Sunday, May 03, 2015

[TRAN] Yamada Ryosuke - Think note VOL 1: Hard Work

真紅の音 -Think note- ] VOL 1: Hard Work



   “Bắt đầu từ phòng luyện tập đó… Tôi đã đến đây.”



  Yamada Ryosuke sẽ tâm sự từ trái tim mình trong seri mới lần này. Nắm trong tay chiếc saxophone yêu thích, cậu ấy sẽ nới về chủ đề đầu tiên là “nỗ lực”. Đó là điều đã đưa Yamada đến vị trí center của cậu ấy. Khả năng cho đến sự cố gắng tuyệt vời.

  “Chúng tôi muốn bắt đầu một seri của Yamada Ryosuke, riêng biệt với JUMP và NYC”, đây là điều mà nhân viên của MYOJO đã nói với tôi vào mùa thu năm ngoái. Thành thật mà nói, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là “Tôi xứng đáng với điều này sao?” Nghĩ về những seri của MYOJO, tôi nghĩ ngay đến những senpai như Kimura Takuya-san hay Domoto Tsuyoshi-san. Tuy nhiên, vì tôi đã có cơ hội này, tôi muốn làm thật nghiêm túc, và tôi hi vọng tôi sẽ có thể nói về những mặt khác của “idol Yamada Ryosuke” mà trước đây tôi chưa nói được. Tôi có một chút lo lắng về phản ứng của những phan hâm mộ sẽ như thế nào khi đọc bài này, nhưng tôi sẽ hạnh phúc nếu tôi có thể được chấp nhận như một tôi của khia cạnh cuộc sống.

  Tôi 11 tuổi khi tôi vào công ty quản lý. Vào thời điểm đó tôi có thể được miêu tả như một người chăm chỉ. Hashimoto (Ryosuke) và Fukuzawa (Tatsuya), nhưng người vào cùng thời điểm với tôi, bắt đầu được cầm mic và hát ở hàng trước. Vị trí của tôi là backdancer ở cạnh. Tôi đã không ở cùng mức độ với những bạn khác, nên tôi chỉ tiến về phía trước một cách bất cẩn. 

  Vào lúc đó tôi không có việc gì khác ngoài Shounen Club, nhưng chúng tôi luôn luyện tập cho chương trình đó ở phòng tập 709 ở đài NHK. Tôi vẫn nhớ khung cảnh mỗi khi đến giải lao mọi người đi mua nước uống. Máy bán hàng tự động khá xa so với phòng 709, mất khoảng 2 phút cả đi cả về. Tôi đã nghĩ đó là khoảng thời gian rất quý giá, nên tôi đã mang nước từ nhà đi. Khi 15 phút giải lao bắt đầu, tôi uống nước, và quay trở lại tự luyện tập. Tôi tin rằng nếu tôi làm như thế, tôi sẽ có 15 phút để theo kịp gần hơn với những người khác. Kể cả khi khi về nhà, tôi tiếp tục luyện tập 3 tiếng nữa. Liên tục như thế… tôi đã dần tiến bộ (cười). Tôi đã nghĩ rằng không ai chú ý đến sự tiến bộ của mình nhưng Takizawa (Hideaki)-kun đã luôn dõi theo tôi. 

  Tôi đã được chọn để thay cho vị trí của (Nakajima) Yuto-kun trong vở kịch “One!” Ở phân cảnh khi tôi nhảy ở vị trí được chú ý lần đầu tiên tôi đã nghĩ đó là cơ hộ của tôi, và tôi đã thể hiện tất cả những gì mình có. Sau đó vị trí backdancer của tôi đã dần tiến lên từng bước một cho đến vị trí center, tôi đã là một trong những giọng ca chính trong concert của JR… và tôi được diễn xuất trong seri drama “Tantei Gakuen Q”. Khi drama kết thúc, tôi cảm thấy rằng có lẽ tôi được biết đến nhiều hơn trong thế giới này. Tôi nghĩ rằng đó là khi tôi lần đầu tiên nghĩ rằng nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng.

  Một trong những thứ tôi đang luyện tập chăm chỉ lúc này đây là saxophone. Đó là thứ tôi muốn biến thành vũ khí cho riêng mình. Tôi nhận nó từ bác mình 3 năm trước, nhưng khi đó tôi không có hứng thú với nó, nên tôi để nó nằm một mình trong góc phòng. Nhưng năm ngoái khi chúng tôi sắp phát hành album, chúng tôi đã muốn ghi âm một ca khúc cho ban nhạc, và có một cuộc thảo luận xem liệu có ai có thể chơi nhạc cụ khí. Một trong số các nhân viên đã tự mình nói “Yamada có thể đấy”, nên tôi không thể thoái thác được… tôi không thể chơi nhiều hơn một đoạn giai điệu nào đó, nhưng mục tiêu của tôi là một ngày không xa có thể chơi một bản ballad mà có thể làm dịu đi trái tim của những người nghe.

  Mặt khác, nhìn nhận lại năm qua tôi cảm thấy hài lòng với công việc, nhưng tôi cũng cảm thấy một chút hoang mang. Điều nhắc nhở tôi về những dự định ban đầu của tôi là gia đình và fan hâm mộ, những người yêu thích những việc tôi làm. Mặc dù tự mình nói thế, tôi nghĩ mình có thể có được vị trí này bằng cách nỗ lực hết mình. 15 phút luyện tập thêm ở căn phòng 709 đó. Nếu bằng cách phấn đấu hết mình mà tôi có thể mang hạnh phúc đến cho ai đó, miễn là có những người cần tôi, tôi muốn đáp ứng được kỳ vọng của họ. 

  “Dreams are not what you see, they’re what you fulfill…” – Ryosuke

 [Engtran]
   “From that rehearsal room… I’ve arrived here.”
Yamada Ryosuke is speaking from his heart in this new series. Holding his favorite saxophone in his hands, as the first theme he’ll talk about “hard work”. It is what got Yamada to his center positition. The ability to great effort.

“We want to start a series of Yamada Ryosuke, separated from JUMP and NYC pages”, this is what MYOJO staff told me in autumn last year. Honestly, what I thought was that “Aren’t I too insufficient for it?” Thinking about MYOJO series, I think of senpais like Kimura Takuya-san or Domoto Tsuyoshi-san. However, since I got the chance, I want to do it seriously, and I hope I’ll be able to tell about sides of “idol Yamada Ryosuke” that I haven’t been able to talk about before. I’m a little worried about how the fans reading that will feel about it, but I’ll be happy if I can be accepted also as the life-sized me.

I was 11 years old when I entered the agency. At that time I could be described as a hardworker. Hashimoto (Ryosuke) and Fukuzawa (Tatsuya), who entered at the same time, started getting to hold the microphone and sing in the first row. My position was as a backdancer at the side. I wasn’t on the same level in either dancing or singing as the others, so I was just recklessly heading up. At that time I didn’t have work other than Shounen Club, but we always practised for it at the room 709 at NHK. I still remember how during break time everyone went to buy juice. The vending machine was quite far from the room 709, it took two minutes to go there and come back. I thought it was valuable time, so I brought a waterbottle from home with me. When the 15-minute break started, I drank from the bottle, and went back to practise by myself. I believed that if I do that, I’ll be 15 minutes closer to others. Even when I got back home, I kept dancing for 3 hours. Continuing like that… well, I just had to get better (smile). I thought that no-one would notice my improvement, but Takizawa (Hideaki)-kun was watching me all that time. I was able to become the substitute for (Nakajima) Yuto-kun in the “One!” stage show. In the scene where I danced in the spotlight for the first time I thought that this is my chance, and put all my energy in it. After that my backdancer position started moving little by little to the center, I was able to be one of the main singers in a Jr concert… and I got to act in the “Tantei Gakuen Q” drama series. When the drama ended, I felt that maybe I was acknowledged a little in this world. I think that’s when I first thought that hard work will be rewarded.

One of the things I’m working hard with right now is saxophone. It is something that I want to make my weapon. I received one from my mother’s older brother 3 years ago, but that time I didn’t have interest in it, so I just left it alone in my room. But last year when we were releasing JUMP’s album, we wanted to record a band song, and there was a talk of if there’s someone who can play a wind instrument. One of the staff members said “Yamada can do it” on their own, so I couldn’t avoid it… I can’t play more than certain melodies yet, but my aim is to one day be able to play a ballad that can soothe the hearts of the people listening.

On the other hand, conserning the past year I feel accomplished with work, but I’ve also been a little complicit. What reminds me of my original intentions are my family and fans, who enjoy what I do. Even though I say it myself, I think I was able to get into this position by working as hard as I did. The hard work of those extra 15 minutes in that room 709. If by doing my best I can give happiness to someone, as long as there are people who want me, I want to keep meeting their expectations.


“Dreams are not what you see, they’re what you fulfill…” - Ryosuke

   v-trans: tuyenminh


 


No comments:

Post a Comment