I improved through all
the concerts, and I got closer to my fans.
My honest statement is that these 5 years flied through so quickly that my head isn’t keeping up with it. Time did truly fly, but I think that these 5 years were jam packed with so much stuff as well. Especially because the me before becoming JUMP wouldn’t have even dreamt of a future like this. Before I debuted, I never performed in front of anyone.
At the time of my debut, I only remember trying to do what I was told to. I had absolutely no idea what was going on. And I had to rush through everything. Not that I’m not rushing in 5 years. But after a year or two it became better and I became better friends with my members. At first they were all strangers to me so I was so worried.
And then, our second concert was in Tokyo Dome. I was so moved by the fact that so many people came to see us. Even if we appear on TV and in magazines, you can’t tell how many fans you have, right? But JUMP has more concerts compared to other groups. There I feel the gratitude towards all the fans we have. So I think in these 5 years, our group became the closest to our fans. And my own skills as a performer improved too. I want to continue our road as JUMP and make our memories.
Recently, I was called “senpai” at my university for the first time I got so excited. Because no one from my agency calls me senpai, right? I couldn’t believe it at first, and I was like, “What, me?” I dreamed of a situation like that, so it was too exciting. …Except it was from a guy.
My honest statement is that these 5 years flied through so quickly that my head isn’t keeping up with it. Time did truly fly, but I think that these 5 years were jam packed with so much stuff as well. Especially because the me before becoming JUMP wouldn’t have even dreamt of a future like this. Before I debuted, I never performed in front of anyone.
At the time of my debut, I only remember trying to do what I was told to. I had absolutely no idea what was going on. And I had to rush through everything. Not that I’m not rushing in 5 years. But after a year or two it became better and I became better friends with my members. At first they were all strangers to me so I was so worried.
And then, our second concert was in Tokyo Dome. I was so moved by the fact that so many people came to see us. Even if we appear on TV and in magazines, you can’t tell how many fans you have, right? But JUMP has more concerts compared to other groups. There I feel the gratitude towards all the fans we have. So I think in these 5 years, our group became the closest to our fans. And my own skills as a performer improved too. I want to continue our road as JUMP and make our memories.
Recently, I was called “senpai” at my university for the first time I got so excited. Because no one from my agency calls me senpai, right? I couldn’t believe it at first, and I was like, “What, me?” I dreamed of a situation like that, so it was too exciting. …Except it was from a guy.
[Viettran]
Tôi cảm
thấy mình ngày càng tiến bộ thông qua
các concert, và tôi đã gần gũi hơn với fans của mình.
5 năm, tôi thực sự đã không thể nhận ra rằng mình đã đi qua một khoảng thời gian lâu như thế từ khi debut. Nhưng tôi nghĩ rằng với 5 năm đã mất ây, tôi đã có được rất nhiều thứ tuyệt vời khác. Đặc biệt hơn cả là tôi chưa từng tưởng tượng ra tôi của hiện tại trước khi là một phần của JUMP. Trước khi tôi debut, tôi chưa từng biểu diễn trước bất cứ ai. L
Tại thời điểm debut, tôi chỉ nhớ cố gắng làm những gì tôi đã tập nói trước.Tôi đã không thể nghĩ ra bất cứ ý tưởng nào cho chuyện đang xảy ra. Và tôi đã quá vội vàng chấp nhận tất cả mọi thứ. Và trong 5 năm ấy tôi luôn phải tăng hết tốc lực, nỗ lực hết mình. Nhưng sau một hoặc hai năm, nó trở nên tốt hơn và tôi đã trở thành bạn với các thành viên của JUMP. Lúc đầu, tôi cảm thấy rất lo lắng vì đối với tôi các cậu ấy hoàn toàn xa lạ. L L L L
Sau đó, buổi concert thứ hai của chúng tôi diễn ra tại Tokyo Dome. Tôi đã rất xúc động bởi vì có rất nhiều người đến xem chúng tôi. Bạn biết đấy n gay cả khi xuất hiện trên truyền hình và các tạp chí, bạn không thể biết có bao nhiêu người hâm mộ bạn có, phải không? J Nhưng JUMP có buổi biểu diễn nhiều hơn so với các nhóm khác. Ở đó, tôi thật cảm thấy biết ơn đối với tất cả những người hâm mộ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong 5 năm, nhóm của chúng tôi trở nên rất thân thiết với người hâm mộ của mình. Và kỹ năng diễn xuất của tôi đã được cải thiện rất nhiều :v . Tôi muốn tiếp tục con đường của nhìn như là một phần của JUMP và đó sẽ là kỷ niệm tôi trân trọng nhất.
Gần đây, tôi đã được gọi là "senpai" tại trường đại học của mình và tôi cảm thấy rất hãnh diện. Bởi vì không có ai từ Jr.Ent gọi tôi là senpai cả, đúng không :v ? Ban đầu, tôi còn chẳng thể tin danh xưng mà em ấy gọi tôi, và tôi cảm thấy rất thích thú, còn hỏi lại "Cái gì, tôi à?" Tôi mơ ước một tình huống như vậy, vì nó đã quá thú vị. ... Ngoại trừ nó là từ một chàng trai. =.= ( hơi bị phũ)
5 năm, tôi thực sự đã không thể nhận ra rằng mình đã đi qua một khoảng thời gian lâu như thế từ khi debut. Nhưng tôi nghĩ rằng với 5 năm đã mất ây, tôi đã có được rất nhiều thứ tuyệt vời khác. Đặc biệt hơn cả là tôi chưa từng tưởng tượng ra tôi của hiện tại trước khi là một phần của JUMP. Trước khi tôi debut, tôi chưa từng biểu diễn trước bất cứ ai. L
Tại thời điểm debut, tôi chỉ nhớ cố gắng làm những gì tôi đã tập nói trước.Tôi đã không thể nghĩ ra bất cứ ý tưởng nào cho chuyện đang xảy ra. Và tôi đã quá vội vàng chấp nhận tất cả mọi thứ. Và trong 5 năm ấy tôi luôn phải tăng hết tốc lực, nỗ lực hết mình. Nhưng sau một hoặc hai năm, nó trở nên tốt hơn và tôi đã trở thành bạn với các thành viên của JUMP. Lúc đầu, tôi cảm thấy rất lo lắng vì đối với tôi các cậu ấy hoàn toàn xa lạ. L L L L
Sau đó, buổi concert thứ hai của chúng tôi diễn ra tại Tokyo Dome. Tôi đã rất xúc động bởi vì có rất nhiều người đến xem chúng tôi. Bạn biết đấy n gay cả khi xuất hiện trên truyền hình và các tạp chí, bạn không thể biết có bao nhiêu người hâm mộ bạn có, phải không? J Nhưng JUMP có buổi biểu diễn nhiều hơn so với các nhóm khác. Ở đó, tôi thật cảm thấy biết ơn đối với tất cả những người hâm mộ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong 5 năm, nhóm của chúng tôi trở nên rất thân thiết với người hâm mộ của mình. Và kỹ năng diễn xuất của tôi đã được cải thiện rất nhiều :v . Tôi muốn tiếp tục con đường của nhìn như là một phần của JUMP và đó sẽ là kỷ niệm tôi trân trọng nhất.
Gần đây, tôi đã được gọi là "senpai" tại trường đại học của mình và tôi cảm thấy rất hãnh diện. Bởi vì không có ai từ Jr.Ent gọi tôi là senpai cả, đúng không :v ? Ban đầu, tôi còn chẳng thể tin danh xưng mà em ấy gọi tôi, và tôi cảm thấy rất thích thú, còn hỏi lại "Cái gì, tôi à?" Tôi mơ ước một tình huống như vậy, vì nó đã quá thú vị. ... Ngoại trừ nó là từ một chàng trai. =.= ( hơi bị phũ)
***
Comment: Thực tế thì
mình chả bao giờ để ý đến Keito cả, nếu có thì là vì bạn ấy có vẻ kém sắc nhất
nhóm =.=. Nhưng không sao cả, bạn ý cũng giống Daii-chan :v, luôn suy nghĩ sâu
sắc. Um, mình cũng biết là Jump đa số thì không biết nhau cho đến khi được ghéo
chung vào một nhóm, cơ mình mình không nghĩ là các bạn ấy ban đầu lại có vẻ xa
cách như thế, L . Chắc sẽ khó
khăn lắm khi phải làm việc ngay với những người mình chẳng hề quen biết. Hơn
hết, không giống với Kpop, các band của Jpop không sống cùng nhau không kí túc,
nên họ có ít thời gian để trò chuyện để hiểu được nhau, như thế thì buồn lắm! L L L L L . Nhưng có
thể được như bây giờ là tốt lắm rồi, nhỉ? J (lảm nhảm
quá!)
Thank for watching!
Thank for: inluvwithhsj
Thank for watching!
Thank for: inluvwithhsj
No comments:
Post a Comment