Sunday, May 10, 2015

[TRAN] MYOJO 6.2014-Okamoto Keito letter Long Interview




The world I got involved with a thought to be close to my father was a place to be known how my father is great.
The fact that members adjust to my level was shocked to me and their kindness was tighten my heart.

I’m going to pursue my fathers back forever with my company like a family.



Q: Tôi có cảm giác cậu sẽ không nói gì nhiều về bản thân.
A: Tôi là tuýp người không thích nói về bản thân. Nhưng tôi nghĩ buổi phỏng vấn này sẽ là một cơ hội tốt.

Q: Vậy tôi muốn hỏi về tuổi thơ của cậu. Kí ức xa nhất của cậu là gì?
A: Kí ức xa nhất… Tôi cũng không nhớ chính xác, nhưng nghe kể hồi mới hai hay ba tuổi tôi đã cùng gia đình tới Hawaii. Tôi chỉ nhớ là mình có lặn trong hồ bơi, nên có hẳn là kí ức xa nhất trong cuộc đời tôi.

Q: Lặn khi còn nhỏ như vậy sao?
A: Trong nhà tôi vẫn còn giữ tấm hình chụp. Anh/Chị có biết bìa album “Nevermind” của Nirvana không?

Q: Là hình một đứa bé đang bơi phải không?
A: Đúng vậy. Tôi đã nghe nhạc của họ được bốn, năm năm nay và tôi nói với bố rằng bức hình (ở nhà) thật giống với bìa album. Bố tôi đáp bố tôi đã cố tình chụp cho giống.

Q: Ồ, ra thế.
A: Bố tôi đã phải thử vài lần mới chụp được bức hình nên tôi nghĩ vì thế tôi mới nhớ được chuyện đó, là do lúc đó tôi quá bất ngờ (cười)

Q: Haha! Lúc còn học tiểu học cậu như thế nào?
A: Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm. Lúc đó tôi không thích ở trong nhà nên hay ra ngoài chơi… Có lẽ lúc ấy tôi khá sáng dạ.

Q: Giống đại ca trong nhóm ấy hả?
A: Đợi đã! Tôi nhớ ra rồi *LOL* Tôi chẳng sáng dạ chút nào cả (cười). Sinh nhật tôi vào mùng 1 tháng 4 và tôi lại nhỏ tuổi nhất lớp nên lúc nào tôi cũng là lùn nhất. Thành tích học tập và thể thao của tôi đều bình thường nên tôi chẳng hề nổi bật chút nào. Nói chung là một người khá trầm. Theo tôi nhớ thì mình chẳng nói chuyện với ai, cũng chẳng đánh nhau với ai.
*Ở Nhật, các em sinh từ mùng 2 tháng 4 năm trước cho tới mùng 1 tháng 4 năm sau thì học chung một lớp*

Q: Thật vậy ư?
A: Một người rất hòa bình. Tôi rất yêu quý mẹ tôi và điều đó có lẽ liên quan tới việc mẹ đã luôn dạy tôi rằng “Đừng làm những việc con không muốn người khác làm với minh”.

Q: Cậu không phải một cậu bé nổi bật.
A: Nhưng tôi nổi bật nhờ ngoại hình (cười). Hồi học tiểu học, tóc của tôi rất dài. Nó dài đến tận ngực. *@@*

Q: Thật ư?
A: Là ý của bố tôi. Thường thì bọn nhóc tuổi đó không muốn làm những điều khác biệt, nhưng tôi lại không được cắt tóc. Tôi còn nhớ mình đã khóc rất nhiều và bảo mẹ “Con muốn được cắt tóc!” và rồi cuối cùng thì cũng được! Giờ thì tôi thấy kiểu tóc đó cũng chất nhưng bấy giờ thì tôi không thích.

Q: Từ bao giờ cậu bắt đầu nhận ra bố mình là một nghệ sĩ?
A: Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng việc bố tôi là người nổi tiếng là điều quá bình thường đối với tôi. Nhưng tôi cảm nhận được điều đó rõ ràng hơn khi bản thân tôi bắt đầu sống trong thế giới này.

Q: Tại sao cậu lại sang Anh khi mới chỉ học lớp bốn?
A: Là do bố mẹ tôi quyết định. Tôi đâu phải một cậu nhóc 9 tuổi siêu ngầu có thể nói “Con muốn sang Anh!” đâu! (cười)

Q: Lý do là gì?
A: Sau này tôi mới hỏi bố. Bố tôi nói nếu muốn vào một trường đại học tốt ở Nhật thì phải đi học thêm từ hồi tiểu học, và ngày nào cũng phải về nhà tầm 10 giờ đêm. Việc nhìn thấy trẻ con tối đêm mới đeo cặp về nhà là chuyện bình thường, nhưng bố tôi không thích như vậy, nên mới quyết định đưa tôi sang Anh.

Q: Kiểu như một chính sách giáo dục phải không?
A: Đúng thế. Tôi được tham dự một trại hè ở Anh trong vòng một tháng trước khi quay trở lại Nhật. Tôi được gia sư dạy tiếng Anh cho một tháng ở Nhật. Nhưng toi không thể nào nói được tiếng Anh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy vì bấy giờ tôi còn chưa biết bảng chữ cái.

Q: Đúng vậy.
A: Và rồi đột nhiên tháng chín tôi được đưa tới sân bay. Khi tôi quay đầu lại ở cửa đi, bố tôi vẫy chào tôi với một nụ cười, còn mẹ tôi khóc rất nhiều. Tôi lên máy bay mà vẫn nghĩ “Sao mẹ lại khóc nhỉ?” Khi tới sân bay ở Anh tôi đã nghĩ “Đây là đâu?” Tôi phát hiện ra một người đàn ông tay giơ tờ giấy có ghi chữ “OKAMOTO KEITO”.

Q: Vậy là cậu đã một mình tới đó.
A: Chính ra họ nên đi cùng tôi. Lúc đó tôi mới chỉ có chín tuổi (cười).

Q: Cậu đã trải qua một chuyện trọng đại.
A: Tôi cũng nghĩ đó là một việc lớn. Nghe có vẻ kì lạ nhưng tôi cũng chẳng nhớ nhiều lắm về chuyện đó. Tôi cũng chẳng nhớ tôi đã sống sót kiểu gì khi mà chẳng ai nói được tiếng Nhật.

Q: Hahaha.
A: Tôi được đưa tới trường mà chẳng biết gì cả. Tôi đang học lớp bốn, nhưng vì tiếng Anh quá kém nên tôi chỉ được học lớp hai. Những năm sau đó tôi đã nhảy cóc và học theo đúng tuổi.

Q: Cậu có nhớ nhà không?
A: Ngày đầu tiên thì tôi có khóc, nhưng bố tôi nói rằng một tuần sau khi bố gọi tới thì tôi đã quen rồi (cười). Tôi cũng chẳng nhớ, nhưng bố tôi có nghe được tiếng bạn bè tôi ở phía sau.

Q: Tốt ghê!
A: Nên nói sao nhỉ… Cũng không có gì khó khăn. Tôi vẫn luôn vui vẻ cùng những người bạn rất thân thiện.

Q: Đầu tiên cậu sống chung với nhà người khác đúng không? *Đây là hình thức học sinh sẽ ở chung với một gia đình do trường sắp xếp*
A: Đúng. Và gia đình đó người Nga. Mọi người đều nói tiếng Nga, nên tôi lúc đó kiểu như “Đợi đã! Sao lại là người Nga? Tôi đâu biết nói tiếng Nga!” Nhưng tôi vẫn có những kỉ niệm hạnh phúc với họ. Năm sau thì tôi chuyển vào kí túc.

Q: Cuộc sống trong kí túc xá của cậu như thế nào?
A: Tôi có tới 7 người bạn cùng sống trong một phòng lớn . Về cơ bản thì học sinh ở Anh học chung với nhau từ mẫu giáo tới trung học. Tôi đã nghĩ mình sẽ học chung trường cấp hai với họ nhưng rồi trường tôi phá sản nên tôi đã chuyển trường.

Q: Thật là đầy sóng gió trắc trở.
A: Đúng thế (cười). Trường tiếp theo tôi học rộng tới mức có đến mười sân tennis và hai sân bóng bầu dục. Có học sinh còn đi ngựa tới trường nữa.

Q: Ngựa?!?!
A: Ở Nhật là chuyện không thể tin được phải không? *Thực ra thời buổi này để có thể cưỡi ngựa ra đường thì tuyệt đối không phải thiếu tiền O.o*


Q: Cậu có trải qua chuyện gì mà ở Nhật không hề có không?
A: Chúng tôi phải chọn giữa lục quân (đánh trên bộ), hải quân và không quân cho giờ học ngoại khóa. Đối với hải quân thì phải học dùng thuyền trên sông, còn với không quân thì học điều khiển trực thăng. Tôi đã chọn lục quân nên phải đi bộ 45km trong ba ngày và phải mang theo lều, đồ ăn và súng đạn.

Q: Là như thế nào vậy?
A: Chúng tôi phải tự mở đường bằng cách dẹp cây cối hai bên. Rồi đột nhiên chúng tôi nhận lệnh “Địch tới! Trườn đi” Có vài người đã phải bỏ cuộc nên thực ra rất khó. Đến tối chúng tôi phải tự dựng lều và nấu ăn.

Q: Đã bao giờ cậu nghĩ “Sao mình lại ở Anh? ” chưa?
A: Chưa bao giờ. Thực ra tôi rất biết ơn bố. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi có thể học tiếng Anh và rất tự tin khi sống một mình.

Q: Hồi ở Anh thì bao lâu cậu về Nhật một lần?
A: Tất cả các kì nghỉ đông và nghỉ hè.

Q: Cậu có chút thông tin gì về giới giải trí không?  A: Không hề.

Q: Vậy tại sao cậu lại muốn vào Johnny’s?
A: Tôi đã đi xem bố diễn và tới nhìn nhiều sân khấu. Trong kì nghỉ khi Nhật, khoảng năm 2006, bố tôi đã giới thiệu cho tôi một nơi mà không phải sân khấu của bố. Đó là “Takizawa Kakumei”, tôi đã biết Takky và tôi rất thích anh ấy.

Q: Cậu cảm thấy thế nào sau buổi diễn?
A: Phải nói sao đây, quá tuyệt vời. Tôi cũng đã thấy rất nhiều Johnny Junior. Có lẽ Yabu-kun và Hikaru-kun cũng diễn trên sân khấu. Những cậu bé cùng tuổi với tôi khi hát và nhảy đều tỏa sáng. Tôi không biết gì nhiều về Junior nhưng tôi đã rất hối hận.

Q: Hối hận?
A: Đúng vậy. Tôi đã được đi xem bố diễn từ ngày còn nhỏ và luôn tưởng tượng “Mình muốn được như bố một ngày nào đó”.

Q: Ra vậy.
A: Nói thật, tôi cũng muốn vào giới giải trí, nhưng tôi không dám nói ra. Bố tôi nói “Sao con không thử học ghi-ta?” nhưng tôi đã trả lời “Không đâu” vì dù có thích nhưng tôi thấy xấu hổ. Điều tương tự xảy ra đối với Johnny’s. Tôi đã chẳng thể nói “Con muốn” với cả tôi cũng đang ở Anh nữa.

Q: Cậu không thể tiếp tục nói dối chính bản thân mình khi thấy những cậu bé trạc tuổi trên sân khấu phải không?
A: Đúng vậy. Vì thế tôi đã hối hận tại sao mình không nói sớm hơn. Khi buổi diễn kết thúc, lần đầu tiên tôi đã nói với bố rằng “Con cũng muốn làm điều đó.”

Q: Bố cậu đã nói gì?
A: Bố tôi nói “Để bố hỏi Johnny-san đã” và rồi tôi được nhận vào Johnny’s.

Q: Rồi cậu bắt đầu hoạt động với tư cách một Johnny Junior. *dịch thoáng*
A: Ngay trước ngày diễn ra “Johnny Junior no Diabouken”, tôi đã được gặp Johnny-san lần đầu tiên. Đột nhiên ông ấy nói “You! Ngày mai lên sân khấu!” Tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì nhưng rồi hôm sau tôi đã đứng trên sân khấu và giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh trước mắt rất nhiều người hâm mộ.

Q: Có đột ngột quá không?
A: Có đấy. Yuto giới thiệu tôi trong phần MC rồi tôi xuất hiện trên sân khấu và nói tiếng Anh. Sau đó tới bài hát kế tiếp nhưng tôi lại không thể nhảy nên chỉ mau chóng lùi vào cánh gà. Không chỉ khán giả mà cả các Junior cũng không biết tôi là ai. Đó chính là sân khấu đầu tiên trong đời tôi.

Q: Cậu có hồi hộp không?
A: Có chứ. Nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc với công việc này khi từ sân khấu tôi được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của mọi người. Rồi tôi nghĩ rằng lẽ ra mình nên bước chân vào sớm hơn.

Q: Ban đầu, các hoạt động của cậu chỉ có trong kỳ nghỉ thôi phải không?
A: Đúng thế. Sau concert đó tôi quay về Anh và đi học như bình thường. Lần tiếp theo là kỳ nghỉ đông và tôi đã gặp Chinen lần đầu tiên. Đó là concert của Junior ở Yoyogi. Tôi được xuất hiện ở phần MC và rồi lại quay về Anh.

Q: Ngay sau đó cậu được debut với tư cách là một thành viên của Hey! Say! JUMP.
A: Đúng vậy. Johnny-san nói với tôi “Ta sẽ thành lập Hey! Say! JUMP bằng cách thêm một số thành viên như Yabu-kun và Hikaru-kun vào Hey! Say! 7. Ta đang nghĩ sẽ thêm cậu vào nữa nhưng nếu cậu trở lại Anh thì ta sẽ thêm người khác.”*Nếu ngày ấy cậu ấy từ chối cơ hội này thì thành viên thứ mười của JUMP sẽ là ai đây?*

Q: Câu trả lời của cậu là gì?
A: Tôi đã suy nghĩ việc này rất nghiêm túc. Tôi không thể hát và nhảy. Tôi nói tiếng Nhật cũng không giỏi vì tôi đã ở Anh được 5 năm. Vì thế tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rằng liệu trả lời “Cháu sẽ làm” thì có được không. Có rất nhiều Junior có kinh nghiệm . Liệu tôi vào nhóm và debut sớm hơn họ thì có được hay không?

Q: Cậu đã suy nghĩ rất nhiều.
A: Nhưng nếu tôi để tuột mất cơ hội này thì tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội tuyệt vời như thế nữa. Nếu tôi từ chối thì tôi sẽ phải hối hận. Tôi đã hối hận vì làm Junior quá muộn nên tôi không muốn hối hận thêm nữa. Tôi có ước mơ và khát khao được bắp kịp bố tôi. Và tôi cũng muốn chứng tỏ bản thân trước mắt người mẹ đang sống xa cách *Bố mẹ của cậu ấy đã ly dị* Tôi nghĩ lý do để Johnny-san chọn tôi là bởi ông ấy nhìn thấy điều gì đó ở tôi. Vì thế tôi đã trả lời “Cháu muốn làm.” Đó không phải một quyết định dễ dàng, nhưng tôi đã nói với ông ấy “Cháu muốn thử.”

Q: Và rồi cậu trở thành một thành viên JUMP.
A: Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Q: Cậu mới chỉ có một chút ít kinh nghiệm làm Johnny Junior nên cậu cần nỗ lực rất nhiều và cậu thấy rất khó khăn?
A: Tôi chẳng thể làm nổi điều gì cả. Không chỉ hát và nhảy mà còn cả nói tiếng Nhật nữa. Đương nhiên tôi có thể chống chế rằng mình sống ở Anh, nhưng vậy “Thì sao?” Không nói được tiếng Nhật chỉ đơn giản là nhược điểm nên tôi bắt đầu học lại tiếng Nhật.

Q: Cậu có dựa dẫm vào ai không?
A: Không. Tất cả bạn bè của tôi đều ở Anh. Tôi là con một. Hồi tôi còn nhỏ mẹ tôi cũng rất hiền nên tính tôi luôn không muốn làm ai phải lo lắng, và tôi cũng không muốn nói điều này với bố mẹ.

Q: Thật là khó khăn.
A: Nhưng cảm xúc của tôi không nặng về chuyện khó khăn thế nào mà về việc thấy có lỗi với các thành viên khác.

Q: Tại sao?
A: Vì tôi là gánh nặng của bọn họ . Tôi làm phiền tới họ rất nhiều. Khi chúng tôi tập nhảy cho Ultra Music Power, nếu so với mọi người thì chỉ có mình tôi là không thể nhảy. Đến lúc đó tôi mới nhận ra.

Q: Điều gì?
A: Mọi người đã phải điều chỉnh theo trình độ của tôi. Có lẽ phần nhảy đã phức tạp hơn rất nhiều và nhìn chất hơn, nhưng vì tôi mà mọi người không được nhảy theo bản gốc. Tôi không cùng trình độ với họ nên phần vũ đạo đã được làm cho dễ đi. Tôi đã nhận ra điều đó ngay sau buổi tập đầu tiên. Vì thế tôi đã khóc trong lúc tập và nghĩ rằng mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

Q: Cậu đã nghĩ vậy à.
A: Khi quyết định trở thành một thành viên của JUMP, đó là giấc mơ của tôi, nhưng giấc mơ ấy đã hi sinh các thành viên khác. Tôi hối hận về quyết định của mình ngày hôm đó. Có lẽ các thành viên đã được vui vẻ hơn nếu lúc đó tôi không trả lời “Vâng.” Nếu không phải là tôi, JUMP có thể đã khác với một thành viên tốt hơn…

Q: Cậu hối hận rồi.
A: Đây không phải trò chơi. Chúng tôi đứng trước mặt những người hâm mộ. Nếu là một fan của JUMP, tôi sẽ nghĩ “Sao cậu ta lại ở trong JUMP?” Đương nhiên họ sẽ nghĩ như vậy, nhưng họ cũng rất tốt bụng. Nhưng các thành viên luôn hỏi tôi “Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không?” Đương nhiên tôi không thể nói “Xin lỗi, chỉ vì tớ” nên tôi đã nói “Tớ bị đau đầu.”

Q: Các thành viên thật là tốt.
A: Các thành viên… Tôi sẽ òa khóc khi nhớ về hồi đó…

Q: Cứ từ từ.
A: Mọi người đều rất tốt. Họ có thể bỏ rơi tôi nhưng họ lại không làm thế. Yuto đã dạy tôi nhảy và nói chuyện rất nhẹ nhàng. Chinen hay đi chung với tôi ngoài giờ làm. Yamachan cho tôi những lời khuyên như “Di chuyển thế này sẽ tốt hơn” hay “Làm động tác này sẽ ngầu hơn”. Yabu-kun và Hikaru-kun cũng chỉ ra những lỗi sai của tôi và thỉnh thoảng la mắng tôi nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi *dịch thoáng*. Lúc nào tôi cũng nhận được sự giúp đỡ của các thành viên.

Q: Họ trợ giúp cậu rất nhiều.
A: Đúng thế, mọi người đều hỗ trợ tôi. Tôi rất biết ơn, nhưng lòng tốt này đối với tôi cũng rất đau đớn. Tôi đã nghĩ xin đừng làm như vậy…

Q: Tôi có thể hiểu cảm giác của cậu.
A: Tôi biết sự hiện diện của tôi chính là một điểm trừ của JUMP. Nếu các fan nghĩ “Sao cậu ta lại ở trong JUMP?” cũng là chuyện bình thường. Có một số Johnny Junior cũng bất mãn với tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng nghe thấy những điều đó. Nhưng các thành viên đều rất tốt. Tôi nghĩ đó là vì tôi có thể cố gắng. Lý do lớn nhất đó là vì tôi không muốn kéo mọi người xuống. Tôi cố gắng hết mình chỉ với một mong ước đó là không làm ảnh hưởng đến JUMP và trở thành một điểm cộng của JUMP một ngày nào đó. Tôi luôn tự tập nhảy một mình. Đây cũng là lý do mà hiện giờ tôi có thể làm hết sức.

Q: Takaki-kun nói với tôi “Tiếng Anh của Keito rất có ích khi ở nước ngoài.”
A: Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi rất vui vì anh ấy đã nói vậy. Tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ ai đó dù chỉ một chút.

Q: Cậu cũng đã thành một điểm cộng trong JUMP Band.
A: Lý do tôi bắt đầu chơi ghi-ta là bởi tôi đã thấy Yuto chơi trống trong concert đầu tiên của chúng tôi *Ô, thế hóa ra lúc bạn chơi trong Shounen Club là đểu à?* Tôi ước mình có thể thành một mặt mạnh hay một điểm cộng cho JUMP, hoặc được chơi trong concert. Tôi nghĩ vì Yuto chơi trống nên tôi sẽ chơi ghi-ta. Tôi rất ngại ngùng nhưng tôi lại có người thầy tuyệt vời nhất. Lần đầu tiên tôi có thể nói với bố “Bố dạy con chơi ghi-ta nhé!”

Q: Bắt đầu chơi ghi-ta là vì nhóm.
A: Có lẽ tôi có ý thức về việc phải tự lập. Tôi đã sống những tháng ngày khó khăn chỉ có một mình. Đó là lần đầu tiên tôi không thể tự mình mà làm được. Tôi có thể có ngày hôm nay là vì những thành viên này.

Q: Đi làm có vất vả không?
A: Tôi yêu công việc của mình. Tất cả mọi thứ tôi đều yêu. Tất cả mọi thứ đều đáng trân trọng. Nhưng điều quan trọng nhất chính là các thành viên vẫn luôn ở đây.

Q: Cậu thât may mắn vì có các thành viên như thế.
A: Tôi chẳng có người bạn nào từ tiểu học vì tôi ở Anh. Nếu tôi có anh chị em thì có lẽ chuyện đã khác một chút. Tôi đột nhiên trở về Nhật và gặp các thành viên của JUMP rồi cùng làm việc với họ suốt 7 năm. Tôi đã từ từ hình thành được mối quan hệ và tạo dựng được chỗ đứng của mình. Từ việc “Đi xa” chuyển thành “Nhà”  Các thành viên luôn dạy tôi thế nào gọi là chung sống với mọi người.

Q: Có lẽ gặp được họ chính là định mệnh.
A: Trước lúc gặp JUMP, tôi không nói những lời sâu sắc từ trái tim và cũng không có những người bạn sâu sắc đến như vậy (?) Các thành viên của JUMP chính là những người đầu tiên khiến tôi có thể bộc lộ bản thân. Họ còn hơn cả bạn bè… Giống như gia đình vậy.

Q: Cậu có kỉ niệm nào đáng quý với các thành viên không?
A: Tôi có nhiều lắm, nhưng kỉ niệm rõ nhất là với Daichan. Tôi có vài điều lo lắng nên đã nói chuyện điện thoại với Daichan. Khi nói, tôi bắt đầu khóc. Và điều ngạc nhiên đó là Daichan cũng khóc ở đầu dây bên kia. Tôi chưa bao giờ gặp được một người như vậy nên tôi có thể cảm nhận rõ “Bạn” (“Nakama”) là như thế nào.

Q: Cậu đã từng muốn bỏ cuộc chưa?
A: Nhiều lần lắm. Thỉnh thoảng tôi đã thực sự lo lắng rằng “Liệu mình có thực sự cần trong JUMP không?” Tôi chính là gánh nặng của JUMP, mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Tôi đã nghĩ rất nhiều lần rằng liệu mình có thể ở đây được không? Họ không cần mình phải không? Nhưng nếu tôi bỏ cuộc, tôi sẽ hối hận.

Q: Cậu có nhận được sự hỗ trợ nào khác ngoài JUMP không?
A: Fandom rất rất rất quan trọng đối với tôi. Tôi rất lo lắng khi phỏng vấn cho tạp chí hay quay chương trình truyền hình vì không biết có ai đang theo dõi mình không. Vì chúng tôi chỉ có thể gặp mặt các fan một vài lần thôi.

Q: Đúng vậy.
A: Nên tôi rất thích đến các concert, nơi chúng tôi có thể mặt đối mặt với nhau. Mọi người đều cười và rất vui vẻ. Họ đã cho tôi một nguồn sức mạnh to lớn. Lúc đó, tôi cảm nhận được niềm vui. Không phải quên đi mọi chuyện nhưng tôi có thể bỏ lại mọi lo lắng vào lúc đó. Thời khắc mà tôi nhận ra “quyết định của mình là chính xác” chính là trong concert, khi mà tôi có thể gặp mặt các fan.

Q: Nụ cười của các fan đã động viên cậu.
A: Tôi có thể cảm nhận được mình có thể tiếp tục ở lại JUMP. Khi chúng tôi làm Johnny’s World, tôi có cơ hội được nói chuyện với một vài fan và họ đã nói với tôi một cách rất thân thiện rằng “cảnh đó hay lắm, nhưng cậu diễn hơi quá một chút”, hay “Cậu đã thay đổi kiểu tóc trong phần một và phần hai.” Họ quan sát tôi từng chút một. Lúc đó tôi đã nghĩ quyết định và nỗ lực của mình quả là không sai.

Q: Cậu nói với tôi rằng “Tôi cảm nhận được bố mình là một nghệ sĩ từ trước khi gia nhập Johnny’s” phải không?
A: Nói thực, sự tồn tại của bố tôi chính là áp lực. Khi bằng tuổi tôi, bố tôi đã rất nổi tiếng rồi và bố tôi cũng đóng rất nhiều phim nữa. Nhiều khi tôi tự hỏi mình đang làm gì thế này. Tôi biết mọi người xung quanh đều nghĩ dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua bố tôi được, nhưng tôi đang sống cùng thế giới (giải trí) với bố và tôi muốn được nổi tiếng hơn bố. Tôi tin rằng một ngày nào đó ước mơ của tôi sẽ thành hiện thực.

Q: Cậu có chắc chắn với niềm tin đó không?
A: Có. Tôi không muốn truyền tải cảm xúc thành từ ngữ nhưng tôi muốn đứng trên đỉnh cao của thế giới. Vì thế tôi muốn thử thách bất cứ điều gì bây giờ.

Q: Bất cứ điều gì?
A: Tôi đặc biệt muốn trở thành diễn viên nên tôi rất cảm kích khi được đóng “Kinpachi Sensei”. Nhưng khi xem lại lúc chiếu thì thật là khủng khiếp. Tôi nhận ra mình thiếu kĩ năng. Nếu có một cơ hội nữa tôi muốn mình sẽ trưởng thành hơn. Giờ tôi đang học diễn xuất bằng cách xem các chương trình hoặc phim ảnh. Kĩ năng diễn xuất của bố tôi rất tốt nhưng tôi không muốn thua bố tôi.

Q: Cậu thích diễn xuất.
A: Về cơ bản thì tôi thấy thiếu tự tin nên được trở thành một người khác có lẽ sẽ rất thú vị.

Q: Bố cậu chính là thần tượng của cậu?
A: Đúng thế. Vì bố tôi rất tài giỏi.


Q: Cậu thực sự rất yêu bố mình. Cậu cũng gặp không ít khó khăn vì gia đình. Cậu đã bao giờ trách bố mình chưa?
A: Nghe có vẻ không hay nhưng nếu bố không phải là bố tôi thì tôi đã chẳng thể ở đây. Tôi thấy biết ơn vì điều đó.

Q: Trước khi nói chuyện, tôi nghĩ cậu hẳn rất ưu tú vì bố cậu rất nổi tiếng và thời gian cậu làm Junior rất ngắn. *Nói kiểu gì vậy? @@*
A: Thường thì tôi không thể nói những điều ấy một cách dễ dàng đâu (cười)

Q: Bố mẹ cậu đều vui vì công việc của cậu phải không?
A: Thực ra tôi cũng không biết. Tôi không nói về những điều sâu sắc đó vì tôi thấy ngại. Tôi chưa bao giờ hỏi điều này nhưng có lẽ họ sẽ vui khi thấy tôi vui.

Q: Họ phản ứng thế nào khi biết tin cậu đỗ đại học?
A: Tôi cũng chưa nói chuyện đó. *Bình thường thì cậu nói chuyện gì vậy?*

Q: Cậu thực sự thuộc tuýp người hay ngại ngùng đó.
A: Đặc biệt đối với người thân thiết *O.o* Tôi là một người rắc rối mà. Tôi không thể dùng từ ngữ mà diễn đạt được trái tim mình nhưng tôi luôn mong người mà tôi yêu quý được hạnh phúc. Vì người mà tôi yêu quý, tôi có thể đặt bản thân mình ở phía sau. Đó đối với tôi chính là hạnh phúc. Đúng thế.

Q: Tại sao hôm nay cậu lại nói nhiều vậy?
A: Tôi thực sự không thích phải nói những chuyện như vậy. Nhưng có lẽ ai đó sẽ muốn nghe nên đây cũng là một cơ hội tốt. Tôi đã nghĩ mọi chuyện ổn rồi nhưng tôi đã khóc. Thực sự tôi chưa bao giờ nói ra những điều đó. Nếu tôi nói thì nghe sẽ chỉ kì lạ thôi phải không? (cười)

Q: Bố cậu sẽ khen ngợi những nỗ lực từ trước tới giờ của cậu phải không?
A: Tôi không chắc nhưng một ngày nào đó tôi muốn được khen về kĩ năng diễn xuất.

Q: Cậu có nhờ bố mình cho lời khuyên về việc làm sao để tồn tại trong giới giải trí không?
A: Không hề. Nhưng bố luôn nói với tôi rằng “Như giờ chẳng phải tốt sao?”

Q: Vậy nghĩa là sao?
A: Tôi nghĩ mình không nhất thiết phải ép bản thân nổi tiếng và tỏa sáng ngay bây giờ. Bố tôi nói năm hay mười năm nữa cũng chẳng sao cả.

Q: Có lẽ bố cậu rất hiểu cậu.
A: Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi luôn ghi nhớ những lời đó. Cho đến ngày tỏa sáng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, ngay từ bây giờ.




Engtran
The world I got involved with a thought to be close to my father was a place to be known how my father is great.
The fact that members adjust to my level was shocked to me and their kindness was tighten my heart.

I’m going to pursue my fathers back forever with my company like a family.


-I have an image that you won’t tell about yourself so much.
"I’m a type of person that don’t like to talk about myself.  However I think this interview is a good chance"

-Then, I wanna ask about your childhood.  What is your the oldest memory?
"My oldest memory.  I don’t remember exactly but I heard I had been to Hawaii with my family when I was 2 or 3 years old.  I have a only memory that I dived into a pool and it must be the oldest memory in my life."

-Dived in such young age?
"The picture is still in my house.  Do you know an album jacket of "Nevermind" from Nirvana?"

-Is it a baby swimming, isn’t it?
"Yes it is.  I’ve listening their music in these four or five years and I asked to my father that the picture is similar with the jacket photo.  He said he took  the picture to make it similar."

-Oh, I get it.
"He tried several times to take the picture so when I think why I have the memory, this is because I was so surprised(laughs)"

-hahaha!  What kind of boy you were when you were an elementary school student?
"Actually I don’t remember vividly. Well…  I hadn’t like stay in a house so went out to play or did active things…  maybe I was a bright person"

-like a boss of a gang?
"wait!  I remembered.  I was not bright person at all.(laughs)  My birthday is April 1st and I was the youngest in my class so always my height was the lowest all the time.  My record in the school was normal and my sports level also normal so I wasn’t stand out at all.  If anything a quite person.  I hadn’t talk to someone on my own accord.  Also I hadn’t got fight."

-You are?
"Like a PEACE person.  I really love my mother so it might be related that she brought me up with a word "Do not do things which you feel don’t like to be done by someone" all the time."

-You weren’t a boy who stand out.
"But I stood out with my appearance.(laughs) I had very long hair when I was an elementary school student.  It was full under my chest."

-Really?
"It was my father’s taste.  Usually boys such age don’t like to do different things from others but I couldn’t had hair cut.  I remember I cried a lot telling my mother "I wanna have hair cut!"  and finally I could make it!! For now, the hairstyle was cool but I didnt like it at that time."


-When did you recognized that your father is the artist?
"I have no idea but it was normal for me he is popular.  However I felt more strongly that he is the artist when I started my life in this world."

-How come you went to UK when you were 4th grade in elementary school?
"It was also decided by my parents.  I was not such a cool 9 years old who can say "I wanna go to UK!!(laughs) "

-What was the reason for that?
"I asked to my father afterwards.  He said if students wanna enter a good university in Japan, they have to go calm school from when they are elementary school students and also they can back to their home around 10pm everyday.  It’s is normal we see children walk to their home at night with their randsel(backpack) but he doesn’t like it so he decided make me go to UK."

-It’s like one of educational policy.
"Yes.  I had been to a summer school in UK for a month beforehand and came back to Japan.  I got a private English teacher for a month in Japan. But It’s impossible become able to speak English in such short term because I hadn’t known Alphabet at that time."

-You are right.
"Then I was took to airport in September suddenly.  When I turned back at a departure gate, my father waved his hands to me with his smile but my mother cried a lot.  I took a plane with thinking "Why my mom is crying?"  At the airport in UK also I thought "Where is here?"  I found a man who having a paper was written "OKAMOTO KEITO".

-You’ve been to by yourself.
"They should have come with me.  Because I was only 9 years old.(laughs)
-You experienced a big thing
"I also think I experienced huge things.  It will sound wired but I hardly remember about that.  I cannot image how I survived because no one don’t speak Japanese."

-Hahaha
"With not knowing anything, I was took to a school.  I was 4th grade but really my English was poor so I was in a 2nd grade.  Next year and year after year, I skipped grade and studied in my real grade. "

-Had you become homesick? 
"It seems I cried in the first day but when my father called me one week later, I got used according he.(laughs)  I haven’t remember but he heard my friends voice as back sounds."

-Great!
"How can I say…  It was not difficulties.  I enjoyed a lot with kind friends"

-You lived home stay at first, right?
"Sure.  And the family was from Russia.  Everyone speaks Russian so I was like "Wait!!  Why I’m in Russian family?  Even though I cannot speak English  !" On the other hand, I have happiness memories with them.  I moved to dormitory next year. "

-How was your Dormitory life goes?
"My room mates were 7 students and the room was large.  Basically students in UK goes same school from kinder garden to high school.  I thought I’ll go same junior high school but suddenly my school went bankrupt so I changed.

-Stormy and full of drama.
"Exactly.(laughs)  The next school was so big that have 10 tennis court in or 2 field for rugby.  Some students come to school by horse"

-Horse??!
"Cannot believe from Japan, right?"

-Have you experienced anything else which impossible in japan?
"We have to choose from army, navy or air force as an extracurricular lesson.  Navy try to go down a river with kayak and Air force try to control helicopter.  I chose army so walked 45km within 3 days with bringing tents, foods and guns."




-What is that?
"We just go forward in a trackless path pushing plants away.  Suddenly we got order like "the enemy is coming!  Crawling alongs!"  Some students give up so it’s very hard.  We build tent and cook dinner by ourselves at night."

-Had you thought “Why I’m in UK?”
"Never.  Seriously it’s thankful to my father.  It’s was really great experiences.  I could learn English and gain confident I can live alone."

-How often had you came back to Japan while you were in UK?
"Every summer and winter vacation"

-Had you get any informations about this world(芸能界)?
"Not at all"

-They why had you though to enter Johnny’s?
"I’ve seen my fathers stage and visited live houses.  When I came back to Japan in vacation, probably it was 2006, he recommended to go different stage from my father’s.  It was "Takizawa Kakumei" and Ive known Takki and I liked him."

-How did you feel after the stage?
"How can I say, it was amazing.  Also I saw many Johnny’s Jr.  Probably Yabu-kun and Hikaru-kun were on the stage.  Boys who same ages looks very shiny with their sing and dance.  I’d hardly known about Jr but I regretted a lot.

-Regret
"Yeah.  I’ve seen my father’s works since I was a kid and imagined "I wanna be like him someday" 

-I see
"To tell you the truth, I wanted to enter the world but I couldn’t to say that.  My father said "Why don’t you practice guitar?" but I answered "I don’t" because of I was shy even thought I have interest.  I can say same thing about Johnny’s.  However I couldn’t say "I wanna do it" and I was in the UK.

-You couldnt tell a lie to yourself any more when you saw boys same generation were on the stage
"Yes.  Than’s why I regretted that why I haven’t tell earlier.  When the show was finished I said to my father that "I wanna do it" for the first time.

-What did your father say?
"He said "I’m gonna ask to Johnny-san" and I entered to Johnny’s.

-Then your activity as a Johnny’s Jr was started.
"The day before the "Johnny’s Jr no Diabouken", I met Johnny-san for the first time.  Suddenly he said "You! Appear on the stage tomorrow!"  I couldn’t understand but I was on the show next day and introduced about myself in English in front of many fandom."

-Was it so suddenly?
"Yes.  Yuto introduced me in a MC corner and I appeared on stage speaking English.  Then started next song but I couldn’t dance so just disappeared from stage in haste.  Not only audience but also Jr wondered who is he.  It was my first stage."

-Were you nervous?
"Yes.  However I felt I’m happy with this work when I saw fandoms happiness faces from stage.   Moreover, I thought I should have enter more beforehand."

-At first, your activities were only in your vacations, right?
"Exactly.  After the concert I went back to UK and went to school as usual.  Next was in a winter vacation and I met Chinen for the first time.  It was Jr’s Concert in Yoyogi.  I was appeared in a MC corner and back to my seat and back to the UK.

-You debuted as a member of Hey! Say! JUMP right after that.
“Yes.  Johnny-san said to me "I’m going to make Hey! Say! JUMP to add some members like Yabu-kun and Hikaru-kun into Hey! Say! 7.  I’m thinking add you too but if you will go back to the UK, I’m going to add different person.”“

-What was your answer?
"I seriously thought about it deeply.  I cannot sing and dance at all.  Also I cannot speak Japanese well because I’ve been in the UK for 5 years.  So I considered a lot whether it is right to answer "I’m gonna do” like such person.  There are a vast number of person who experienced many things  as a Jr.  Is it okay I combine a group and debut earlier than them?“

-You considered a lot.
"But if I leave the chance now, never I can get such wonderful chance.  If I turn it down, I must regret.  I regretted the late become Jr so I don’t wanna regret anymore.  I had a dream and eager to close to my father.  Also I hoped to show me who I’m trying to my mother who lives separate.  I thought why Johnny-san chose me is because he could see something in me.  That’s why I answered "I wanna do it”.  It was not easy decision but told him “I wanna try it”


-Then you become a member of JUMP
“This was just the beginning…

-You have only little experience as  Johnny’s Jr so needed make effort and felt difficulties?
"I couldn’t do anything at all.  Not only dance or singing but also talking in Japanese.  As a matter of course if I excuse that I lived in the UK, it’s become "So what?”  Cannot speak Japanese was just negative so I started studying Japanese again.

-Had you counted somebody?
“No one.  All of my friends live in the UK.  I’m a lonely  child.  My mother was so kind when I was child so my personality also like I don’t wanna make somebody worry and I couldn’t talk about this situation to parents. 

-It was so hard.
"However my feeling was not how much its hard but sorry to members.”

-Why?
“Because I was trouble for members. Bothered them a lot.  When we practiced the dance of Ultra Music Power, obviously only me cannot dance compare with other members.  I was realized at that time.”

-To what?
“Everyone adjusted to my level.  Probably the dance was more difficult and cool but because of me they cannot dance the original one.  I cannot fit to their level so they make their dance to lower level.  I recognized soon started the first lesson.  That’s why I cried in the lesson with thought that I made a big mistake.

-You thought a such thing.
"When I decided to be a member of JUMP, it was my dream but my dream sacrificed JUMP members.  I regretted my decision at that day.  Probably members could have more fun if I haven’t say "Yes”.  If it is not me, JUMP would be different with better person….“

-You regretted.
"It is not game.  We stand in front of fandom.  If I were JUMP fandom, I would think "Why he is in JUMP?”.  Absolutely they gonna think however they are kind.  But member asked me who such person that “What happened?  Are you okay?”.  Of course I couldn’t  say like “Sorry because of me” so I said “I have headache”.

-Member was kind.
“Member….   I’m gonna burst into crying to remember that…”

-Take your time.
“Everyone was so kind.  They could abandon me but they didn’t do that.  Yuto taught me dance with talking kindly.  Chinen hanged out me as a private often.  Yamachan gave me advises that "It’s better to move like this.” or “With this move, you looks more cool”.  …..also,  Yabu-kun and Hikaru-kun also pointed out my wrong and sometimes scolded me in earnest from their kindness.  I’ve helped from member all the time…

-They supported you.
“Sure, everyone supported me. It was very grateful but this kindness was hurtful  for me.  I thought please don’t do that….”

-I know your feeling.
“I’ve known my existence is minus to JUMP.  It’s normal fandom also think like "Why is he in JUMP?”.  Also some Johnny’s junior were dissatisfied with me.  I heard like that things some times.  However member was so kind.  I think this is because I could make effort.  The biggest reason was I didn’t wanna drag everyone else down.  I did my best with just a wish not to bother JUMP and be a plus element of JUMP someday.  I had practiced dance alone all the time.  This is the reason I can do my best now, too.  

-Takaki-kun told me “Keito’s English is really helpful in overseas”
“I don’t know but I’m very glad when I said like that.  I can think I also can support  a little bit someone.”

-You also become plus to JUMP band
“Why I started play the guitar was because I saw Yuto trying to drum in our first concert.  I wished having some strong point or become plus element to JUMP or wanted perform in a concert.  Yuto played drum so I will play the guitar, I thought.  I was too shy but I have the best teacher.   I could say to my father "Can you tell me the guitar?” for the first time.

-Starting guitar was for the group.
“Probably I had an idea that I can live by myself.  I’ve lived in difficult daily alone.  It was the first time that I cannot do anything by myself.  I can be here now because I have these members”

-Was it hard to go work place?
“I’ve loved my work. Everything I’ve loved.  Everything was appreciated.  But the most important thing was Members was always there.”

-You are so lucky with your members.
“I don’t have any friend from elementary school because I had been to the UK.  If I have sibling, it would be a little bit different.  I came back to Japan suddenly and met with JUMP members and stay with this member for 7 years.  It was gradually but I’ve gained relationship and made my place.  AWAY changed to my HOME.  I’ve been taught what livening with people it is by members.

-Probably it was a destiny to meet them.
"Until met with JUMP, I’d never told about my heart deeply and I hadn’t had  such deep friend.  JUMP members were first person who can expose myself.  Members are more than friend. …..well similar with FAMILY.”

-Do you have any cherish memory with members?
“I have a lot but the most vividly memory was with Daichan….  I had some worries and talked about that to Daichan on the wire.  While I’m talking, I started cry.  To be surprise, Daichan also cried over the phone.  I’ve never met such person so I could felt what is NAKAMA at that time.

-Have you thought to quit?
"Many times.  Sometimes I’m seriously worrying that "Do I really need to JUMP?” If I’m the burden for JUMP, it’s will be better without me.  I thought many times that really can I stay here?  Do they not need me?  However if I quite, I’m gonna regret.

-Had you have any support except for JUMP?
“Fandom was soooo big to me.  I become worry when I taking interview for magazine or shooting TV program like are there anybody who seeing me?  because we can meet fandom only few times.”

-Yes.
“So I really like concerts which we can meet with them face-to-face.  Everyone is smile or having fun.  They give me a huge power.  At that time, I feel it’s is very fun.  Not forget everything but I can take away my worries at that moment.  The moment which I can recognize "my decision was correct” is concert which can meet fandom.

-Fandom’s smile supported you.
“I can feel I can stay in JUMP.  When we did Johnny’s World,  I had a chance to talk with some fandom and they talked me friendly like "the scene was really nice. but you fell over a little bit.” or “You changed your hair style between one-act and two-act”.  They looked me until tiny points.  I thought my decision and my effort was not wrong at that time.

-You told me “I felt my father is an artist more before enter Johnny’s"right?
"To tell you the truth his existence is pressure.  He was popular when he was same age with me and appeared a lot of TV dramas.  Sometimes I think what am I doing?.  I know people surround me think it’s impossible to over my father even thought I do my best,  but I’m in same world with he now and want to be more popular than him.  I’m believing someday I can dream come true. ”

-Are you sure to believe it?
“Yes.  I don’t wanna make my feeling to words but I wanna be a top in this world.  That’s why I’d like to challenge whatever now.”

-Anything?
“specially I wanna be an actor so "Kinpachi Sensei” was really grateful.  But when I watched the on-air, it was awful.  I realized lack of my ability.  If I can get another chance I want to be grow up until it.  Now I’m studying play act watching shows or movies.  My father’s act is amazing but I don’t wanna lose him.

-You love acting.
“Basically I don’t have confident to me so it may be fell fun to be different person not myself.”

-Your father is your idol?
“Yes because he is just amazing”

-You love your father so much.  You also faced to difficulties because of your background.  Have you ever blamed your father?
“It’s sounds not good but if he is not my father, I’m not here now.  I’m just appreciate to him.”

-Before having talk, I thought you were an elite because your father is popular and terms you stayed in Jr was so short.
“Usually I cannot say such things easily.(laughs)”

-Your father and mother feeling happy with your work, don’t they?
“I have no idea, actually.  I haven’t talk such deep thing because feel shy. I’ve never ask this question but they might be feeling happy to see I’m doing happily.”

-How was their reaction when you passed university exam?
“I haven’t talk about that, neither.”

-You are really shy person.
“Especially toward very close person.  I’m bothersome person.  I cannot tell my heart well use my words but hoping my cherish person will be happy.  To my cherish person, I can pull behind myself. It’s also happy to me.  yes.  un.

-How was today talked such a lot?
"I really don’t like have such talk.  But maybe someone would like to know so it was a good chance.  I thought its okay but I cried.  Really I’ve never talked such things ever.  If I talk, it will just wired mood, right?(laughs) 

-Your father will praise how you made effort until now, won’t he?
"I’m not sure but I’d like to be praised with my acting someday.”

-Do you ask to your father give any advises to live in this world?
“Not at all.  However he always says to me that "今じゃなくていい

-What does it means?
“I think I don’t have to be persist in NOW to be shine and popular.   He says its okay after 5 years or 10 years.”

-Probably he understands you a lot.
“I don’t know but alway keeping his word to my mind.  Toward someday when I get spot light, I’m doing my best, now.

  Credit:Kiriharu@wordpress.com
               jluomvpe@tumblr

No comments:

Post a Comment