“Tôi muốn tận hưởng cảm giác vui sướng với mọi người hơn là một mình đắm chìm trong đó”
- Hey!Say!JUMP là gì đối với bạn?
Hmmm, mọi người biết đấy, với cách đặt câu hỏi “Thứ gì” thì có một chút hơi khó để trả lời. Tôi nghĩ họ là động lực của tôi, là con tàu của tôi… là tất cả cuộc sống của tôi.
-Thôi được rồi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề và hỏi về quá khứ của cậu nhé. Hồi ức xa xôi nhất của bạn là?
Có lẽ là khi tôi 1 tuổi chăng?! Nằm trên rốn của cha và để ông vỗ vỗ hai má mình. Tôi là đứa con trai duy nhất trong 3 chị em và thường với một người cha, đó chắc chắn là điều mà ông ấy thấy hạnh phúc. Ông luôn cố gắng nuôi dạy tôi thành một người đàn ông mạnh mẽ.
-Cậu có 1 chị gái và 1 em gái nhỉ?
Đúng vậy. Bây giờ thì chúng tôi rất hòa thuận, nhưng, chúng tôi là những đứa tính khí thất thường. Tầm tuổi tiểu học, chúng tôi được biết đến là những “anh chị em máu chiến” (cười)
-Cậu cũng là một cậu bé mê bóng đá nữa đúng không?
Khi tôi còn ở những năm đầu tiểu học, tôi có tham gia một câu lạc bộ bong đá địa phương. Đội trưởng đội bóng là một đứa trẻ tôi chơi khá thân ở trường. Cậu ấy mời tôi theo một cách rất bình thường “Chúng tớ có một trận bóng mini, nên cậu hãy tham gia nhé”. Tham gia trân bóng đó rất vui.
-Đó là cách cậu bắt đầu chơi bóng à
Khi chơi bóng, sẽ phải chi rất nhiều cho nó. Mua bóng này, mua giày này. Nó không gây ra quá nhiều ảnh hưởng với gia đình, nên trong lúc hoang mang không biết mình có được chơi bóng không, tôi đã hỏi ý kiến của mẹ. Mẹ đã nói với tôi thế này “Có lẽ đó là ước mơ của con đấy.”
-Cậu được nhận vào đội Jr. Youth selection của J-league đúng không?
Đây là điều tôi không nghĩ là sẽ được đề cập đến, nhưng nó không giống với cái kiểu là tôi muốn được như thế. Vào thời điểm đó, cậu bạn đội trưởng được mời vào đội bóng và 4 thành viên khác cũng đến và nộp đơn. Rõ ràng tôi là đứa chơi tệ nhất nhưng lại là người duy nhất được nhận.
-Ngạc nhiên thật
Nhưng, sau đó thì việc tôi bị bắt nạt cũng bắt đầu. Những bạn trong đội bóng địa phương không chuyền bóng cho tôi nữa và họ cũng bắt nạt tôi ngay cả trong lớp học. Dẫu sao thì dù họ có làm làm gì đi chăng nữa, tôi sẽ trả đũa lại ngay (cười)
-Đội bóng Jr Youth như thế nào?
Có một cậu bé tôi thực sự rất ghét. Nhưng rồi chúng tôi dần dần nói chuyện với nhau và từng chút từng chút một thân với nhau.
-Sao cậu lại ghét cậu bé đó?
Cậu ấy chơi bóng rất giỏi. Nhưng cậu ấy chẳng bao giờ chịu chuyền bóng hết. Tôi sẽ phải tự mình làm hết. Cậu ta ích kỷ như vậy đấy. Bóng đá không phải là một trò chơi solo, đó là một trò chơi dựa trên tinh thần đồng đội. Đó là chẳng phải là điều mà tôi nên trân trọng hay sao? Tôi có thể choi hay hơn hoặc dở hơn cho nên được mọi người xung quanh mình thừa nhận là rất quan trọng. Có lẽ tạo ra chiến thắng của cả đội là quan trọng hơn cả. Tôi muốn tận hưởng cảm giác vui sướng với mi người hơn là một mình đắm chìm trong đó.
Hơn nữa, tôi là kiểu người có thể vượt qua nhiều thử thách. “Một chàng trai may mắn”
-Cậu đã vượt qua vòng audition vào Johnny’s vào năm thứ 5 tiểu học. Chuyện đó đã xảy ra như thế nào?
Mẹ và chị gái gửi đơn ứng tuyển mà không báo cho tôi biết. Tôi chưa từng quen thuộc với ngành công nghiệp giải trí. Mặc dù tôi có biết là mẹ mình thích Kinki Kids và tôi cũng từng tới một trong những concert của họ.
-Concert đó như thế nào?
Nó rất tuyệt. Lúc đó, cả Yabu (Kota) và Hikaru (Yaotome) cũng xuất hiện một chút. Họ đã nói “Một đứa trẻ nhỏ như thế đang nỗ lực hết mình. Thật tuyệt vời làm sao”
-Và rồi lá đơn được gửi đi mà cậu không hề biết
Rồi bất ngờ tôi được thông báo thế này “Con có một buổi audition hôm nay đấy”. Tôi chỉ còn biết “Eh?!”
-Cậu đã không muốn đến đó à?
Tôi đã không hề muốn tới đó. Ý tôi là, chuyện như thế xấu hổ lắm. Nhưng họ đã thuyết phục tôi bằng cách nói rằng họ sẽ mua cho tôi phiên bản đặc biệt của huy hiệu cup bóng đá thế giới (cười)
-3,000 người đã tham gia. Đó là buổi audition trực tiếp trong chương trình “Ya-ya-yah”, chương trình có sự xuất hiện của Yabu và Hikaru phải không?
Đúng thế. Buổi audition đó được xem rất nhiều lần. Các bạn sẽ nghĩ “Liệu mình có làm tốt không đây”. Sau đó tôi đã được gọi quay trở lại nơi đó.
-Và rồi cậu đã xuất sắc vượt qua
Tôi là kiểu người có thể vượt qua nhiều thử thách. Tôi đã nghĩ mình là “Một chàng trai may mắn”
Không có gì là sai khi mang trong mình ước mơ của người khác.
-Những bài học thời còn là Jr có khó khăn không?
Trong số vô số những người lúc đó, tôi luôn đứng ở hàng ngoài cùng. Mặc dù chúng tôi có rất nhiều gương trong phòng nơi chúng tôi luyện tập, không có có thể nhìn thấy chính mình nếu như người đó đứng ở tít cuối cùng. Sẽ không nhìn thấy gì hết. Bạn sẽ không nhìn thấy gì hết, sẽ không biết bạn nhảy như thế nào. Cuối cùng tôi đã nhắc đến chuyện đó. Cha mẹ đã mua cho tôi một chiếc gương rất to. Tôi thường luyện tập những bài nhảy ở nhà. Khi gia đình tôi thấy tôi nhảy, họ thường nói “Đi ra đằng kia!” Thật nhớ quá đi!
-Những tháng ngày không được biết đến vẫn tiếp tục…
Mất 2 năm để tôi được cầm micro trên tay. Những người ở cùng thời điểm với tôi đều đã từng 1 lần làm được điều đó, còn tôi lúc đó chỉ biết nhảy. Thật đáng thất vọng. Những người cầm mic đều được ánh đèn sân khấu chiếu vào còn tôi thì không. Có cảm giác như mọi thứ ngày một xa tầm với của tôi.
-Thực sự là rất đáng thất vọng.
Trong suốt năm thứ 2 khi tôi có được cơ hội của mình, tôi đã nghĩ “cuối cùng thì”, nhưng tôi đã làm được điều đó sớm hơn nhiều người và vẫn còn rất nhiều người còn đang trải qua thời gian khó khăn. Mặc dù tôi đã không nói gì về điều đó. Nhưng với tôi, đó là 2 năm dài nhất. Dài nhất.
-Cậu đã cảm thấy muốn từ bỏ đúng không?
Rất nhiều lần. Có những lúc tôi đã nghĩ “Tôi không có đủ khả năng”. Có thể khiến ngài chủ tịch hoặc ai đó chú ý đến bạn, cũng như may mắn là rất cần thiết.
-Đó là một phần rất khó khăn đấy.
Ngài chủ tịch đã từng nói với tôi “Cậu bé kia còn giỏi hơn cậu đấy”. Tôi đã nghĩ “Mọi thứ với tôi thế là hết” (cười).
-Đó là điều đã biến nghịch cảnh thành sức mạnh?
Mặc dù tôi không thích nghe những điều như thế, nhưng tôi đã biến nó thành một ngọn lửa. Một thứ gì đó như “Dù cho có bị nói như vậy, tôi vẫn có thể trở thành một người khiến người khác yêu thích”. Sẽ đến lúc đó thôi. Đã có những lúc tôi có thể làm được nhưng thất bại.
-Cậu thực sự rất ghét thất bại đúng không?
Yeah. Và cũng có thể là do tôi ghét làm cha mẹ mình buồn. Mỗi khi họ thấy tôi vật lộn với những khó khăn, họ đều nói rằng “Từ bỏ cũng không sao đâu con” nhưng trong tâm tôi nghĩ họ thực sự muốn tôi tiếp tục. “Không có gì là sai khi mang trong mình ước mơ của người khác” là điều mà tôi nghĩ. Không chỉ bởi vì họ mua cho tôi một chiếc gương đâu. Sauk hi họ đưa tôi đến đó, thấy được sự ủng hộ của họ dành cho mình, tôi đã nghĩ rằng tôi nên thử xem mình có thể đi được bao xa.
-Ước mơ của bạn lúc đó là gì?
Debut!! Là thành viên của 1 nhóm và được debut. Đó là lý do vì sao mà cho dù là bây giờ, tôi vẫn là một người mà sự tồn tại của người đó nằm ngoài dự liệu của số đông, nhưng vì ước mơ của mình, vượt qua tất cả những người khác, từng chút một, tôi tiến về phía trước và tiếp tục bước đi
Tôi đã từng cảm thấy giới hạn. Tôi không thể vượt qua bức tường cảu Yuto.
-Vào lúc đó, sự hiện diện của Nakajima Yuto đối với bạn là gì?
Cậu ấy có một bức tường mang tên “Không ai có thể đánh bại Yuto”. Nhưng tôi là người duy nhất nghĩ rằng tôi nên cố và vượt qua cậu ấy. Bí mật nhé (cười)
-Tôi hiểu
Nhưng, kể cả khi tôi cảm thấy cái giới hạn đó, rằng tôi không thể vượt qua bức tường của Yuto. Có đôi lần tôi nghĩ, có lẽ tôi nên từ bỏ thôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều hét to lên. Và bên trong tôi, dù cái thời điểm tôi nghĩ rằng cậu ấy là người mắc lỗi thì người bị trách vẫn là tôi. Và rồi khi tôi nghĩ “Còn bây giờ thì….”, vị trí của tôi bây giờ đã thay đổi. Cho nên những gì tôi có thể nói lúc này là “Rất tiếc”. Cũng cảm thấy xấu hổ nữa. Dù cho tôi có nhiều điều để nói, nhưng lại không thể nói ra để bảo vệ bản thân mình, thật chẳng ra sao đúng không? Một người đàn ông không thể nuốt lời những từ đã nói ra. Tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân vì đã không thể thừa nhận điều đó.
-Có một lần cậu đã thế vị trí của Yuto trong một concert của T&T đúng không?
Đúng thế. Tôi đã ở vị trí của Yuto, nhưng không phải ở vị trí center, tôi đứng ở tít cuối cùng với những bạn cùng lứa với tôi. Tôi khá là thất vọng vì điều đó nhưng tôi chắc chắn phải nghĩ lại về điều đó như một cơ hội cho mình. 2 ngày trước khi concert diễn ra, tôi được chỉ định là sẽ thế chỗ của Yuto. Tôi đã phải ghi nhớ 24 động tác nhảy lúc đó. Tôi đã phải nhờ đến sự giúp đỡ từ đàn anh của mình.
-Điều đó cũng gây khó khăn cho cậu đúng không?
Nhưng chắc chắn là có ai đó luôn quan sát tôi. Đó là khi tôi đang đợi đến lượt của mình trong concert “Takizawa Enbujou”, và rồi bất ngờ (Tadayoshi) Okura-kun đến và nói “Vậy cậu là Yamada-kun? Cậu nhảy rất tốt à”. Tôi nói với anh ấy “Eh?! Em luôn ở chỗ này phía đằng sau, hoặc ở tít trên kia, em nhảy tận phía sau và anh nhớ tên em ư?” Tôi đã rất vui. Nhiều đàn anh khác nhau đã đến và nói với tôi một vài điều. Ai đó đã nhận ra rằng tôi đang cố gắng. Ai đó đã biết điều đó.
-Đúng thế
Ngay cả khi đang diễn vở nhạc kịch “One!”, tôi được thay thế vị trí của Yuto một cách khẩn trương và tôi đã nghĩ người đó là Takizawa (Hideaki) Tôi không được giải thích chính xác về suy nghĩ đó. Về tất cả những điều tôi nghĩ, có lẽ họ đã chọn tôi. Vì vậy tôi rất biết ơn Takizawa-kun.
-Bạn đã bận rộn như thế nào?
Hai buổi biểu diễn 1 ngày, cái này ngay sau cái kia (cười). Tôi ghi nhớ tất cả các động tác và câu thoại trong một vài giờ. Ngay cả ngài chủ tịch cũng chạy lại từ hàng ghế ngồi và khen tôi “YOU làm tốt lắm!”
-Năm đó, bạn tham gia diễn xuất trong “Tantei Gakuen Q” nữa?
Tôi được gọi ra trong giờ giải lao tại một concert của một ai đó. Nó giống như là phỏng vấn. Tôi tự hỏi tất cả chuyện này là sao đây, nhưng rồi đó lại là một buổi tuyển chọn. Thời gian đó tôi có nghe nói đến việc này, nhưng có vẻ như trước đó họ đã quyết định giao vai Amakusa Ryuu cho Yuto. Nhưng ai đó đã nhắc đến tên tôi và họ đã quyết định gặp tôi.
-Cậu không cảm thấy vui khi được lựa chọn trong số tất cả Jr?
Điều đó là không đủ. Cảm giác thiếu hụt đó mạnh hơn bất cứ điều gì khác. Chưa từng một lần tôi cảm thấy hài lòng. Khi tôi nhảy phụ họa cho “Seishun Amigo”, tôi được quyết định nhảy cùng Yuto. Họ bắt đầu để chúng tôi cùng hoạt động, cả khi nhảy phụ họa trong một TV show của Tegoshi kun. Yuto sẽ mặc màu đỏ còn tôi là màu xanh. Lúc đó tôi bắt đầu nghĩ “Cuối cùng tô cũng đuổi kịp cậu rồi.” Đó là khi tôi trở nên cực kỳ để ý đến cậu ấy, cho đến thời điểm tôi muốn đâm xuyên qua nó.
-Vậy là cậu đã luôn nghĩ về những điều đó
Diễn tả được điều này là rất khó nhưng hồi đó rất là vui.
-Vui ư?
Rõ ràng là tôi có một đối thủ mạnh hơn tôi, đó là một cảm giác muốn có mục tiêu để hướng tới. Bởi vì luôn có những người ủng hộ tôi, tôi cũng phải mạnh mẽ mà.
Nhóm nhạc mà tôi hình dung ra không giống như thế
-Khi Hey!Say!JUMP đươc công bố năm 2007, bạn đã nghĩ gì?
Tôi đã rất vui. Ngay cả gia đình tôi cũng đặc biệt phấn khích.
-Bạn có thực sự bận rộn khi “Tantei Gakuen Q” được chuyển thể thành phim nhiều tập?
Khá là tệ
-Vậy, về việc thành lập Hey!Say!JUMP thì sao?
Chuyện xảy ra trong một concert của Jr ở Yokohama. Họ bí mật gọi chúng tôi ra và chúng tôi đã luyện tập một bài hát mà chưa một ai từng nghe qua trước đó. Tôi đã nghĩ “Có thể là chuyện gì đây?”. Nếu bạn có một dự cảm tốt vậy thì bạn có thể nhận ra rồi đấy? Nhưng dự cảm của tôi thường rất tệ nên tôi đã không nhận ra (cười). Sau đó, ngài chủ tịch gọi chúng tôi lại và tuyên bố “Các cậu sẽ debut”. “Hey!Say!JUMP” được viết trên một cái bảng trắng.
-Bạn đã nghĩ gì vào cái lúc mà ước mơ của bạn trở thành hiện thực?
Đây là một trò đùa phải không? (cười) “Không đời nào” tôi đã nói thế đấy. Sao tôi lại được chọn để trở thành một trong những người ở đây chứ? Tôi rất hạnh phúc lúc đó nhưng có một chút khó hiểu nữa. Ý tôi là, yabu và Hikaru, những người tôi đã từng thấy tại concert của Kinki Kids cũng đang ở cùng với tôi. Tôi được ở cùng một chỗ với họ. Tôi đã nghĩ “Điều này là thật ư?!”
-Cậu và Takaki là center trong single thứ 2, “Dream come true” đúng không?
Cái lúc mà từ “center” được đề cập đến tôi không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Dù luôn mang theo suy nghĩ “Mình muốn vượt qua Yuto một ngày nào đó” nhưng tôi cũng có ý nghĩ rằng sẽ không đời nào mình có thể làm được. Yuya đã làm tốt với “Gokusen” nên chỉ với lần đó, họ đã quyết định giao vị trí đó cho chúng tôi. Tuy nhiên, sau đó, họ bắt đầu tạo dựng hình ảnh của tôi như một center. Tôi không biết gì nữa. Những thứ tôi không thể hình dung ra trước đây đã thực sự xảy ra. Tôi không còn hiểu làm thế nào để lien kết một cái kết này với một cái khác nữa.
-Chắc chắn là có sự khác biệt giữa những người hâm mộ cậu và phần còn lại của nhóm quanh cái lần diễn ra concert đầu tiên của JUMP?
Những tiếng cổ vũ lớn luôn làm tôi hạnh phúc. Thành thật đấy. Nhưng, cũng có những lần tôi cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến những thành viên khác. Đó như là cảm xúc chợt đến chợt đi. Kiểu như “Huh?! Tại sai, tại sao, tại sao, tại sao?” Trong một khoảnh khắc tôi đã ước những tiếng cổ vũ đó dừng lại. Đôi khi tôi có cảm giác như mình thức tỉnh một điều gì đó.
-Ý cậu là?
Mặc dù đó là điều mà tôi luôn hướng đến, nhưng bây giờ thì nó lại khác hoàn toàn khi mọi thứ thực sự xảy ra. Nhóm nhạc mà tôi từng hình dung không giống như thế.
-Nó có giống với cảm giác cậu cảm nhận được khi còn chơi bong thời tiểu học không?
Chúng có lẽ cũng giống nhau đấy. Tôi đã được chọn để trở thành một phần của cả nhóm, tất cả đều được quan sát dưới những ánh mắt giống nhau ở những giai đoạn giống nhau. Chúng tôi đều bước đi dưới những áp lực giống nhau. Tôi không muốn tận hưởng niềm vui một mình. Bởi vì trong cùng một nhóm thì tất cả mọi người nên vui vẻ cùng nhau.
Nếu ai đó có thể làm được vậy thì tôi cũng có thể
-Cậu đã tham gia 4 drama năm 2008?
Tôi xuất hiện nhiều thế cơ à?
-Cậu trở nên bận rộn hơn những thành viên khác. Liệu cậu đã từng cảm thấy cô đơn?
Có chứ. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Tôi đã từng nghĩ “Tại sao lại chỉ là mình?” Mặc dù giờ đây tôi hiểu vì sao lại như thế, tôi chắc chấn rằng thời gian đó các thành viên khác cũng nghĩ “Tại sao chỉ có cậu ấy?!” Có lẽ người cảm thấy tồi tệ nhất là Yuto.
-Với những bộn bề công việc, cậu bắt đầu cuộc sống của một học sinh cấp 3 những năm tiếp đó. Cậu đã có một môi trường học như thế nào?
Những năm cấ 3 có rất nhiều niềm vui. Nhưng những áp lực từ công việc đã gây ra những thời điểm bất ổn về mặt cảm xúc. Trong năm thứ 2, người đã chú ý đến những bất thường đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi. Thầy là giáo viên tiếng Nhật nhưng ngay giữa buổi học, thầy nói với tôi “Em lên đây một chút” và thầy đã yêu cầu cả lớp tự học còn tôi thì được dẫn tới thư viện trường. Thầy lắng nghe bất cứ điều gì tôi cần phải nói ra. Thầy nói rằng “Đây cũng là giờ học mà”.
-Với “SUMMARY 2011” JUMP được chọn làm host đúng không?
Khi ngày diễn đầu tiên kết thúc, lúc chúng tôi nói “tạm biệt”, cũng là lúc tôi không thể ngẩng cổ lên được. Và cứ như thế tôi đến bệnh viện và được thông báo rằng tôi cần phải nằm viện để kiểm tra. Tôi mang những gánh nặng không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần nữa. Khi tôi được ở một mình, tâm trí tôi trống rỗng một lúc. Sau đó tôi cảm thấy mình không chuyên nghiệp chút nào hết. Nhưng, JUMP là host và nhiều đàn anh của chúng tôi đã vượt qua những khó khăn của họ dù cho có bất cứ điều gì xảy ra. Hôm sau, tôi luôn giữ liên lạc với một huấn luyện viên phía sau cánh gà và tôi đã vượt qua nó.
-Sao cậu phải chịu đựng như thế?
Bởi vì có rất nhiều người trông đợi được xem chúng tôi biểu diễn.
-Điều đó đã giúp cậu tiếp tục?
Đúng, tôi nghĩ vậy. Trân trọng một điều gì đó không cần đến tài năng. Mà đó là cảm xúc. Đó là liệu một ai đó có thể quyết định là họ có thể làm hay không mà thôi. Nếu như nỗ lực hết mình có thể làm ai đó hạnh phúc, có thể làm ai đó vui vẻ vậy thì nó sẽ trở thành điều gì đó rất đáng yêu? Giới hạn ư? Tài năng ư? Những từ đó sẽ không thể khẳng định được gì cả. Chúng tôi có những người luôn dõi theo ủng hộ. Nếu như suy nghĩ theo cách đó thì thà nghĩ rằng liệu có thể hay không thể làm được như thế, sao không biến nó thành một điều quan trọng để thử trước nhỉ? Tôi không muốn trở thành một người vô dụng, từ bỏ khi mà thậm chí còn chưa thử sức.
-Tôi hiểu
Tôi đã nghĩ về nó lần nữa khi đang quay “Kindaichi Shounen no Jikenbo”. Khi mà lịch trình của tôi thực sự dày đặc và những câu thoại thì quá dài. Ví dụ như khi tôi phải đọc qua 29 trang kịch bản trong một lần. “Khó mà phải không? Cậu có những câu thoại dài hơn của những thế hệ trước đấy” là điều mà thành viên đoàn làm phim đã nói với tôi.
-“Kindaichi” vốn nổi tiếng với những câu thoại dài mà?
Đúng vậy. Nhưng, họ đều chỉ ra rằng ai cũng có thể làm được. Những lời nó đó đã thắp lên trong tôi một ngọn lửa. Tôi nghĩ “Vì ai đó dã làm được,nếu luyện tập, mình cũng có thể làm được”. Hay như, nếu Chinen có thể lộn nhào giữa không trung thì tôi cũng có thể nếu tôi luyện tập. Nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng làm được đâu (cười). Nhưng, vấn đề không phải là bạn có thể? Hay không thể? Nếu bạn làm thử và nó không hoàn hảo vậy thì hãy tìm ra nguyên nhân xem bạn đã làm sai chỗ nào, cải thiện nó và rồi thử một lần nữa. Thử cho đến khi nào bạn cảm thấy như thế là đủ, cho đến khi bạn cảm thấy như thế là ổn rồi.
-Tôi thấy cách suy nghĩ đó thật tuyệt vời
Đừng nghĩ tôi là một ai đó với một sự tự tin đáng kinh ngạc nhé (cười) Tôi không được sinh ra với một khả năng đặc biệt nào cả, tôi không cao, mặt tôi tròn, tôi có hàng tá những sự bất tương xứng. Có thể sẽ mất rất lâu để có thể làm được nhưng tôi nghĩ nếu ai đó đã làm được vậy thì chắc chắn tôi cũng có thể.
-Niềm tin của cậu thật mạnh mẽ
Không hẳn đâu, tôi không thương nói về điều đó nhưng khi tôi phải vào bên trong phòng sạch của một bệnh viện, tôi nhận được một lá thư đến từ một đứa trẻ bị bệnh. Lá thư có viết “JUMP và Yamada-kun đã cho em sức khỏe và năng lượng”. Tôi đã rất lo lắng nhưng rồi một ngày sau đó tôi lại nhận được một bức thư khác của chính đứa trẻ đó “Em được ra viện rồi”. Tôi rất ngạc nhiên. Với tôi, với chúng tôi, nếu chúng tôi có thể mang lại năng lượng hoặc điều gì đó cho một ai đó ngoài kia, vậy thì chúng tôi không thể từ bỏ được.
Thứ gì đó bên trong tôi như muốn bùng nổ
-Ngay sau khi debut, cậu có nói rằng cậu vẫn nhớ cảm giác khó chịu về cái cách mà nhóm của cậu được thành lập phải không?
Bây giờ thì hoàn toàn không còn cảm giác đó nữa.
-Khi nào cậu bắt đầu cảm thấy như bây giờ?
Mới chỉ gần đây thôi nhưng có một điều thực sự to lớn đã xảy ra trong “Johnny’s World”
-Điều gì đã xảy ra?
Cùng với thời gian chúng tôi luyện tập cho “Johnny’s World”, tôi còn phải thu âm cho “Kindaichi”. JUMP đã luôn nói chuyện về ca khúc chủ đề và chúng tôi đã thực sự phấn khích. “Kindaichi” có lịch sử riêng của nó như một phần tác phẩm tuyệt vời nên ca khúc chủ đề của nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi đã nghĩ “Johnny’s World” sẽ là sân khấu đầy cạnh tranh và mỗi người đều nói đến “một con sóng lơn đang đến với chúng ta”. Tôi đã nghĩ “Thật tuyệt. Thời của chúng ta đây rồi!” và rồi……..
-Cậu được quyết định sẽ hát một mình
Tôi là người duy nhất được gọi ra khi đang luyện tập cho “Johnny’s World”. Tôi được bảo thế này “lần này cậu sẽ hát ca khúc chủ đề một mình”. Tôi có cảm giác như mọi thứ biến thành màu đen. Tôi không thể thốt ra bất cứ lời nào. Hơn tất cả tôi phải quay lại phòng thay đồ và nói ch tất cả mọi người biết tin này.
-Những thành viên còn lại chắc chắn cũng rất sốc?
Khi tôi quay trở lại phòng tập, mọi người đều đang lên tinh thần cao độ. Họ vẫn chưa biết rằng tôi là người duy nhất hát. Mọi người đều háo hức xem thể loại nào mà chúng tôi có thể hát cùng nhau. Chỉ mình tôi biết. Thật chua cay khi điều này chỉ xảy đến với tôi. Điều gì đó như muốn nổ tung bên trong tôi khi tôi nhìn gương mặt của mọi người. Điều đólà không thể. Đôi lúc, cảm giác nghi ngờ bắt đầu lấp đầy trong tôi. Thứ gì đó vỡ tan. Giống như khi bạn đang chơi trò jenga và rồi mọi thứ đột nhiên sụp đổ khi đến lượt bạn.
-Điều gì đó như vỡ tan?
Ngay cả khi trong cuộc sống cá nhân, mọi thứ đều như ngập lên vào thời gian đó. Tôi nên cảm thấy thế nào đây? Tôi nên chú trọng vào thứ gì đây? Tôi đã không còn biết gì nữa. Tôi đã đến gặp quản lý và nói :”Một khi hoàn thành lịch trình này, xin hãy để tôi dừng lại. Tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa.”
-Cậu đã nghĩ muốn rời xa khỏi thế giới này
Đúng thế.
-Nhưng cậu đã ước “bứt phá” không phải sao?Tại sao cậu lại không nghĩ rằng solo sẽ là một lối tắt để cậu đạt được điều đó?
Không đời nào. Tôi không thể để mọi người ở lại phía sau! Tôi yêu họ, tôi yêu tất cả mọi người. Tất cả những khó khăn tôi đã trải qua hay tất cả những thử thách tôi vượt qua, là bởi vì tôi tin ở JUMP và đi đến ngày hôm nay. Nhưng dù cho tôi chọn con đường nào, rồi tôi cũng sẽ làm ai đó tổn thương…
-Đó là lý do cậu muốn từ bỏ
Tôi chưa bao giờ nói với mọi người về điều đó. Những người mà tôi thổ lộ đầu tiên là Yuya và Dai-chan. Khi đó họ đã nói “Nắm lấy thử thách này sẽ mở ra một lỗ hổng lớn. Những cơn gió tốt lành sẽ thổi đến!”. Chúng tôi đã tiến hành chat nhóm với cả JUMP, tôi nói “Em rất tiếc. Lần này em sẽ hát một mình.” Rồi mọi người nói với tôi “Mọi người đều hiểu cảm nhận của em vào lúc này cho nên hãy cố lên nhé!” Người hồi âm nhanh nhất là Yuto. Tôi thấy bất ngờ. Tôi đã cho rằng cậu ấy sẽ là người chịu đựng nhiều nhất nhưng cậu ấy đối mặt với chuyện này chín chắn hơn nhiều. Tôi thấy xấu hổ thay.
-Và cậu giữ ý định muốn từ bỏ?
Tôi không thể phản bội mọi người sau tất cả những gì đã xảy ra. Tôi nhớ chúng tôi đã có một lời hứa khi được debut. “Cùng nhau bắn những chiếc pháo hoa thật lớn nhé!” chúng tôi đã nói vậy đấy. Đến bây giờ điều đó vẫn chưa thành hiện thực. Tôi chưa từng nghĩ về những thứ ngớ ngẩn như phản bội mọi người, chưa từng, chưa từng một lần. Nếu tôi không ở cùng JUMP, sẽ chẳng còn gì còn lại cho tôi hết. Sẽ chẳng còn nơi nào để đi nữa. (cười).
Bởi vì chúng tôi luôn bên nhau, luôn ủng hộ nhau
-Cậu từng nhắc đến việc Hey!Say!JUMP là cuộc sống của cậu
Bởi vì chúng tôi luôn bên nhau, luôn ủng hộ nhau. Thực sự là vây, ngay từ ban đầu đã là như vậy. Bởi vì Keito không có sự bắt đầu với Johnny’s, nên trước đây cậu ấy không thể làm gì hết. Cậu ấy đã từng khóc nhiều hơn bây giờ rất nhiều (cười). Ngay sau sự thành lập nhóm, chúng tôi đã tập trung lại và nói chuyện mà không có Keito tham gia cùng. Chúng tôi nói thế này “Cậu ấy đang phải nỗ lực rất nhiều, hãy tin là cậu ấy sẽ bắt kịp chúng ta một ngày không xa. Còn bây giờ thì ra làm quen với cậu ấy đi”. Keito đã luyện tập chăm chỉ hơn những người khác và cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn luôn cố gắng. Cậu ấy có cây đàn ghi-ta và tiếng Anh. Chúng là vũ khí của cậu ấy để giúp cậu ấy vươn lên. Mặc dù bản than cậu ấy luôn nghĩ “Mình còn nhiều thứ phải làm lắm”. Nói hay ra thì tôi nghĩ đó chính là đức tính của cậu ấy. Nếu như cậu ấy hoàn hảo thì cậu ấy không còn là Keito nữa. Luôn hướng đến một mục tiêu nào đó mới là Keito.
-Tôi có thể thấy điều đó
Cả Yuya và Dai-chan đều là những người tôi trải lòng đầu tiên về hoạt động solo, nhưng hai người đó thực sự nghĩ đến cả nhóm, họ luôn nghĩ cho mọi người. Họ là sự tồn tại không thể thiếu đối với tôi. Sự hiện diện của Chinen cũng rất lớn (cười). Tôi chưa từng tin rằng trên đời này có thiên tài nhưng mà sự thật lại ngược lại. (cười) Điều làm tôi thất vọng là tôi đã luôn nỗ lực tập đi thăng bằng trên dây còn cậu ấy thành công chỉ với 1 lần thử. Hơn nữa, cậu ấy luôn có cái biểu hiện cool như thế, cũng rất biểu cảm khi nói 'Tớ đã thành công". Sự tồn tại của cậu ấy chính là động lực của cả nhóm (cười).
-Hahahahaha
Hikaru-kun, Yabu-kun và tôi thường hay bất đồng quan điểm. Đôi lúc là với Yabu. Có những lúc quan điểm của chúng tôi không đồng nhất và có vẻ như sắp có một cuộc chiến sẽ nổ ra. Nhưng ngày hôm sau mọi thứ sẽ lại như "Chào buổi sáng~" và chúng tôi giải quyết mọi thứ bằng cách nói với nhau "Anh/em hiểu cảm nhận của anh/em nhưng cũng xin hiểu cảm nhận và suy nghĩ của anh/em nữa."Kể cả khi chúng tôi không hình dung ra mọi thứ sẽ như thế nào hay ý kiến của chúng tôi khác nhau thì mục tiêu mà chúng tôi hướng đến luôn là một. Anh ấy là người luôn dõi theo JUMP và bởi vì anh ấy còn tạo ra sự cân bằng trong nhóm nữa.
-Đúng vậy
Mặc dù có những lúc trực giác của chúng tôi khác nhau và chúng tôi có chút liều lĩnh nhưng ngay cả Inoo-chan, anh ấy thực sự luôn trân trọng JUMP. Khoảng 1 năm rưỡi về trước, nếu tôi nhớ không nhầm, chúng tôi đã trao đổi về mục tiêu mà JUMP đang hướng đến và chúng tôi nên chuẩn bị gì cho tương lai. Vì đó là một cuộc trao đổi khá căng thẳng, chúng tôi đều quay trở lại phòng với tâm trạng nặng nề. Rồi Inoo-chan đến gõ cửa phòng tôi. Đột nhiên anh cúi thấp đầu và nói "Cảm ơn em, Yamada". "Như những điều đã nói trong cuộc thảo luận lúc trước, nếu em không nói ra điều đó thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế. Vì có em, JUMP có thể làm những việc như bây giờ. Cảm ơn em."
Đàn anh của tôi đang đứng đối diện và nói những lời như vậy, thật là tuyệt quá đi. Anh ấy đã khiến tôi cảm động, anh ấy đúng là một người ấm áp.
-Cậu thực sự rất yêu quý các thành viên khác nhỉ?
Yeah. Tôi yêu họ khá nhiều đấy (cười)
Thành thật thì tớ đã từng ghét cậu
-Nói về mối quan hệ của cậu với Yuto-kun không sao chứ?
Dĩ nhiên rồi
-Cậu luôn gọi cậu ấy là “Yuto-kun”. Vậy chính xác là từ khi nào cậu bắt đầu gọi cậu ấy là “Yuto”?
Cả Yutti nữa? (cười) Năm ngoái khi Chinen 20 tuổi vào tháng 11, có nghĩa là tất cả thành viên của 7 đều 20 tuổi. Cả 4 người chúng tôi cùng tổ chức tiệc mừng. Đó là lần đầu tiên tôi đề cập đến vấn đề này, nhưng lúc đó giữa tôi và Yuto vẫn còn đó bức tường chưa phá bỏ được. Tôi đi đến quyết định và nói: “Hôm nay hãy nói thật với lòng mình, tớ sẽ bắt đầu trước”.
-Cậu đã nói gì?
Tôi bảo với Yuto thế này, “Thật long thì tớ đã từng chả ưa gì cậu”. Sau khi nghe được câu đó, cả Keito và Chinen đều nói “Tớ đã không để ý thấy đấy!” Lời tuyên bố đó chẳng khác gì một quả bom. Cả hai chúng tôi đã cười phá lên (cười).
-Nakajima-kun đã nói như thế nào?
“Tớ hiểu rồi. Và cũng đã từng như thế với cậu.” Cậu ấy nói “Nhưng cậu biết đấy, chúng ta cùng chia sẻ điều này có nghĩa là chúng ta đang dần trưởng thành rồi”. Vì thế “Kết thúc thôi.” “Đã hiểu”. Từ bây giờ chúng tôi sẽ không phụ thuộc vào BEST nữa. Mà dựa vào sức mạnh của chính mình để kéo cả JUMP theo. Bây giờ Yuto và tôi thỉnh thoảng có gặp và đi ăn cùng nhau và cậu ấy còn gọi tôi qua nhà nữa. Thời khác đó thực sự vô cùng quan trọng.
-Tôi vui vì điều đó
Yeah. Với tôi, ai cũng sẽ phải ở đó. Từ giờ về sau, JUMP sẽ là nguồn động lực của tôi, con tàu của tôi. Tôi muốn con tàu đó mang theo cái tôi của các thành viên và phát huy tất cả những cá tính đó.
-Với JUMP, JUMP sẽ như thế nào?
Hiện tại, sẽ là tiến lên, tiến lên, tiến lên nữa. Chúng tôi vẫn chưa được cho phép nhìn thấy mục tiêu cuối cugf. Hiện tại, tất cả chúng tôi sẽ hướng đến mục tiêu cao nhất. Bởi vì chúng tôi thực sự đang đi chung một con đường, hướng về cùng một mục tiêu.
-Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã nói về nhiều chủ đề đến thế này. Cuối cùng thì còn có điều gì mà cậu còn quên chưa đề cập đến không?
Tôi đã nói quá nhiều rồi, gần như không còn sót gì nữa đâu (cười). Nhưng, từ bây giờ trở đi, sẽ là JUMP. Chúng tôi sẽ bước từng bước một. Và sẽ cùng hướng đến một ước mơ, cùng bước những bước đi về phá trước. Mọi người và tôi nghĩ rằng tất cả đều bắt đầu từ lúc này đây. Đó là lý do vì sao tôi muốn viết ra điều này “Xin hãy luôn dõi theo JUMP kể từ lúc này cho mãi về sau.”
Engtran:
“Rather than rejoicing alone, I prefer to rejoice with everyone”
-What is Hey!Say!JUMP to you?
Hmmm, well you know, being asked “What” is a bit difficult. I think they’re my support, my vessel…they’re my life.
-Alright, I’ll go ahead and ask about your past. What’s your oldest recollection?
Maybe when I was 1?! Lying on top of my father’s belly and having him pat my cheeks. I’m the only male amongst my siblings and typically to a father, that surely made him happy. He tried raising me to become a strong man.
-You have an older and younger sister huh?
Yes. We get along really well now, but, we were like fickle siblings. Around elementary, we were known as the “fighting siblings” (laughs) (T/N: Roughly translated)
-You were also a soccer boy right?
When I was in my earlier years of elementary, I joined my hometown’s club. The captain was a kid I got along with well in school. He invited me in a trivial way, “We have a mini-game today so come play”. It was fun to participate.
-That’s how you joined
In soccer, you end up spending a lot of money on it. Like on the ball and on the spiked shoes. It wasn’t much of an influence at home, so while thinking that I might not be allowed to participate in it I asked my mom for permission. She told me, “That might be your dream”.
-You were accepted into the Jr. Youth selection of the J-league weren't you
You’re usually not supposed to say things like these but, It’s not like I wanted to make it in. At that time, the captain was invited and 4 other team mates went and applied for the selection as well. Clearly, I was the worst player on the team yet I was the only one who got in.
-Amazing
But, after that a lot of bullying started. My team mates from my hometown team wouldn’t pass me the ball and they’d bully me in class too. Well, whatever they’d do to me, I’d give it to them right back (laughs)
-How was the Jr Youth?
There was this one kid I really hated. We started talking and we started getting along little by little later on.
-Why did you dislike him?
He was really good at soccer. But he’d never pass the ball. I ‘d have to do it myself. He was like this lump of selfishness. Soccer isn’t a solo game, it’s a game of team work. Like, what was it that I should treasure? I was more or less good so perhaps it was important for me to be accepted by those who surrounded me. Perhaps it was important to make sure our team won matches. Rejoicing a victory alone is different than rejoicing it with others. I definitely want to rejoice with everyone.
In addition, I’m a person that makes it through things. “A guy with a bonus”
-You passed the audition for Johnny’s during your 5th year in elem. How did that happen?
My mom and sisters sent in an application without telling me. I wasn’t familiar at all with the entertainment industry. Although I knew my mom liked Kinki Kids and I had gone to one of their concerts.
-How was the concert?
It was really cool. At that time, Yabu (Kota) and Hikaru (Yaotome) came out for a bit. They said, “Such a small kid is doing his best. Amazing”
-And then and application was sent in without you knowing at all
I was told out of nowhere, “You have an audition today”. I was like, “Eh?!”
-You didn’t want to go?
I didn’t want to go. I mean, it was embarrassing. But they convinced me by saying they’d buy me a world cup limited edition pin badge (laughs)
-3,000 people participated. It was a live audition on “Ya-ya-yah”, the show Hikaru and Yabu appeared in wasn’t it
That’s right. There were reviews over and over again. You’d end up thinking, “I wonder if I didn’t do good” Afterwards I had a comeback
-Then you splendidly made it through
I’m the kind of person that makes it through things. I thought, “A guy with a bonus”
There’s nothing wrong with carrying someone’s dream
-Weren’t your lessons during your Jr. days troublesome?
Amongst the multitude of people, I was at the very edge of the rear. Although we had mirrors in the place where we had our lessons, you can’t see yourself when you’re all the way at the back. You can’t see anything at all. You don’t know how you yourself end up dancing. I might have ended up talking about that. My parents bought me a huge mirror. I often practiced my dance lessons at home. When my family would see me dancing they’d tell me, “Go over there!” How nostalgic!
-The days of no acknowledgement continued on
It took 2 years before I was able to hold a microphone. People that were there the same amount of time as me had gotten to hold one already, all I had to do at that time was dance. It was frustrating. People holding the mic had the spotlight shining down on them but I did not. Felt like it was getting further away from me. Felt like a distance that I’d never ever be able to reach.
-It was really frustrating.
During the 2nd year when I got my turn, I thought “at last”, but, I had done it earlier than others had and there were still plenty of them who were still going through hardships. Although I didn’t say anything about it. But to me, those were the longest 2 years ever. The longest
-You didn’t feel like giving up?
Many times. There were also times where I thought “My own abilities won’t be enough for this”. Having the president or someone else take interest in you and luck were necessary.
-That’s the tough part of it
I’ve had the president tell me, “That kid is better than you are”. I ended up thinking, “It’s over for me” (laughs)
-What was it that turned that adversity into strength?
Even if I was told that I wasn’t liked, I’d turn that into a fire. Something like, “Even if I’m told those things, I might become someone to be interested in”. Well, at its own timing. There were many times where I’d over do it and fail.
-You really do hate losing don’t you
Yeah. Also, it might have been because I hate making my parents sad. Whenever they’d see me struggling they’d tell me, “It’s ok to quit” but inside I’d think that they really do want me to continue. “There’s nothing wrong with carrying someone else’s dream” is what I’d think. It wasn’t just because they bought me a mirror. After having them take me there, seeing how much my family supported me, I thought that I should try seeing how far I could get
-What was your dream at that time?
Debut!! Getting put in a group and debuting. That’s why, even now I’m that person who’s existence isn’t being projected into this mirror but, for the sake of my dream, in front of all those people, little by little, I pushed forward and moved along.
I ended up feeling the limit. I can’t overcome Yuto’s wall
-At that time, what was Nakajima Yuto’s presence to you?
He had this, “No one can beat Yuto” kind of charisma to him. But I was the only one who thought that I should try and overcome him. In secrecy (laughs)
-I see
But, even I ended up feeling the limit. That I can’t overcome Yuto’s wall. There were several times where I thought, maybe I should give up on that. Every single day, I’d shout it out. And within me, even though the moment I thought that Yuto was just different than me, the one who’d end up scolded would be me. Although, the moment I said “as for now—“, my position has shifted. That’s why all I can say now is “sorry”. It was shameful. Even though I’d have things to say, not saying them to protect myself is pretty lame isn’t it? A man who can’t take back his words. I can’t forgive the me who couldn’t give in.
-There was a time you stood in for Yuto for a Tackey and Tsubasa concert right?
Right. I was Yuto’s replacement, but it’s not like I was the center, I was at the very end of those who were at the same year as me. I had my frustrations about it but, I definitely had to think of it as a chance. 2 days before the concert, it was decided that I’d be his replacement. I had to memorize 24 dance sets by that time. I had to ask our Jr. upperclassmen to help me out and teach me.
-It was troublesome for you wasn’t it
But you know, someone was surely watching me. This was when I was waiting for my turn during “Takizawa Enbujou” but, all of a sudden, (Tadayoshi) Okura-kun came and said, “So you’re Yamada-kun? You’re good at dancing aren’t you”. I told him “Eh?! I’m all the way back here, on top of that, I dance all the way at the back and you remember my name?” I was so happy. Different senpai would come and tell me things several times. Someone was able to recognize that I was trying so hard. It reached someone.
-That’s right
Even during the stage play “One!” I was sent in a hurry as Yuto’s replacement and I think Takizawa (Hideaki) was the one who handpicked me. I wasn’t exactly told about that though. Seeing all of that I thought, maybe they picked me. That’s why I’m really thankful to Takizawa-kun.
-How busy were you?
There were two performances in one day, one after another (laughs) I memorized all of my dance moves and lines in a few hours. The president would come running in from the seating area and praise me saying, “YOU were great!”
-That year, you acted in the drama, “Tantei Gakuen Q” didn’t you?
I was called during the interval of someone’s concert. It was something like an interview. I was wondering what it was all about, but it turned out to be an audition. I recently heard this but, it seemed like back then they had decided on giving the role of Amakusa Ryuu to Yuto. But someone had mentioned my name and they decided to meet me.
-Weren’t you happy about rising up amongst all the other Jrs?
It wasn’t enough. The feelings of it not being enough were stronger than anything else. Not once was I satisfied. When I was doing back dancing for “Seishun Amigo” it was decided that I’d be dancing with Yuto. They’d start putting us together even when we back danced in a music tv show for Tegoshi kun. Yuto would be in red and I would be in blue. At that time was when I started thinking, “I’ve finally caught up to you”. That’s when I started becoming incredibly conscious of Yuto, to the point where I thought that I wanted to pierce through it.
-So you were thinking about those things
The way to say it is difficult but, it was really fun back then
-It was fun?
I clearly had a rival that was stronger than me, it was a feeling of wanting to aim for that. Because there’s people that supported me, I also had to be strong.
The group I pictured isn’t like this
-When Hey!Say!JUMP was announced in 2007, what did you think?
I was happy about it. Even my family was extremely overjoyed.
-Where you really busy when “Tantei Gakuen Q” was made into a continuing drama?
It was pretty bad
-Then, what about when Hey!Say!JUMP was formed?
It happened at a Jr. live event in Yokohama arena. They secretly got us together and we practiced a song that we had never heard before. I thought, “what could this be?”. If you had good perception then you’d be able to notice right? But I have horrible perception so I wasn’t able to realize it (laughs) Afterwards the president called us over and said, “You guys are going to debut”. “Hey!Say!JUMP” was written on a white board.
-What did you think the moment your dream came true?
This is a joke right? (laughs) “No way” I said. Why would they pick me to be amongst this group of people? I was happy at that moment but I was confused. I mean, Yabu and Hikaru, the ones I had seen at a Kinki concert were there too. I was put together with those two. I thought, “Is this really true?!”
-You and Takaki became the centers for your second single, “Dreams Come True” didn’t you
The moment “center” was mentioned I didn’t know what was going on. While thinking, “I want to overcome Yuto one day” I also thought that there was no way to do so. Yuya was doing good with “Gokusen” so just for that one time they decided on us two. However, after that, they started establishing me as the center. From then on, my connection to Yuto came crumbling down. I didn’t know anymore. The things I couldn’t imagine had actually happened. I didn’t understand how to connect one end to another anymore.
-There must have been a difference in those who supported you and the rest around the time of your first concerts as JUMP
The huge cheers would make me happy. Honestly. But, there were also times where I felt unpleasant feelings towards the other members. It was like feeling out of place. Like, “Huh?! Why, why, why, why?” For a moment I wished for that cheering to stop. Somehow it was like I awoke to something.
-What do you mean?
Even though it was what I was aiming for the whole time, it was completely different now that it had actually become a reality. The group I had pictured wasn’t like this.
-Was it like the feeling you felt in elementary school when you were in the soccer team?
They might be the same. I had been put in to be part of a group, everyone was looking on with the same gaze, all at the same step. We were all walking with the same tension. I don’t want to rejoice by myself. Because I wanted to be in a group so I could rejoice with everyone.
If someone else was able to do it then I could do it too
-You appeared in 4 dramas in 2008 right?
I came out in that many?
-You were busier than all the other members. Did you ever feel any solitude?
I did. I wasn’t flooded by it though. I thought, “Why is it just me?” Although I understand why now, I’m sure back then the other members also thought, “Why only that guy?!” Perhaps the one who felt that the most was Yuto.
-While you were busy with work, you started high school the following year. What kind of high school life style did you have?
I had fun being in high school. But having heavy pressure at work caused moments of emotional instability for me after all. During my 2nd year of high school when I was feeling emotionally unstable, the person that noticed it was my homeroom teacher. He was my teacher for Japanese but even during the middle of our lessons he’s tell me, “Come here for a bit” and he’d tell the class to do self study while he’d take me to the library. He heard me out with whatever I’d have to say. He said, “This too is class time”.
-For “SUMMARY 2011” JUMP was appointed as the hosts right
When the first day ended, the moment we gave our “Good-bye” greetings, I couldn’t raise my neck. Just like that I went over to the hospital and I was told that they’d have to hospitalize me. I had both a physical and emotional burden on me. When we parted, my mind was loose for a moment. I felt then that I’m not a professional. But, JUMP were the hosts and our senpai had overcome their problems no matter what had happened. The next day, I was always in contact with a trainer behind the scenes and I overcame it
-Why did you go that far?
Because we had people that were looking forward to our live stage
-That kept you going?
Yes. I think so. Treasuring something doesn’t take talent. It’s feelings. It’s whether someone can decide if they can do it or not. If it was possible that us trying our best would make someone happy, if it was possible that it was for someone’s sake then doesn’t that turn it into something lovely? Limits? Talent? Those words won’t settle it. We have people that look forward to us after all. If you think that way then rather than thinking if you can or can’t do it, how about making it important to try it out first? I don’t want to become a lame guy who gives up before he even tries.
-I see
I thought about that again when I was working on “Kindaichi Shounen no Jikenbo”. When my schedule was looking really tight and my lines were really long. Like when I had to read through 29 pages in one go. “This is hard isn’t it? You have longer lines than past generations” is what the staff of “Kindaichi” would tell me.
-“Kindaichi” is famous for having long lines isn’t it?
Right. But, they all point out that everyone was able to do it. Those words light me up in fire. I think, “Since someone else was able to do it, if I practice, I too can do it”. Or how, if Chinen was able to do the mid-air swing then I too can do it if I practice. But I might not be able to do it (laughs) But, it’s not about can you do it? Or can you not do it? If you try it and it’s no good then find the source of where you went wrong, improve it and then try it one more time. It’s good to try it as many times as you need until you get it right.
-That way of thinking is wonderful in my opinion
It’s not that I’m someone with amazing confidence (laughs) I wasn’t born with a particularly special talent, I’m not tall, I have a round face, I have tons of complexes. It might take me a long time but, I think that if someone has done it then I can surely do it too.
-Your belief is strong
Not at all, I don’t really talk about this often but when I had to go to inside a hospital clean room, I received a letter from a child with an illness. The letter said, “JUMP and Yamada-kun give me health and energy”. I was worried but a day later I received another letter from the same kid. It said, “I’ve been discharged”. I was so surprised. As for me, as for us, if we’re able to give energy or something else to anyone out there then we can’t give up
Something inside of me burst open
-Immediately after you debut, you said you remember feeling uncomfortable about the way the group was formed right?
I don’t feel that at all now.
-When did you start feeling that way you do now?
This is fairly recent but there was something huge during “Johnny’s World”
-What happened?
At the same time that we had rehearsals for it, I also had recording to do for “Kindaichi”. JUMP had been talking about the theme song and we were all really excited about it. “Kindaichi” has its share of history as a great piece of work so the theme song would definitely catch a lot of attention. I thought “Johnny’s World” would be JUMP’s competing live stage and everyone was talking about how “a huge wave was coming our way”. I thought “How great. Now’s our time!” and then----
-It was decided that you’d be singing alone
I was the only one called during our “Johnny’s World” rehearsal. I was told, “You’ll be doing the theme song alone this time.” I felt that everything had turned pitch black for me at that moment. I couldn’t even get words to come out. On top of that I had to go back to the dressing room and tell the rest of the members.
-The members must have been shocked too
When I got back to the rehearsal, everyone else was in high spirits. They didn’t know yet that I was going to be the only one singing. Everyone was looking forward to the kind of song we’d possibly be singing together for the theme song. Only I knew. It was harsh that only this was happening for me. Something inside of me burst open when I saw the member’s faces. It was impossible. Somehow, feelings of doubt started to pile up. Something broke all at once. Like how you’re only supposed to draw out one jenga block yet it tumbles down on you when you do.
-Something broke inside of you
Even within my private life, things were already piling up during that timing. What should I feel? What should I focus on? I didn’t know anything anymore. I went to see our manager. I told him, “Once the things I have on schedule are done, please let me quit. I can’t do this anymore.”
-You thought you wanted to get away from this world
Yes.
-But you wished to “pierce through it all” didn’t you? Didn’t you think of your solo as a shortcut to get to that?
No way. I can’t leave anyone behind! I love them. I love them all. No matter what hardships I’ve been through or the harsh things I’ve been through, everything was because I believed in JUMP and got this far. But no matter what way I decided to go, I’d end up hurting someone…
-That’s why you wanted to quit
I never told the members about that. The ones I confided in first about my solo debut where to Yuya and Dai-chan. When I did they said, “Taking advantage of this will open up a huge air hole. Good wind will blow in!”. We went ahead and did a group text chat as JUMP and I said, “I’m sorry this time. I’ll be doing it alone.” Then everyone told me, “We understand how you’re feeling so do your best!”. The one who responded the fastest was Yuto. Somehow I thought, “huh?”. Yuto is supposed to be the one who’d be suffering the most yet he’s handling this more maturely then I am. I felt embarrassed.
-And you held on to you wanting to quit
I couldn’t betray them like that after all. I remembered that we all made a promise when we had our debut. “Let’s launch huge fireworks!” we said. We still haven’t launched fire works together. I haven’t thought about anything stupid like betraying them ever, not even once. If I wasn’t here with JUMP, there’d be nothing left for me. I’d have nowhere to go. (laughs)
Because we’ll always be here supporting one another
-You mentioned that Hey!Say!JUMP was your life.
Because we’ll always be here supporting one another. Really, ever since the beginning. Because Keito didn’t have a history with Johnny’s he couldn’t do anything in the beginning. He cried way more than he does now (laughs) Immediately after our formation, we all got together and talked without Keito. We said, “That guy is putting in great effort, believing he’ll catch up to us someday. Let’s match up with that guy right now.” Keito has worked harder than others and even now he keeps doing his best. He has his guitar and English, these are his proper weapons to back him up. Although the person himself still thinks, “I’ve got more to go”. In a good meaning, I think that’s Keito’s virtue. If he was completely perfect then he’d no longer be Keito (laughs) Continuing to aim for something is what makes Keito.
-I see
Also, Yuya and Dai-chan were the ones I consulted first about my solo debut, but those two really thought about the group, they thought about everyone. They’re an indispensable existence to me. Chinen’s existence is big to me too. I never believed genius’ existed but they do (laughs) What frustrates me is that even though I really really practiced tight rope walking and he did it in one go. On top of that, he’s the one member that always has this cool, composed expression when he says, “I did it”. When I see that expression, the members take offense. Because we’re all the same in how we think, “If you did it then I can do it too”. That’s why Chinen’s presence is really motivational within our group. Chinen thinks of it till that point, faces us and then makes that face when he says, “I did it” (laughs)
-Hahahahaha
Hikaru-kun, Yabu-kun and I have gone against each other many times too. Sometimes it’s with Yabu. There’s been times when our opinions don’t match up and it seems like a fight will break out of it. But the next day it’ll be like, “Good morning~” and we’ll settle things by saying, “I understand how you feel but also understand the way I think and feel”. Even if we can’t picture it or our opinions differ, the thing we both aim for is still the same. He’s the one that overlooks JUMP and because he’s there balance exists in our group.
-That’s right
Although there are several times when our intuitions differ and we end up being reckless but even Inoo-chan as well, he really treasures JUMP. It was about a year and a half ago I think, we were having conversations about where JUMP was heading and what we should prioritize for our futures. Because it was such a heavy conversation, we all went back to our rooms with our tensioned up expressions. Then Inoo-chan came knocking to my room. Then he suddenly lowered his head and told me, “Thank you, Yamada.” He told me, “Just like the conversation we had earlier, if you hadn’t conveyed that then it wouldn’t have happened. Because you’re here, JUMP can do the activities it does now. Thank you.”
My senpai was facing me and telling me something like this, it was really cool to me. He moved my heart, he’s truly a warm person.
-You really love the members don’t you
Yeah. I love them quite a lot (laughs)
To be honest, I used to not like you
-Is it ok if I ask about your relationship with Nakajima-kun?
Of course
-You’ve always called him, “Yuto-kun”. So when exactly did you start calling him just, “Yuto”?
Like, Yutti too? (laughs) Last year when Chinen turned 20 in November, it meant that all of 7 had turned 20. The 4 of us went out together to celebrate. This is the first time I mention this but, at that time I still had a bit of a wall left over with Yuto so I took a dive and said, “Let’s speak truthfully today, I’ll start”.
-What did you say?
I told Yuto, “To be honest, I used to not like you”. After hearing that both Keito and Chinen said, “I didn’t take any notice!” It was too much of a bombshell announcement. The two of us ended up laughing (laughs)
-What did Nakajima-kun say?
“I get it. Also, I too didn’t like you.” He said. “But you know, the two of us sharing this means we’re on our path to adulthood”. That’s why, “Let’s end this already.”, “Understood”, we said. From then on all of us spoke truthfully. We said, “From now on let’s not just rely on BEST. Let’s rely on our own strengths to pull JUMP along”. Now Yuto and I occasionally meet up and have meals together or I call him over to my house. That moment was extremely important.
-I’m glad
Yeah. To me, the members have to be there. From now on, JUMP will be my support, my vessel. I want that vessel to take in everyone’s essence and invest in it.
-As for JUMP, what will it become?
For now, it’ll go up, up, up. We’re still not allowed to see our final goal. For now, all of us will aim for the very top. Because we’re all really on the same step, walking forward.
-Thank you very much for talking about so many topics. Finally, is there anything you forgot to mention?
I spoke so much, there’s pretty much nothing left (laughs) But, from now on it’ll be JUMP. We’ll take it one step at a time. At the same pace, we’ll head towards the same dream and we’ll take the same step forward together. The members and I think that it’ll all be from now on. That’s why I’d like you to write down, “Please watch over JUMP from now on”.
v-trans: tuyenminh
Thanks ad nhìu :)
ReplyDelete