[ 真紅の音 -THINK NOTE- ] VOL 12: LIES/ NHỮNG LỜI NÓI DỐI
"Một chấn thương trên sân khấu. Tôi phủ
nhận nó với bản thân mình. "
Chỉ có nỗi buồn đến từ nói dối, đó là lý do
tại sao anh đã quyết định không bao giờ nói dối. Tuy nhiên, với một Yamada, có
những lúc anh lại lừa dối chính mình. Đó là một lời nói dối để bảo vệ những người
quan trọng.
...
Khi tôi còn học tiểu học, có lần tôi nói với
cha mẹ rằng tôi đã đi học, trong khi thực sự tôi trốn học và đi đến nhà bạn
chơi. Mẹ của bạn ấy đã liên lạc với cha mẹ tôi, và tôi nhanh chóng bị phát hiện.
Khi về trường, tôi nghĩ rằng ngay cả nếu tôi nói dối, không có gì tốt xảy ra. Kể
từ đó tôi dừng nói dối.
Tuy nhiên, tôi nghĩ, như một thần tượng bạn
phải xây dựng hình ảnh của mình. Nó không phải là lừa đảo, nhưng tất cả điều đó
chính là tôi. Rồi cũng vì lý do đó, có những lúc tôi lo lắng nếu tôi đang lừa dối
những người ủng hộ tôi. Tôi cảm kích khi những người hâm mộ đã luôn ca ngợi
hình ảnh của mình, bởi vì thực tế tôi không phải là một người hoàn hảo. Đó là
lý do tại sao phụ thuộc vào loại công việc tôi làm, tôi đang cố gắng để thay đổi nhìn nhận của mọi người về tôi, và thấy được tôi trong thực tế. Khi tôi tham gia
một chương trình tạp kỹ, tôi cố là chính mình càng nhiều càng tốt, khi tôi
phỏng vấn cho tạp chí tôi trả lời một cách trung thực. Tôi sống bằng cảm tính,
vì vậy đôi khi những gì tôi nói có thể làm khán giả hiểu sai lệch, nhưng tôi muốn
thể hiện con người thật của tôi nhiều nhất có thể.
Tôi ở trên truyền hình, và tôi như mình
trong cuộc sống thực. Sự khác biệt mà các staff nhận thấy có vẻ tốt, khi họ gặp
tôi lần đầu tiên, họ thường chỉ ra tôi khác so với họ tưởng như thế nào.
"Cậu chẳng giống những gì tôi thấy khi xem truyền hình. Tôi luôn nghĩ
cậu rất quyến rũ, tôi không nghĩ rằng cậu thực sự là một người vui vẻ như thế
này", đó là những gì tôi thường được nghe. Tôi thực sự hạnh phúc khi mình
để lại ấn tượng tốt như vậy với những người lần đầu gặp.
Tôi ghét sự dối trá. Nếu bạn phải nói dối,
nó sẽ chỉ được tốt hơn để nói điều bạn thực sự cảm nhận và nó sẽ làm tổn thương
tôi. Thậm chí nếu nó là một điều tầm thường. Tuy nhiên, có một loại nói dối mà
tôi có thể chấp nhận. Đó là một lời nói dối với chính bản thân bạn. Nói một
cách khác, nó có thể trở thành một cái gì đó để giúp bạn tăng sức chịu đựng.
SUMMARY năm 2011 là một sự kiện như vậy. Đó là chuyện xảy ra khi ngày thứ hai bắt
đầu. Tôi bỗng cảm thấy mệt, và khi nói lời chào cuối cùng rồi chúng tôi cúi
chào, tôi bắt đầu cảm thấy rất đau cổ, thậm chí tôi chằng ngẩng đầu lên được. Tại
bệnh viện họ đã nói rằng tôi sẽ phải nghỉ ngơi trong vòng hai tháng. Nhưng vào
ngày tiếp theo, tôi sẽ phải đi trên một sợi dây và có một màn nhào lộn. Cơ thể
tôi thực sự đã đạt đến giới hạn, nhưng tôi tiếp tục nói dối với chính mình:
"Nó không đau chút nào.", hoặc "Nó chỉ là nỗi đau đến từ bên
trong thôi", cho đến ngày cuối cùng. Tôi đã có thể làm điều đó, bởi vì tôi
có một cảm giác mạnh mẽ rằng tôi không thể gây ra sai sót khi mà JUMP đang ở
màn diễn chính được, và lý do lớn nhất là tất cả mọi người đều rất hứng thú chờ
đợi chương trình này.
Tôi không muốn nói dối bất cứ ai từ bây giờ.
Tuy nhiên, Daichan (Arioka) là thì khác. Anh ấy sẽ ngay lập tức tin bất cứ điều
gì, và khi bạn tiết lộ nó cho anh, phản ứng của Dai-chan cực buồn cười, khiến
tôi chỉ muốn lừa anh thêm lân nữa. Một trong số đó là bộ phim được chuyển thể từ
manga mà anh thích, tôi cứ bịa rằng mình sẽ tham gia vào bộ phim đó. Tôi đã lừa
anh ấy rất nhiều lần, mà lúc đầu anh không tin điều đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục
nói những điều như "Em phải giảm cân để đóng nhân vật này mới được",
hay "Việc quay phim sẽ diễn ra vào lúc này, ngày này" , nên cuối cùng
anh đã chúc mừng tôi "Thật tuyệt vời,
Yamada!" (cười). Dần già, tôi bắt đầu tin đấy chính là con người thật của
mình ... Xin hãy tha thứ cho những lời nói dối "không tính" ấy nhé.
[ENG]
“An injury on the stage. I kept lying to
myself about it.”
Only sadness comes from lying, that’s why
he has decided not to make up lies. However, for such a Yamada, there are times
when he deceives himself. That’s an overly kind lie to protect important
people.
When I was in elementary school, once I
told my parents that I was going to school, when actually I skipped class and went
to my childhood friend’s house to play. My friend’s mother contacted my
parents, and I quickly got busted. In the end while heading to school, I
thought that even if I lie, nothing good happens. Since then I stopped lying.
However, I think as an idol you have to
build your image in a way. It’s not that it’s lying, but all of that is me. But
also because of that, there are times when I worry if I’m deceiving the people
rooting for me. I appreciate that fans seem to glorify my image, because I’m
not such a perfect person in reality. That’s why depending on what kind of work
I do, I’m trying to narrow the line of the image that people have of me, and
what I’m like in reality. When I’m doing a variety show, I’m being myself as
much as possible, and when I’m doing magazine interviews I’m answering
honestly. I live by feeling, so sometimes what I say might confuse people, but
I want to show my real self as much as possible from now on as well.
Me as shown on television, and me as I’m in
real life. That difference seems to be seen the same way by staff members as
well, and when I meet people the first time, they often point out how I have
two sides. “You’re different from what I thought watching television. I thought
you’d me more glamorous, I didn’t think you’d be such a fun person”, that’s
what I’m often told. I’m really happy that I’m able to give such a good
impression when I meet new people.
I hate lies. If you have to lie, it would
just be better to tell how you really feel and hurt me. Even if it would be
about a trivial thing. However, there’s one kind of lie that I can accept. It’s
a lie you make to yourself. If I say it differently, it can become something to
help you endure. SUMMARY of 2011 was a continuity of such endurance. It’s about
something that happened on the second day since it started. I felt a little
weak, and during the last greeting when we were bowing, I started feeling a
strong pain in my neck, and I couldn’t raise my head. At the hospital I was
told that I would have to rest for two months. But on the next day I would have
to go to another show with tightrope walking and flying waiting for me. My body
was at its limit, but I kept lying to myself: “It’s not hurting at all”, or
“Pain comes from the mind”, until the last day. I was able to do that, because
I had a strong feeling that I can’t leave a hole on the stage when JUMP is on
the main part, and the biggest reason was all the people who were excited
waiting for the show.
I don’t want to lie to anyone from now on
either. However, Daichan (Arioka) is a different thing. He’ll believe anything
immediately, and when you reveal it to him, his reaction is so funny, that I
just can’t help wanting to fool him. A while ago there was going to be a movie
from a manga that he likes, so I kept making lies that I was going to be in it.
I’ve fooled him so many times in the past, that at first he didn’t believe it,
but I kept saying things like “I have to lose weight for the character”, or
“The shooting starts at this or this day”, so in the end he congratulated me
all “That’s great, Yamada!” (laughs) I was so into it that I started to believe
it’s true myself… Please forgive these lies as “not counting”.
Credit: yamadasu
No comments:
Post a Comment