. I feel sorry for my preschool teachers and my parents for having to stand me back then.

   -What did you do?   At preschool, I liked touching my preschool teacher’s boobs.

   -Ahahahaha.   I made a lot of girls cry too.

   -Is that like, you liked them so you felt the need to tease them?   Nah, it was more because I took my favourite toy away from the girl and my teacher there was like, “You took it because you liked ○○chan and you wanted her attention, right?” and I was like, “Nah-“ but then for some reason the girl was like, “Oh, is that so? Okay then.” 

   -So you were pretty wild.   Even in that group photo from preschool, I’m just that one rebellious kid who sticks out their tongue. 

   -You have a brother who’s 5 years older than you, right? Were you nice to each other?   I guess. But when we go shopping, I would be that kid who sings really loud, so he’d be like, “Please it’s embarrassing I don’t want to walk with you.”

   -What kind of songs did you sing?   I sang a lot of songs by Matsuda Seiko-san.

   -Then, what did you want to be when you’ve grown up?   I always wanted to be something different everyday. I loved watching documentaries, and whenever there’s something to do with host clubs and stuff, I’d be like, “I’m gonna be a host!” to my mum. But in the end, I think I just wanted to be where I am now. I mean, I was an attention-seeker all the way.

   -Were there any stars you liked?   I’ve always liked Katori (Shingo)-kun.

   -So you’ve always had an interest in show business.   Yeah. When I was little, there was a dance school in the local. One of my good friends went there, and I started going there too. But when I went, I was in a different class from my friends, and there were girls in leotards around me. I hated it. But that school happened to do some things associated with show business.

   -I see.   I’ve only heard this from my mum recently, but yeah, there was this one time when I got into trouble by this really strict staff member, and on the way home as I was crying I told my mum that I’ll become famous. It’s a pretty childish belief, that, you know, you think being famous won’t get you into trouble.

   -And I’m guessing you were popular among girls at school?   To be honest with you-yeah. That was pretty much my height in popularity at school from girls. In the school book I was ranked first for most popular, after all.

   I might disappear one day.   -You auditioned for JE at 12, right?   Yep, when I was in year 6. My friend who went to the same dance school became a Jr. That was how I got to know JE. I liked singing and dancing in the first place, so I just wanted to stand on that stage. I applied for the audition; I had nothing to lose anyway.

   -So you weren’t expecting to pass?   Yeah. I was in the same audition as Chinen (Yuri). Johnny-san suddenly talked to Chinen & I and told us to go ask our parents if we can audition for a role in a movie. 

   -What audition was this?   It was an audition for “Ninja Hattori-kun”. They said Katori-kun was going to be in it, and I really wanted to do it, but when I excitedly called my mum, she told me I couldn’t while I attended the dance school.

   -Right.   Chinen was calling his mum next to me, and I remember him whining about having to do the audition-he really didn’t want to do it. I explained to Johnny-san about how I couldn’t audition, and he just said, “Okay then, contact me once that dance school’s over.” I thought I had no future in JE.

   -What happened after that?   I didn’t do much for the next year, but then one day I saw the trailer ad to Hattori-kun, and Chinen was in it. I was like, “It’s that kid from the auditions!!” I quit dance school a while ago, so I called Johnny-san. I didn’t really think he’d remember me, but amazingly he did, and he told me to go to NHK the next day.

   -it was so sudden then.   Didn’t even know my lefts and rights but I went, and I saw Kis-my-ft2 practicing on their roller skates. I had no idea what was going on, so I asked Senga (Kento) –kun a lot of stuff. At first he seemed a little flirtatious and dangerous but he was actually really kind. And I remember Miyacchi (Miyata Toshiya) grinning like hell asking me if I knew his name….I was like, “Sorry, I’m not too sure.” But he was all cool with it.

   -How was it attending the rehearsal?   We were practicing HikaruGENJI-san’s song, and well, that day, they suddenly told me to be part of “J.J Express”.

   -Woah, steady.   I mean really. I was like, “what the hell is happening”. But reality was, at first, I wasn’t even sure if I was part of J.J Express. Like, at magazine shoots and stuff, Ino-chan & Yuto would be called on while I just sit there. I couldn’t stand proud and tell everyone that I was part of “J.J Express”. It was like I was some reserve.

   -Did you think about debuting back then?   I was too busy doing the work that they gave us. J.J Express had this rapid exchange of members back then- like, Tamamori came in so suddenly and before we knew it, he was out. I saw that happening right in front of my eyes, so I’ve always been anxious that I might disappear one day too. It was like the hunger games. 

   -And after that, Takaki-kun added to the members of J.J Express.   Takaki was so easy going, so we naturally became pretty good friends. Yuto, Takaki & I were in (Doumoto) Koichi-kun’s stage, “Endless SHOCK”, and back then, we’d wrestle each other everyday before we went home.

   -We see that from 2006 onwards, Yamada (Ryosuke)-kun also started working with J.J Express too.   I was pretty good friends with Yamada from a while before J.J Express. We went home together after work, and even though he was younger than me, he had this mature disposition, he had a good taste in fashion, and I constantly stuck to him. 

   -What did you guys talk about when you were going home together?   Nothing of value, really. We never talked about work. Oh, I remember! These scary people came up to us and they were like, “Yo what yo looking at me like that yo” and we went home crying.

   -Interesting. We had the impression that J.J Express was sort of like an elite group within Jr’s.   Oh yes I do think we were privileged. …I really do. But it was always just luck. Our abilities were never up to the standards of the work we got. That was really something I had in my mind all the time. We really, could not do anything. Talk, nor sing, nor dance. Even the choreographer told us everyday that we were the worst group in history within JE. We were always the ones causing problems in rehearsals of “Shounen Club”, and we involved Ya-Ya-yah, Kis-My-Ft2 and A.B.C. in all our troubles.

   -What were you thinking when you got into trouble?   I always thought that I’ll pay them back with the favour. I still think that. 

   Not enough strength in the eldest
   -It’s the year 2007 and Arioka-kun, Takaki-kun, Yamada-kun, Nakajima-kun & Chinen-kun have formed Hey!Say!7.   Oh yeah. We were suddenly called on by Johnny-san during our rehearsal for KAT-TUN’s concert. He was like, “You guys, are Hey!Say!7.” I found the members pretty strange. It was that time when I finally met Chinen and we became pretty close talking about the audition. First we thought it was just some unit group formed for the tour, but we happened to sing the OP and ED for an anime, and soon we saw “Hey!Say!” as part of our Jr’s concerts.
   -You guys must’ve been so happy.   We were happy, yes, but…it was complicated. It wasn’t like we’ve disbanded J.J Express, but we still worked as “Hey!Say!7”. It was like we pushed Ya-Ya-yah, Kis-my-ft2 and A.B.C. aside to dance in front of them. Yeah. It was just…complicated.

   -Sounds so.   I was always really good friends with (Yaotome) Hikaru-kun, and we were always together…until Hey!Say!7 was formed. It was painful since I well understood how Hikaru-kun must’ve felt. Trying so hard, yet not being selected into the new group. It’s just…not very enjoyable.

   -So how did Hey!Say!JUMP come to form then?   Takaki & I were mentioned of about this previously from Johnny-san. He said, “I’m thinking of making a group based on the members of Hey!Say!7, but I think the two eldest don’t have enough strength.”
   -What were your feelings towards that?   I got a little upset. Especially because I knew. I knew very well that we weren’t strong players in our team. It was upsetting to know that we were reflected so in the views  of other people  too.
   -And that new group was Hey!Say!JUMP.   I believe so. It was when we suddenly got a call that we had to meet up for a magazine interview. When I got to the studio, there was Yabu-kun, Hikaru-kun, (Okamoto) Keito… I was thinking, “what’s with these members? Oh, maybe it’s about that thing…” But I knew. Even our manager was like, “You get it, right? You need to be aware, Arioka.”
   -When you guys first met as a group, what did you think?   Don’t know myself. I thought we had an infinite potential. Confidence without reason. I remember being overly excited about the formation.
   -What were your opinions on the addition of Yaotome-kun & Yabu-kun?   It felt…reassuring. They were the two whom I looked up to.
   -Right.   But we were specifically told by our manager that it’s unofficial, so we must not tell anyone, as in, anyone. It was like I was carrying around some bomb. It was hard- not everyone from J.J Express was there, and I couldn’t explain to my members, I couldn’t tell my parents.

   We were always the outlier. Always.
   -I recall you saying that you wanted to be the connective bridge between 7 & BEST in your interviews earlier into your debut?   Our members were varying too much in age and career. Some members hadn’t even spoken to each other before. At first, I felt we were going to be pretty awkward. So I felt responsible to stand in the middle and try to tie the group together. It’s not like I went around and tried to forcibly tie up conversations, but I did try to inclusively eat out.
   -Your debut concert was Tokyo Dome. You guys were the youngest to ever have a concert in Tokyo Dome. Any memories?   Honestly, I don’t remember anything. We were just trying, trying, trying. I mean, we did enjoy it; we did. But we couldn’t exactly afford to look around enough. Just…
   -Just?   Just that it was different from how I thought it’d be. We were really grateful towards Kis-my-ft2 and A.B.C. who came to perform, but at the same time it was hurtful to know that it doesn’t work without their help.
   -I see. Did you find any pain in surpassing your elders, Kis-My-ft2 & A.B.C. on debuting?   Yes. I mean, those people who were your team until a few months ago, are now dancing behind you. You can’t tell them “Thank you” because it just sounds mean, and “sorry” is even worse. I couldn’t tell them anything.
   -That’s tough.    I could tell what they were all thinking-it isn’t hard when you’ve been working with them 24/7. They were all thinking, “Why the hell do we have to be on their back?” Maybe I was a bit oversensitive. But they were definitely feeling something, and it was tough looking at their expressions.  It’s only recently that we were finally able to let go.
   -You were lonely.   Honestly, I was part jealous seeing how Jr’s were bonding together better after we debuted, and how the senpai’s were taking care of them. Jr’s did stages with Takizawa (Hideaki) –kun, and went on Tackey CHANnel and stuff. So, it was envious seeing them fooling around with senpai’s.
   -Hard, isn’t it.   We were the outliers. We were always the outliers. Always.
   -Had no home to belong to.   But then again, I felt that Kis-my-ft2 and A.B.C.-Z had a tougher time. So, every month when I read this 10,000 letter interview, I really felt that.
   -It’s not like the loneliness of a forerunner, but I see you guys have been running with so much load on your backs.   Because things were going so steadily, people did think of us as the elites… but that too doesn’t come down so clean in my mind. It just…I felt that there’s got to be something wrong with that.
   -And it was just the things you need to do piling in front of your eyes.   I genuinely did not know what to put effort into. I knew that I just needed to…try.
   -What was your support?   My fans. We ended the 2009 tour at Tokyo Dome. This time, we were on our own; no A.B.C, no Kis-my-ft2. This time there were heaps of people. That was when it just hit me: this was the view I was looking for in Tokyo Dome. There were so many people supporting us. And in the last MC, when one person started crying, everyone started off. Until then we felt somehow scattered as a group, but I like to believe that, that day, it all fell into place.

    “Just do it your way, Dai-chan. It’ll all be okay in the end!”
   -Do you personally feel helped by your members?   Definitely. Like when we had our “SUMMARY” in Tokyo Dome city hall, when I was given a place to run by myself. It was that bit where each one of us performed tricks with our dogs-and well, it didn’t go too well in the rehearsal. I mean, trying to bind our members to work together is hard enough-let alone dogs. It’s not like the dogs listen to you, you know.
   -Hahahaha.   Even when it was only a few days until the actual stage, it didn’t go well. And I couldn’t participate in some of the rehearsals because I had a TV show to record. I got so anxious, and I stayed back alone on some days to try and get it right. Chinen texted me you know. He said, “Just do it your way, Dai-chan. It’ll all be okay in the end!” those words really saved me. I realized how I was trying too hard. I learnt to just relax and let it be. After all, the important thing isn’t to run it as precisely as possible, but to run it so that everyone has a good time.
   -And we never knew.   Nope. I believe that my stance as an MC was created there.
   -So on the contrary, is it pretty obvious when other members are down, or irritated?   Very obvious. I think it’s because we’ve been through good times and we’ve been through bad times together.
   -Who get’s upset easily?   Humm…I guess Yamada. It’s probably because he’s has the most passionate attitude whether it be towards Hey!Say!JUMP, or towards work in general, and that means more to take in, more to think about.
   -What do you say to Yamada-kun when he seems down?   Just go natural. I mean, we all know what the problem is, so it’s needless for words. We just go to a café and have a cup of coffee, sometimes we just sit in the terrace, not saying a word.
   -You starred in “Kindaichi Shonen no Jikenbo” with Yamada-kun, right?   Yep.
   -But the theme song was sung by Yamada-kun alone. You were in it too-didn’t you have mixing feelings about that?   Ah, yes, because I automatically assumed JUMP was going to sing it. When it was decided he was going solo, we discussed it quite a lot. At first we were planning to go ask them to make it so that JUMP can sing it. But for Yamada this was an opportunity. A huge one even. So I decided that I’ll give him a gentle push to get him to do it. He was so concerned over it. I told him that he shouldn’t be concerned over us, and that he should go drill a wind cave for us.
   -Then, what do you consider as a turning point in JUMP?   This is pretty recent, but yeah, I think the Asia tour we had. We were told that we might be able to have one. But one day when we were rehearsing, we were called on and they were just like, “So it’s been decided the tour will be called off. Okay guys go back to practice.” …not one person moved.
   -Oh.   We all needed an explanation. And that was the first time we displayed our solid will towards something. I think it’s because when JUMP first debuted, some of us were still in junior high, and we were still reminiscent of that childish image. We always followed what the adults told us to do. And from the adults’ perspective, I guess they just thought the minimum would do. So it was the first time then when we had a whole discussion on it. We weren’t children anymore. We wanted to know what was going on, and we wanted to move on, on our will, not by others’.
   -What triggered that change?   I think it’s just that sense of impending danger.
   -You felt danger?   Definitely. We’ve been selling ourselves as the freshmen, but that had to be changed with Kis-my-ft2, A.B.C-Z & Sexy Zone’s debut, and we all felt it.
   -You guys felt insecure with Kis-my-ft2 & A.B.C-Z’s debut.   We felt we couldn’t just stay inattentive. But we mostly felt thrilled. This was where the real battle was to start. When we first debuted, I’m sure they thought we couldn’t do anything. But that’s not true anymore. So much has changed since then from our attitudes to our experiences. Of course each group has its own thing. But don’t you underestimate us. I was happy we finally got to stand on the same stage.
   -You briefly mentioned that it’s not until recently you could talk to Kis-my-ft2 and A.B.C.-Z without anything. Did something happen for you to be able to talk like that again?   Hmm…Well I think for A.B.C.-Z, it’s a huge factor how we were together for Johnny’s World for three months. It’s not like we’ve had that kind of DMT’s but we did talk to them about a lot of things. After that, when JUMP was running Shonen Club, Kitayama-kun suddenly talked to us.
   -What did he say?   He said, if it were us, we’d be doing a better job at running this show. I’m pretty sure he meant it, and nothing of his expression or his tone told us that he meant is as a mean comment. It was more like a nudge to a rival. It was like we need not to think about anything anymore, we purely need to focus on stimulating each other.
   I wasn’t wrong for my confidence without reason.
   -Any personal turning points, then?   This is really recent, as in, June 2013 recent. It was that time when I was hit against with a wall. I mean, all the other members have instruments, or they can act. And I just thought…I had nothing. Nothing.
   -Hmm.   I travelled alone in hope for a change. I mean, if you go to an area you don’t know, whether you like it or not, you’ll be having to converse with people. I thought I may be able to grasp a sense of self there. So I planned nothing, went to Haneda Airport, and took the first flight possible. That just happened to be a flight to Kagoshima. And when I got to Kagoshima, I saw a sign to Yakushima. Yakushima’s one of those spiritual areas, so I got on a ferry and went there.
   -Pretty active as I perceive.   By the time I got there night had already fallen, so I went around numerous lodges looking for accommodation…and I finally found one. I told them I wanted to go see the Yaku cedar, and they prepared an obento for me. The yaku cedar was located in the middle of the forest, and apparently it takes 5hrs on one way, 10hrs in total. They told me I needed to be off by 3, so I should take a bath and go straight to sleep.
   -You prepared for the next day.   I felt the warmth of people’s hearts, and I really loved going there. It was then when I got a call from our manager…and I didn’t tell anyone about how I came following my heart, not telling anyone of my trip. My manager was like, “Hey, so we’ll have a meeting tomorrow with JUMP so make sure you come to this place at this time.” And I had no choice but to tell my manager that I was in Yaku-shima of Kagoshima. …Of course I got into trouble. My manager was like, “Come back right away!”
   -And you went back without seeing the Yaku cedar?   I felt nothing would change if I didn’t go see it, so I told my manager that I really needed to see the cedar so I wouldn’t be able to participate in the meeting the next day and hung up.
   -Really.   After that call I sent a text to each member. I told them that I felt the need to change, so I’m on a trip on my own. I told them I couldn’t go back tomorrow, and that I’m sorry. I called Yamada after the text. I briefly told him of my plans, so it was okay. I kind of asked him if I should really be making an effort to go back, but he just said that I shouldn’t, because this trip should be of value to me. Those words hit me so strong that I cried.
   -That was nice of him.   And even after the call, Yamada took a derp photo with his family and sent it to me, telling me to have fun. It brought me to tears again. I still have that text. I treasure it.
   -What did other members say?   They said it was okay. But some members didn’t reply, and I thought it was reasonable for them to be angry at me. But then…when I saw them they were like, “So, how was it?” they were so kind.
   -You’re gifted to have such a caring group.   I really think so too. I love everyone.
   -I’m sure it didn’t come with immediate effects, but was your solo trip of some value?   Well, the first gig I happened to have after I came back from Yaku shima was the recording of a music show for “Come On A My House” and there a lot of people told me I looked different, as in, good-different. I know it’s a bit strange, but I did feel it was of some value, and it did come with effects. Most of all, I felt confident.
   -What kind of confidence?   While I was walking on Yakushima for those good 10 hrs, I was just thinking. The pathway we’ve followed was filled with so many things, and there are probably going to be a lot more in the future, but I knew it wasn’t the wrong path we were following. I felt that, that excitement and that confidence without reason I felt when we first met wasn’t wrong at all. I felt we good keep moving on. I trudged on wanting to see my members.


   -Finally, what were your happiest moments, or unforgettable moments as Hey!Say!JUMP?   Happiest and unforgettable…the debut concert is one, the Tokyo Dome we went for the second time is one, SUMMARY is another one. JOHNNYS’ WORLD is definitely one too. Every time we accomplish something big, I always group everyone together to have a photo. I didn’t want to forget the moment where we just managed to climb over a huge wall, and I felt that in this moment, we’ll have the best of expressions. Every time, what we felt was the happiest moment keeps on getting repainted. I guess it’s the feeling of joy in that moment of repainting that keeps on creating new moments. Together with the fans, together with the 9 of us. 

Credit: inluvwithhsj

***
Comment: Tớ chưa từng nghĩ rằng Daii-chan cũng từng có những khoảng thời gian khó khăn đến vậyL... Nhưng thật tuyệt vời khi bạn ấy đã dũng cảm bước qua và giữ cho HSJ với con số 9 như bây giờ. J Daiki đang không ngừng cố gắng nên hãy chúc cho giấc mơ của bạn ấy sớm thành hiện thực các bạn nhé! ^^


No comments:

Post a Comment