Q: Yaotome Hikaru là một cái tên đẹp.
A: Cảm ơn. À, nhưng ban
đầu bố mẹ tôi định đặt tên tôi là Musashi. Đó là theo tên của Miyamoto Musashi
(một kiếm sĩ Nhật ngày xưa). Nhưng có vẻ như chị gái tôi đã kịch liệt phản đối
và nói “Con không đời nào đồng ý đâu!” (cười) Nhưng vì hai anh trai tôi đều chỉ
có một chữ kanji trong tên, nên tên của tôi là “Hikaru”.
Q: Trong nhà cậu có bốn
anh chị em phải không?
A: Phải. Tôi là nhỏ nhất,
nhưng các anh chị cách tôi nhiều tuổi nên tôi vẫn hay được gọi là đứa trẻ được
nuông chiều. Lúc còn nhỏ, khoảng thời gian tôi bắt đầu hiểu được chuyện gì đang
diễn ra xung quanh cuộc sống của mình chính là khi anh tôi nói “Con muốn ra ở
riêng”. Có cảm giác như tôi đã được nhìn thoáng qua về những chuyện xảy ra
trong thế giới của người lớn khi còn là một đứa trẻ.
Q: Hồi học tiểu học cậu
như thế nào?
A: Tôi nghịch ngợm trước
mặt mọi người. Trong giờ ăn trưa, tôi sẽ nói “Hãy nhìn đây!” và dùng một tốc độ
thần sầu để nhồi nhét hết cơm cháo vào mồm trong khi nói “Ngon ghê!” và khiến
mọi người bật cười.
Q: Hahaha. Có phải cậu
muốn trở thành trung tâm của sự chú ý?
A: Không hề. Về cơ bản
tôi thích sự ấm cúng, khi chơi cùng với ai đó, chỉ có hai người thôi.
Q: Cậu bắt đầu học nhảy
khi cậu vẫn còn ở Miyagi phải không?
A: Đó là vào năm tôi học
lớp ba. Lúc đầu là mẹ đưa tôi đến lớp. Nhưng tôi đã học một cách hào hứng.
Q: Cậu thích nhảy phải
không?
A: Hơn cả thích, đó là
niềm vui khi đạt được điều gì đó khi mà trước kia còn chẳng biết làm thế nào.
Nhưng kết quả là tôi làm được gần như ngay lập tức. Cho dù đó chỉ là bước nhảy
bốn nhịp, tôi cũng thực sự hạnh phúc khi làm được. “Tiếp theo sẽ là tám nhịp”.
Tôi đã nhờ bố mẹ quay lại video những đoạn nhảy của tôi, và không biết đó có
phải là tự yêu bản thân không nhỉ (cười). Tôi có cảm giác như kiểu “Yeah!!” và
tôi đã gửi một đoạn video đó đến buổi thử giọng.
Q: Cậu có hứng thú với
thế giới giải trí?
A: Lúc đầu không hề có. Tôi đã đạt được một giải thưởng mà tôi
có thể đến New York để ngắm cảnh và học nhảy. Tới đó rất vui. Trên đường về
nhà, tôi đã mua một CD của nhóm nhạc người Mỹ N’Sync ở sân bay. Sau này khi
nghe ở nhà, tôi đã nghĩ họ thật tài giỏi và “Tôi cũng muốn ở trong một nhóm!”
Q: Cậu có ngưỡng mộ giọng ca chính Jusin Timberlake?
A: Không, không phải là người hát ở chính giữa, mà tôi ngưỡng mộ
người nhảy ngay khúc cuối. Bằng cách nào đó mà vẫn luôn là như vậy. Ngay cả
trong Super Sentai, tôi cũng không mong trở thành nhân vật áo đỏ chính giữa.
Tôi thích Xanh lục hoặc Vàng. Tôi thích những nhân vật hỗ trợ cho Đỏ. Tôi vẫn
luôn như thế đấy.
Q: Ra vậy.
A: Và rồi tôi xem Kinki Kids diễn Jounetsu trên Music Station.
Kamenashi (Kazuya)-kun là người nhảy phụ họa đằng sau đã lọt vào mắt tôi. “Anh
ấy thật tuyệt! Tôi cũng muốn đứng ở vị trí đó!” Bố mẹ tôi đã hỏi thăm xung
quanh xem “Một người ở Miyagi liệu có thể vào Johnny’s được không?” và khi tôi
học lớp sáu, tôi đã tự nộp đơn. Cuộc điện thoại của chủ tịch công ty đến không
lâu sau đó.
Q: Đó là một sự phát triển đột ngột.
A: Người đó nói “Cậu phải tới thử giọng, nhưng có một chương
trình tạp kĩ dành cho junior ngay sau, nên cậu phải hát ở đó nữa.” Mọi chuyện
bắt đầu kể từ sau cuộc đối thoại ấy.
Q: Cậu tới thi để trở thành thành viên mới cho Ya-Ya-yah phải
không?
A: Đúng. Tegoshi (Yuya) và Tamamori (Yuta) cũng ở đó.
Q: Cậu có hồi hộp lúc dự thi không?
A: Tôi chẳng quen mấy người xung quanh, và tôi cũng không hiểu
được nhiều chuyện nên tôi chẳng hồi hộp. Nhưng tôi đã lo lắng khi thu âm bài
hát sau buổi thử giọng. Khi tôi biết vị trí của mình là ở đằng trước, tôi đã
nghĩ “Eh?! Mình phải hát ở phía trước như thế này á?” Và tôi nghĩ đến việc mình
đăng ký để làm nhảy phụ họa. Nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy việc nghĩ như thế
chính là không tôn trọng những junior khác.
Q: Cậu đúng là cậu bé
Cinderella. Cậu đột nhiên có mọi sự chú ý.
A: Kamenashi-kun đã nói
với tôi “Cậu được cầm mic chỉ trong vòng chưa đầy một tuần thật là kì tích. Cố
lên nhé!” Khi tôi gặp các đàn anh, họ hay nói “À, thì ra đây là Yaotome-kun
trong lời đồn.” Tôi cảm giác mình như Harry Potter vậy.
Q: Cậu đã nói với
Kamenashi-kun về lý do mình thi tuyển chưa?
A: Tôi đã nói rồi. “Em
muốn vào công ty vì em thấy Kamenashi-kun nhảy phụ họa cho Jounetsu!” Và tôi
nhớ anh ấy đã nói “Vậy thì việc anh nhảy phụ họa thật sự là có ý nghĩa rồi!”
Q: Nhưng đột nhiên cậu có
một vị trí tốt, chẳng phải cậu sẽ thấy tự hào sao?
A: Thực ra vốn dĩ tôi đã
được nuông chiều nên tôi tự bắt mình không được tự hào vì điều này, nếu không
mọi chuyện sẽ rất tệ. Mọi người nghĩ rằng kĩ năng hát và nhảy của tôi ở trình
độ đó, nhưng bản thân tôi biết rằng trình độ của mình tệ hơn như thế. Tôi chính
là một sự thất vọng.
Q: Yabu (Kota)-kun nói
rằng cậu ấy có ấn tượng ban đầu về cậu không tốt.
A: Tôi cũng thế (cười). Vào ngày thi tuyển cũng có một buổi tập
cho Shounen Club. Tôi đứng ở phía sau nhìn Yabu hát. Sau khi cậu ấy hát xong,
cậu ấy từ đằng xa nhìn về phía tôi. Có lẽ lúc đó Yabu chỉ nghĩ “Ồ, đây chính là
thằng nhóc mới tới.” nhưng tôi cảm thấy cậu ấy đang lườm mình. Tôi nghĩ “Mấy
tên ở Tokyo đúng là thô lỗ, tên này thật là đáng ghét.” (cười) *=)))))))))))))))*
Q: Hahaha
A: Sau đó tôi phải học hát “Yuuki 100%” và tôi đã quá lo lắng
nên không thể hát được. Yabu đã gọi tôi “Hãy hát cùng nhau nào.” Nhưng cậu ấy
còn chẳng nhìn vào mắt tôi lấy một lần và chúng tôi hát như thể hiển nhiên là
phải như vậy. Tôi nghĩ “Tên này thật là bực mình!” (cười). Nhưng vì khi đó
chúng tôi cao gần bằng nhau , nên có rất nhiều chuyện chúng tôi phải làm chung.
Chúng tôi luôn ở cùng nhau, trong các buổi tập, diễn thử hay giờ nghỉ.
Q: Ấn tượng của cậu về cậu ấy thay đổi khi nào?
A: Khi chúng tôi tuần nào cũng phải thu âm cho Ya-ya-yah. Lúc đó
tôi vẫn ở Miyagi, và chỉ có thể lên Tokyo vào cuối tuần và tôi không thể tham
gia diễn tập. Nên tôi chỉ có thể học mọi thứ từ Yabu trong ngày hôm đó. Cậu ấy
đã nỗ lực hết sức để dạy tôi. Dần dần tôi nghĩ “À, cậu ấy không phải người
xấu.”
Q: Ban đầu, cậu lên Tokyo mỗi cuối tuần phải không?
A: Đúng vậy.
Q: Inoo-kun nói rằng cậu ấy đã sốc khi thấy cậu luôn luôn đem theo
một túi lớn và có cả quả tạ trong ấy nữa.
A: Đúng thế (cười). Tôi luôn luyện tập cơ bắp và vì tôi chỉ có
thể tới vào cuối tuần, tôi luôn biết rằng mình đang theo chậm hơn so với mọi
người. Vì thế mà tôi muốn làm bất kể điều gì. Tôi không biết liệu điều đó có
hiệu quả hay không nhưng tôi đã quyết định sẽ không lãng phí thời gian nghỉ
ngơi, vì thế mà tôi đã để tạ vào trong túi.
Q: Vậy ra đó là để luyện tập.
A: Mọi người quanh tôi đều tới luyện tập cả trong ngày thường và
tôi không thích việc mình phải từ từ học những điều mình chưa biết. Những người
vào công ty cùng thời gian với tôi đều nhảy và hát ở phía trước, và tôi đã nghĩ
“Eh?!” khi thấy họ trên TV khi tôi ở Miyagi.
Q: Tình thế thật khó khăn.
A: Đã không biết bao nhiêu lần tôi nhận được cuộc gọi từ chủ
tịch và ông ấy hỏi “You, cậu đang ở đâu?” Và tôi trả lời “Cháu đang ở nhà.” Ông
ấy đáp “Ở nhà nghĩa là ở Miyagi hả? Vậy thì không được rồi.” Tôi đã từng khóc.
Những người cùng vào công ty với tôi đã diễn trên Music Station. Tôi nghĩ điều
đó thật tuyệt. Cả việc sắp xếp và phối khí của các bài hát nữa. Tôi nghĩ “Mình
cũng muốn làm như vậy.” Mẹ tôi cũng thấy như thế. Mẹ đã hỏi “Con có thấy đáng
tiếc không?” và nước mắt tôi bắt đầu rơi.
Q: Có chuyện như vậy xảy ra ư.
A: Tôi nghĩ nếu còn tiếp tục ở đây (Miyagi) thì tôi sẽ không thể
tiến xa. Tôi không thể tiến lên được. Tôi đã chán nản mất một năm, và vào năm
lớp 7, tôi đã chuyển lên Tokyo. Bố mẹ tôi nói họ không thể chuyển lên đột ngột
như vậy nên tôi đã ở nhờ nhà chị ở Saitama. Tôi đã có thể tới luyện tập vào
ngày thường và tôi nghĩ “Yossha! Cuối cùng thì mình cũng đã được như mọi
người.”
Q: Sau đó cậu đóng trong “3B Kinpachi Sensei” năm 2004.
A: Khi có quyết định, tôi đã rất hạnh phúc và đến cả Dai-chan
cũng nói “Ghét ghê! Tớ cũng muốn tham gia!” Tôi cảm thấy rất tự mãn và mỗi lần
nghĩ tới, tôi đều nói với cậu ấy “Mình được đóng phim đó.”
Q: Lần đầu tiên đóng phim thế nào?
A: Tôi được dạy những điều cơ bản, từ việc làm sao để phát ra
tiếng. Nhưng tôi không biết điều gì thì có thể và không thể làm. Tôi chẳng muốn
về nhà nữa.
Q: Tại sao cậu lại không muốn về nhà?
A: Tôi nhận được rất nhiều chỉ dẫn ở trường quay và khi về đến
nhà, bố mẹ tôi sau khi đã xem phim chiếu trên TV sẽ nói với tôi rất nhiều điều.
Tôi được nghe quá nhiều điều cả ở trường quay và ở nhà nên tôi không biết điều
chỉnh thể nào nữa. Tôi không thích điều đó, và khi quay xong, tôi qua nhà
Dai-chan chơi gần như hàng ngày. Có cảm giác như “Tớ đã về!” vậy (cười). Dù lúc
nào cũng khoe khoang “Là Kinpachi đó!” với Dai-chan, bằng cách nào đó cậu ấy
cũng hiểu mọi chuyện thật khó khăn đối với tôi. Cậu ấy không hỏi tôi về bộ phim
mà chỉ nói “Hôm nay chúng ta chơi gì đây?” Cậu ấy có một trái tim cao cả, có lẽ
là cao cả nhất trong JUMP.
Q: Cậu cảm thấy thế nào về việc debut trong thời gian đó?
A: Tôi có lẽ đã muốn debut sớm. Đúng thế. Tôi có muốn. Tôi không
thích ganh đua. Trong những ngày tháng làm junior, mọi người đều đối tốt với
nhau, nhưng ở đâu đó vẫn có người không vui. Nếu bạn tỏa sáng và nổi bật, sẽ có
người khác không ưa bạn… Cảm giác như vậy đấy. Vì thế tôi muốn debut. Nếu được
debut, tôi sẽ không còn trong cuộc cạnh tranh cá nhân nữa mà sẽ phải dốc sức
cùng nhau trong một nhóm. Tôi cảm thấy mình muốn tỏa sáng như thế, và tôi muốn
debut.
Q: Ra thế.
A: Đối với tôi, chẳng có điều gì là động lực cả, ngay cả
Ya-ya-yah. Tôi tiến tới một trình độ cao hơn mọi người và để mọi người ở phía
sau, nhưng nếu tôi không làm như đã được kì vọng thì tôi sẽ kìm hãm thành công
của mọi người. Tôi muốn bắt kịp tiến độ của những người khác.
Q: Vậy cậu cảm thấy thế nào khi được chọn vào Kitty GYM?
Thú thực, tôi ghét điều đó. Vì Ya-ya-yah là quan
trọng. Cảm giác mọi người sẽ nghĩ “Tại sao lại là cậu ta?” hay “Cậu ta quen với
Yamapi”. Tôi cũng không thích cảm giác được công ty hỗ trợ và đẩy lên. Điều này
sẽ tạo nên một dạng cạnh tranh. Nhưng mọi người xung quanh nói với tôi “Đây
chính là kết quả của việc này.” và tôi đã nghĩ mình phải làm thật tốt vì mình
là người được chọn.
Q: Cậu thật sự ghét tranh
đua nhỉ.
A: Có lẽ là do đã có quá
nhiều cuộc chiến xung quanh tôi. Khi nhìn thấy những điều đó, tôi đã nghĩ mình
thực sự ghét như thế. Điều đó thực sự xảy ra.
Q: Cậu có nghĩ nếu được
debut thì mình sẽ debut cùng Ya-ya-yah không?
Có. Nhưng tôi đã thấy
Tegoshi một mình vào NEWS và tôi nghĩ không phải các nhóm junior sẽ mặc định
debut như thế. Tôi đã hình dung ra Ya-ya-yah có thể ghép chung với một nhóm
khác.
Q: Năm 2007, Hey! Say! 7
được thành lập, cậu có suy nghĩ gì?
A: Tôi đã mất kiên nhẫn. Tôi đã nhớ lại cảm giác sốc khi xem
Music Station ở Miyagi. Tôi nghĩ mình đã bị bỏ lại phía sau. Tôi thường dạy
Dai-chan nhảy, và trong các buổi trình diễn, tôi đứng bên cạnh nhìn cậu ấy và
nghĩ “À, cậu ấy đã học được đoạn đó, nhưng còn đoạn kia thì…” Tôi cảm thấy
không rõ vì sao một người mà tôi dạy lại có thể vượt lên trước tôi và cảm giác
như “uwaa”. Nhưng tôi cũng không hỏi mọi người rằng liệu tôi còn thiếu điều gì
không.
Q: Sau đó Hey! Say! JUMP được thành lập và cậu đã trở thành một
thành viên trong nhóm.
A: Lúc đang đi chơi với một người bạn cùng là junior thì tôi
nhận được điện thoại của chủ tịch, nói rằng “Có một buổi chụp hình cho poster
bóng chuyền vào ngày mai”. Lúc đó tôi không hiểu nên đã bảo bạn tôi “Có vẻ như
mai có một sự kiện bóng chuyền” và cậu ấy nói “Chẳng phải đó là debut sao? Tớ
đâu có được gọi!!” và lúc đó bầu không khí trở nên gượng gạo. Tôi đã nghĩ
“Không phải đùa chứ…”
Q: Làm sao cậu biết đó là
debut?
A: Tôi cũng không rõ. Tôi đã chụp chung với Kitty GYM trước đây
và tôi nghĩ đó chỉ là nhóm tạm thời thôi. Khi tôi thấy các thành viên được gọi,
thú thực tôi đã nghĩ “Thế cân bằng này thật khủng khiếp.” (cười). Chúng tôi quá
khác nhau về độ tuổi và chiều cao.
Q: Cậu đã nghĩ đến những chuyện đó.
A: (Okamoto) Keito còn chưa có kinh nghiệm trong sự nghiệp, và
chẳng có một tên nào trong số đó giỏi giao tiếp. Tôi đã băn khoăn “Mình nên làm
thế nào đây?” Chủ tịch chẳng nói gì với chúng tôi ngoài “Làm tốt nhé!”, nhưng
tôi nghĩ “Có quá nhiều thứ chúng ta không thể làm nên chúng ta nên bắt đầu thế
nào đây?”
Q: Khi nào cậu nhận ra rằng đây không phải nhóm tạm thời?
A: Sau khi quyết định chúng tôi sẽ ra single thứ hai. Tôi phải
tiếp tục với nhóm này. Tôi nghĩ mọi người đều cảm thấy như thế. Ngay từ ban
đầu, thực sự chẳng có cảm giác chúng tôi là một nhóm. Còn chẳng có một cuộc
thảo luận về những điều chưa tốt, và có cảm giác chỉ cần chính mình làm tốt thì
mọi chuyện đều ổn.
Q: Cậu có vui vì được debut không?
A: Đương nhiên. Nhưng đối với Ya-ya-yah thì thực sự rất khiên
cưỡng. Nhưng chúng tôi phải nghĩ tới JUMP và có quá nhiều thứ để làm khiến cho
đầu tôi chỉ toàn nghĩ tới nhóm. Đúng thế. Nhưng sau khi debut, tôi đã đi
karaoke với bạn. Cậu ấy đã hát “Ultra Music Power” và vừa cười vừa nói với tôi
“Tớ đã xem chương trình bóng chuyền rồi. Cố lên nhé!” Và cuối cùng, tôi đã
quyết tâm.
Q: Cậu cảm thấy thế nào khi vị trí của mình bị thay đổi trong UMP?
A: Yabu và tôi thường được hát ở chính giữa khi còn là junior,
nhưng rồi họ nói “Vị trí của các cậu sẽ là ở hai bên, đó là vì lợi ích của cả
nhóm.” Điều đó là một sự thay đổi hoàn toàn. Đúng vậy.
Q: Và cậu nói là có quá nhiều thứ các thành viên không thể làm
được?
A: Đúng thế. Rất nhiều thứ họ không làm được. Nhảy, hát, và giao
tiếp.
Q: Cậu thường nổi giận với Okamoto-kun.
A: Là liên quan tới kĩ
năng nhảy. Tôi biết cậu ấy không có kinh nghiệm. Tôi cũng biết cậu ấy đã rất cố
gắng. Nhưng đối với chúng tôi, làm được việc này là điều hiển nhiên. Cần phải
luyện tập hơn nữa để có thể trở nên thật tốt. Tôi đã nói với cậu ấy rằng cậu
phải biết nhảy trước, rồi từ đó mới thật sự bắt đầu làm việc.
Q: Keito-kun rất biết ơn
vì cậu đã không bỏ rơi cậu ấy.
A: Việc chúng tôi debut
đã làm nản lòng nhiều junior. Nếu không thể nhảy, họ sẽ nói “Tại sao cậu ta lại
được debut?” Tôi muốn cho họ thấy những gì chúng tôi có thể làm tốt, và tôi
muốn họ nghĩ “Tôi đã hiểu tại sao họ lại được debut.” Với cảm xúc như thế, tôi
thường dễ cáu giận. Đặc biệt là tôi và Yabu, chúng tôi thường hay nổi nóng.
Q: Cả hai cậu đều nhận
đóng vai phản diện.
A: Đúng. Mỗi lần tôi nghĩ
“Thật là kì cục”, tôi đều liếc qua Yabu và cậu ấy có biểu cảm giống như tôi.
Chúng tôi đều nghĩ về một thứ. Ngay từ đầu, cả hai chúng tôi đều chỉ có một
việc là gọi mọi người ra và quát mắng. “Mọi người! Tại sao mọi người không nói
về ý kiến của Yabu trong phần MC! Tại sao không tiếp tục câu chuyện của
Hikaru!”
Q: Hai người có than
phiền cùng nhau không?
A: Theo một cách nào đó,
tôi nghĩ những người có thể than phiền là những người tự tin về bản thân. Chỉ
có thể nói như thế nếu bản thân mình cũng bị đánh giá phải không? Chúng tôi
đương nhiên biết có những việc chúng tôi cũng không làm được. Nhưng những người
xung quanh làm còn tệ hơn. Vì thế chúng tôi không thể làm gì khác ngoài dẫn dắt
họ.
Q: Tôi đã hiểu.
A: Nhưng những thành viên
khác đều có công việc riêng. Dù họ có nói “Tớ có thể làm được!” thì vẫn rất
khác. Tôi cảm thấy giống như họ đang nói “Chúng ta có thể làm được, phải
không?”, và khi tôi thấy họ làm việc một cách vui vẻ, tôi cảm thấy rất phức
tạp. Kết hợp công việc và vui chơi là một ý hay, tôi không muốn phủ nhận điều
đó, nhưng những gì cần phải nói thì tôi nghĩ vẫn cần được nói ra.
Q: Chuyện gì đã xảy ra
trong khoảng thời gian đó?
A: Nếu tất cả mọi người
đều có những ý kiến tiêu cực thì bầu không khí sẽ trở nên rất tệ phải không? Vì
thế chúng tôi dành thời gian để kiểm điểm một thành viên duy nhất, để tạo cảm
giác “À, mình phải cẩn thận để không bị mắng vì làm như thế nữa.” Tôi nghĩ đây
là một cách gián tiếp để truyền đạt với mọi người “Chúng tôi đã cảnh cáo rồi
nhé!” Khi kiểm điểm Keito hoặc Inoo-chan hoặc ai khác, chúng tôi cũng đã nói
điều đó với các thành viên còn lại.
Q: Thật là chu đáo.
A: Sau một thời gian dài
như vậy, tôi muốn cảm ơn Keito vì cậu ấy chính là người bị đem ra mắng mỏ
thường xuyên. Nhưng cậu ấy không chối quanh mà nói “Em hiểu rồi. Em xin lỗi.”
Vì thế những người xung quanh đều cảm thấy “Mình cũng phải làm như thế.”
Q: Suốt thời gian đó, tôi
nghe nói cậu hay đi chơi riêng với Okamoto-kun?
A: Đúng thế, nhất là lúc
mới bắt đầu. Tôi muốn có thể giao tiếp với cậu ấy. Keito nói “Em có thể chơi
bi-a” và tôi nghĩ “Yossha! Đây chính là cơ hội kết thân!” Chúng tôi đi chơi
bi-a rất nhiều lần. Chúng tôi có trình độ ngang nhau nên chúng tôi đều có thắng
có thua và rất vui vẻ. Ở thời điểm đó, Keito không thể nào đánh bại tôi bằng
hát hay nhảy được. Nhưng giờ thì đã có nhiều thứ cậu ấy có thể đánh bại tôi. Vì
thế tôi nghĩ nếu cậu ấy có thể vận dụng cảm xúc khi đạt được điều gì đó và cảm
xúc khi chiến thắng tôi trò chơi bi-a làm động lực trong công việc thì sẽ thật
là tốt.
Q: Trong thời kì Gokusen,
Takaki (Yuya) đã xa cách với nhóm phải không?
A: À, đúng thế. Dù đã có
đủ thứ chuyện làm chúng tôi mệt mỏi, nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn ở đó mà cảm
giác như đã kiệt sức.
Q: Cậu đã lặng lẽ đưa
vitamin cho Takaki-kun lúc cậu ấy mệt mỏi?
A: Tôi có những trải
nghiệm, thời gian khó khăn khi tôi xem Music Station ở Miyagi, và kể cả thời
gian hoạt động trong Kitty GYM tôi đã nghĩ “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu người nào đó
được chọn thay vì mình chăng?” Yuya được chọn đóng trong Gokusen và cậu ấy đã rất
vui, nhưng cậu ấy cảm thấy do dự nhiều hơn. Như thể tôi được nhìn thấy mình
trong quá khứ. Đây không phải là kết thúc. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng một khi
vượt qua được giai đoạn này, sẽ có điều gì đó đang chờ đợi ở phía trước.
Q: Cậu có cảm thấy tức
giận khi cậu ấy trở nên mệt mỏi như thế?
A: Nếu cậu ấy vẫn vui vẻ
nhưng không có động lực để làm gì thì tôi sẽ thấy tức giận. Nhưng Yuya thật sự
mệt mỏi và gặp nhiều vấn đề sâu thẳm trong trái tim. Nếu tôi tức giận vì chuyện
đó thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả và cậu ấy sẽ sụp đổ mất.
Q: Cũng trong lúc đó
Yabu-kun đã đi chơi bowling với các thành viên trong Gokusen dù chẳng biết ai
ngoài Takaki. Cả hai người đều có cách hỗ trợ khác nhau.
A: Yabu và tôi hoàn toàn
khác nhau. Vì thế ban đầu tôi không hiểu tại sao fan gọi chúng tôi là
“YabuHika” . Tôi nghĩ chúng tôi chẳng giống nhau chút nào cả. Nhưng tôi
nghĩ vì chúng tôi khác nhau nên mới có thể làm việc chung với nhau.
Q: Nhưng cả hai người ban
đầu đều có ấn tượng không tốt về người kia (cười).
A: Đúng thế (cười). Nhưng
dù chúng tôi khác nhau, chúng tôi luôn cố gắng làm điều gì đó cho nhóm, và
chúng tôi cùng nhau nghĩ về chuyện đó. Nói cách khác là chúng tôi có cùng mục
tiêu. Dù chúng tôi chọn các cách riêng để cùng trèo lên đỉnh núi, chúng tôi vẫn
là cùng chung mục tiêu. Tôi nghĩ các fan có thể cảm nhận được mối quan hệ này
giữa chúng tôi và vì thế họ gọi chúng tôi là “YabuHika”. Đúng vậy. Tôi nghĩ các
fan có thể nhìn rõ chúng tôi hơn chúng tôi nhìn nhận về bản thân mình.
Q: Vì sự hiện diện của cả
hai mà mối liên kết của JUMP trở nên mạnh mẽ hơn.
A: Sự hiện diện của
Dai-chan cũng rất lớn lao. Dù mọi người đều là bạn tốt của nhau, nhưng là một
nhóm, chúng tôi còn rất yếu. Có lẽ là khoảng năm Gokusen, trong dịp sinh nhật
Takaki, Dai-chan đã mời từng thành viên trong BEST. “Đó là sinh nhật Takaki,
vậy nên chúng ta hãy đi ăn cùng nhau!” Khi tôi đến đó, tôi đã nghĩ “Eh? Các
thành viên của BEST đều ở đây!” Hôm đó rất vui. Tôi nghĩ chính vì lẽ đó. Sau
đó, mọi người đã nỗ lực hợp tác hơn. Trong các buổi diễn tập nữa. Chúng tôi đã
có thể thảo luận những điều như “Cậu nên làm thế này nhiều hơn.” hay “Cậu có
thể làm được phải không?”. 7 cũng đã học được từ đó rồi tiếp bước, và giờ chúng
tôi đã có thể trở thành một nhóm.
Q: Gần đây, Chinen tham
gia đóng trong bộ phim “Onmyoya e Yokoso”, trước khi khai máy cậu đã tới phim
trường nói với Nishikido (Ryo)-kun rằng “Xin hãy giúp đỡ!” phải không?
A: Đúng vậy. Khi tôi đóng
trong Kinpachi, tôi có thể tập trung diễn xuất vì bầu không khí trong trường
quay rất tốt. Tôi biết Chinen rất ngại người lạ nên tôi nghĩ cậu ấy sẽ căng
thẳng khi ở trong phim trường với Nishikido-kun, nên tôi đã nói “Xin anh hãy
giúp đỡ Chinen”.
Q: Chinen-kun rất nhát?
A: Mọi người đều nói
Chinen là thiên tài và cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì, nhưng cậu ấy cũng có
những việc làm không tốt. Dù khi cậu ấy bay lượn trên không, cậu ấy luôn giữ
thái độ bình tĩnh nhưng cậu ấy đã khởi động bằng dây sắt và cậu ấy đã thật sự
cố gắng. Cậu ấy là thiên tài, nhưng cậu ấy vẫn luôn nỗ lực.
Q: Trong con mắt của
Yaotome-kun, Yamada (Ryosuke)-kun là người như thế nào?
A: Vị trí của Yamada
trong junior bắt đầu từ phía sau bên phải, rồi nhanh chóng được lên hàng trên.
Cậu ấy nhảy bằng tất cả nỗ lực. Cả tôi và Yabu đều nói “Cậu ấy rất khá.” Nhưng
cũng có những lúc chúng tôi được Yamada chỉ dạy.
Q: Được chỉ dạy?
A: Dù chúng tôi đã quen
với việc tỏa sáng, nhưng mỗi người đều muốn trở nên thật ngầu, làm những việc
như nháy mắt hay chỉ mặc mỗi đồ đen. Có những lúc khi thấy Yamada, tôi đã nghĩ
“Chẳng phải thế khác với mình sao?” Nhưng tôi biết fan thích như thế. Thay vì
nói tôi học được điều gì đó, tôi cảm thấy cậu ấy đã dạy tôi rằng con người có
thể làm được nhiều chuyện khác nhau theo cách riêng của mình.
Q: Cậu thực sự quan sát
các thành viên và suy nghĩ rất nhiều.
A: Tôi luôn quan sát các
thành viên (cười). Vì tôi quan sát quá nhiều, đôi lúc tôi trở nên tức giận và
đến bây giờ thì thành ra sau khi họ nói “Hikaru-kun, đoạn đó anh nhảy có vẻ hơi
khác”, họ lại nói “À, xin lỗi”. Tôi nghĩ mình không phải nhân vật chính là siêu
nhân Đỏ, mà tôi là Xanh lục. Nói như vậy nghe có vẻ chẳng hợp mốt gì cả nhỉ
(cười).
Q: Hahaha. Tình cảm nồng
nàn đối với các thành viên bắt đầu từ khi nào vậy?
A: Đâu có, cứ làm việc
bình thường với các thành viên là vui rồi. Vì tôi thấy vui, nên tôi nghĩ “Mình
muốn lúc nào cũng được ở đây.” và nếu mọi người đều nghĩ vậy thì tốt quá. Bản
thân tôi nghĩ mình chính là fan số một của JUMP (cười).
Q: Điều đó thật là tuyệt
vời!
A: Vậy sao? Chẳng phải
chúng ta vừa nói về tên của tôi ở phần đầu bài phỏng vấn sao? Tôi có hỏi bố mẹ
về việc này. “Tại sao con lại tên là Hikaru?” Và họ nói “Bởi vì bố mẹ muốn con
chính là ánh sáng chiếu rọi những vật xung quanh.” Họ nói đây là một cái tên
hay. Không phải tôi là người tỏa sáng, mà tôi đem lại ánh sáng cho những người
ở xung quanh.
Q: Ra là vậy. Đối với
Yaotome-kun, khi nào cậu bắt đầu quyết định “mình muốn được tiếp tục sống trên
cõi đời này?”
A: Hmm, khi nào nhỉ? Có lẽ là hồi lớp 7 khi tôi bắt đầu sống
cùng chị gái. Đó là lúc chị ấy kết hôn và vừa sinh đứa con đầu lòng. Có những
lúc tôi mở mắt giữa đêm và nhìn thấy đời sống thường nhật của họ, người chồng
và người vợ.
Q: Cuộc sống thường ngày như thế nào?
A: Chị tôi phải chăm con và anh rể giúp chị ấy làm việc nhà. Vào
giây phút nhìn thấy điều đó, tôi đã tự nói với bản thân rằng mình chắc chắn sẽ
trả ơn họ. Ngày hôm đó, tôi cảm thấy mừng vì mình đã ở đây.
Q: Vì những điều đó mà suy nghĩ của cậu đã trưởng thành hơn so với
trước đây?
A: Chị tôi nấu ăn giúp tôi, và khi tôi có công việc, chị ấy sẽ
đưa tôi tới ga tàu và đón tôi về. Tôi nghĩ một người trưởng thành sẽ giúp tôi
làm những điều đó là việc bình thường. Nhưng khi nghĩ lại mọi chuyện, tôi không
nên coi mọi chuyện là đương nhiên như vậy. Chị tôi đã giúp đỡ tôi khi tôi đang
trong lúc khó khăn. Ngay cả giờ khi nhìn xung quanh, tôi luôn được mọi người
giúp đỡ. Các thành viên, các staff, và hơn hết là các fan. Vì thế tôi muốn trả
ơn họ đàng hoàng.
Q: Đã có rất nhiều chuyện xảy ra với JUMP và Yaotome-kun.
A: Có rất nhiều chuyện xảy ra, đến mức chẳng có đủ chỗ để tôi
nói bất cứ lời nào. Khi Kisumai debut, chúng tôi đã rất lo lắng. Họ nhảy rất
giỏi, họ cũng rất hài hước, và họ biết trượt pa-tanh. Số thành viên của họ cũng
gần bằng chúng tôi. Tôi cảm thấy họ có tất cả mọi thứ chúng tôi có, và nhiều
thứ khác mà chúng tôi không có khi họ debut. Tôi nghĩ chúng tôi có rất nhiều
điểm mạnh như tươi trẻ và là một nhóm đông, nhưng rồi tôi cảm thấy thực ra
chúng tôi không có gì cả.
Q: Và cậu đã lo lắng?
A: Phải. Vì thế mà dù chỉ có duy nhất một, chúng tôi cũng muốn
có một vũ khí mà sẽ không để thua bất cứ ai, và mọi người đều đã nghĩ về việc
đó. Và có một câu trả lời đơn giản đã được xướng lên. “Hãy hoàn thiện vũ đạo
của chúng ta.”
Q: Ra thế.
A: Chúng tôi đã luyện tập rất nhiều cho vũ khí này. Chúng tôi
muốn để vũ đạo thống nhất và hoàn thiện, và trong hai năm, chúng tôi đã thực
hiện một cách nghiêm túc. Gần đây mọi người đã bắt đầu nói về vũ đạo của chúng
tôi. Tôi nghĩ cuối cùng thì chúng tôi cũng đã có vũ khí này trong tay. Đương
nhiên, chúng tôi cũng lo rằng đồng bộ vũ đạo sẽ khiến lu mờ các đặc điểm cá
nhân. Nhưng chúng tôi cũng đã trải qua những khoảng thời gian phân tán để phát
triển cá nhân. Giờ khi nghĩ lại, tôi không rõ vậy là thế nào. Nhưng vì chúng
tôi đã trải qua rồi, chúng tôi có thể nhảy một cách đồng bộ mà mỗi người đều
thể hiện được rõ bản thân mình. Có một câu nói thế này, tôi nghĩ điều này là
không uổng một kiếp người.
Q: Mục tiêu của cậu dưới cương vị một nhóm là gì?
A: Thực ra, không cần phải như SMAP, nhưng tôi muốn mỗi người
đều cố gắng hết sức bất kể đứng trên sân khấu nào, và mỗi khi tụ họp lại chúng
tôi đều được mọi người nghĩ tới là “một nhóm tuyệt vời”. Đó luôn là mục tiêu
của tôi kể từ khi thành lập. Và tới giờ vẫn không thay đổi.
Q: Cậu có mục tiêu cá nhân không?
A: Đối với tôi, tôi muốn vận hành JUMP một ngày nào đó. Chẳng
quan trọng tôi có được đứng trên sân khấu hay không. Tôi muốn thiết kế sân
khấu, đánh bóng những điều các thành viên muốn làm và tôi nghĩ mình muốn làm
một công việc như thế. Vì tôi nghĩ mình hiểu JUMP hơn ai hết.
Q: Cậu muốn trở thành ánh sáng giúp JUMP tỏa sáng?
A: Đúng thế. JUMP đã trưởng thành lên nhiều. Chúng tôi đã tiến
bộ và phát triển. Đó chỉ là cảm xúc của tôi. Tôi muốn điều hành một nhóm và giờ
tôi đã có thể vận hành nhóm. Khi còn là junior, tôi đã mường tượng được một
nhóm nhạc mà mọi người có thể theo đuổi ước mơ của riêng mình. Tôi nghĩ nếu đó
là JUMP, chúng tôi có thể tỏa sáng hơn nữa.
Yabu and I are totally different. That is why when the fans first started calling us “YabuHika”, I wondered why. I thought that we were not alike at all. But I think because we are different, we are able to work well together.
Engtran:
-Yaotome Hikaru. That’s a nice name. Thank you. Ah, but my parents wanted to name me Musashi at first. They got the name from Miyamoto Musashi (TN. A historical Japanese swordsman). But seemed like my sister was strongly against it and said “There’s no way I will allow that!” (laugh) But because all my elder brothers had only one kanji character for their name, it became “Hikaru”.
-There are four siblings in your family right? Yes. I am the youngest sibling but there is a rather big gap in age between me and my elder siblings so I had been called a pampered kid. Personally as a child, the age where I started understanding what was happening around my life was when my brother said things like “I want to live alone”. It felt like I had a glimpse of what was happening in the adult world while being a kid.
-What kind of kid were you in elementary school? I probably fooled around in front of everyone. During the school lunch, I would say “Look at me!” and use an amazing speed to scoop all the rice and porridge into my mouth while saying “Delicious!” and made everyone laugh.
-Hahahaha. Did you like being in the center of attraction? Not that I liked it though. I basically liked being cozy, playing with someone alone, just the two of us.
-You started learning dance when you were still living in Miyagi right? It was from the third year of elementary school. I was probably sent for classes by my mother from the start. But I learnt it enthusiastically.
-You liked dancing. More of like, it was fun having to achieve something which you didn’t know how to do before. But the result was that I achieved it almost immediately. Even though it was only a four-count dance movement, I was very happy upon being able to achieve it. “The next one will be 8-counts”. I asked my parents to help me take videos of my dance and I wonder if I was a narcissist (laugh). It was a feeling like “Yeah!” and I sent one of those videos for the audition.
-You had interest in the entertainment world? I didn’t have any at first. I got a prize where I could go to New York for sightseeing while experiencing a dance lesson. It was fun when I went there. On my way home, I bought a music video CD of this American group called “NSync” at the airport. After I watched it at home, I thought they were really cool! and “I want to be in a group too!”
-Did you admire the vocalist Justin Timberlake? Nope, it wasn’t the person who was singing in the center, but the one dancing right at the end. Somehow, it has been like that for a long time. Even for Super Sentai, I had no wish to become the red member in the middle. I liked the green or yellow one. I preferred the characters who were supporting the red. I have always been like that.
-I see. Then I saw Kinki Kids on Music Station singing Jounetsu. Kamenashi (Kazuya)-kun, who was dancing behind (Domoto) Koichi-kun came into my view. “He is so cool! I want to be in that position!” My parent went around asking “Can someone from Miyagi enter Johnnys?” and when I was in my sixth year of elementary school, I applied for it myself. The phone call from the company president came soon after that.
-That’s a sudden development. I was told “You have to go for the audition but there is a junior variety program after that, so you are to sing there too.” Everything started moving on from that conversation.
-You went for the audition for a new member of Ya-Ya-yah right? Yes. Tegoshi (Yuya) and Tamamori (Yuta) were there too.
-Were you nervous during the audition? I didn’t know anyone on my left and right, and there was so much I didn’t understand so I wasn’t that nervous. But I was nervous for the song recording after the audition. When I knew that my position was to be in front, I went “Eh?! I have to sing while standing so front?” And to think that I applied because I wanted to be a backdancer. But now that I think of it, I feel that thinking like that was really impolite to the rest of the juniors.
-You were like a Cinderella boy. You suddenly got all the attention. Kamenashi-kun told me “You are able to hold the mic even before a week had passed and that is amazing. Work hard!” When I meet the senpais, they often say “Ah, so this is the rumored Yaotome-kun” It felt like I was like Harry Potter.
-Did you manage to tell Kamenashi-kun the reason you went for the audition? I did. “I wanted to enter the agency because I saw Kamenashi-kun backdancing in Jounetsu!” And I remember him telling me “There is a meaning for me to be working hard in backdancing then.”
-But you suddenly got a good position, didn’t you become proud? Well, I started off from being very spoilt so I made it a base not to let this make me proud or it would become really bad. I was being thought of by others that my dance and singing were about that level, but I knew myself that I was falling below that. I was a disappointment.
-Yabu (Kota)-kun said that he didn’t have a good first impression of you. Me too (laugh). On the audition day, there was also a rehearsal for Shounen Club and I looked at Yabu singing from the back. After Yabu had finished singing, he was glancing at me from far. Yabu was probably just thinking “Oh this is a new kid who has arrived”, but it felt like he was glaring at me. It felt like “The kids in Tokyo have a really bad attitude, I really dislike this guy” (laugh)
-Hahahahahaha After that, I had to learn how to sing “Yuuki 100%” and I was so nervous that I couldn’t sing at all. Yabu called out to me “Let’s sing it together.” But he didn’t even look at me once in the eye and we sang it as though it felt that it was obvious that it should be like that. I thought “This kid is definitely irritating!” (laugh) But because we were about the same height then, there were many things that we got to do together. We were together all the time, during lessons, rehearsals and break time.
-When did your impression of him change? When we had to record songs for Ya-Ya-yah every week. I was still staying in Miyagi during that time and I could only go to Tokyo during the weekends and couldn’t afford to attend rehearsals. So I could only learn everything from Yabu on the day itself. He put in his utmost effort into teaching me. Gradually I felt “Ah, he isn’t a bad person”.
-In the beginning, you went to Tokyo every weekend right? Yes
-Inoo-kun said that he was shocked that you always carried a huge bag and there were dumbbells inside (laugh) Yes there were (laugh). I am always doing muscle training and because I could only come on weekends, I was really self-aware of the fact that I was lagging behind everyone. That was why I wanted to do something regardless of what it was. I don’t know if there was any effect but I decided that I didn’t want to waste any rest time and so I put dumbbells in my rucksack.
-So that was for training. The people around me were also taking lessons during weekdays and I really didn’t like knowing things gradually which I didn’t know before. Those who entered the agency at the same time as me were singing while standing right in front, and I thought “Eh?!” when I saw it on television at home in Miyagi.
-That situation is tough. There were numerous times when I received phone calls from the president and he asked “You, where are you now?” When I answered “I am at home”, the reply was “At home meaning you are in Miyagi? Then it’s impossible.” I cried once. Those who entered the same time as me appeared on Music Station. I thought that was cool. Both the organization and the arrangement of the songs. I thought “I wanted to do something like this” My mother was indifferent, she said “Don’t you feel regrettable?” and then my tears just came out.
-Such a thing happened. I thought that if I stayed here I couldn’t move forward. I couldn’t move forward at all. I bore with it for a year and at the end of the first year of junior high, I came to Tokyo. My parent told me that we couldn’t move so suddenly so I stayed at my sister’s place in Saitama. I could now go for lessons on weekdays just like everyone else and I thought “Yossha! With this I am finally doing the same things as everyone”
-After that, you starred in “3B Kinpachi Sensei” in 2004. When it was decided I was so happy and even though Dai-chan told me “Damn! I wanted to appear in it too!” I became proud of myself and every time I thought of it, I kept telling him “I am gonna appear in that drama!”
-How was the first time starring in a drama? I was taught all the basics, starting from how to project my voice. But I didn’t know what I could do and what I could not. I didn’t want to go home.
-Why didn’t you want to go home? I received a lot of guidance at the filming location and once I reached home, my parent who had been watching the show on television would tell me a lot of things. There were so many things said to me at both the filming location and at home and I didn’t know where I could turn off the switch in me. I disliked that and once filming ended, I went to Dai-chan’s house to play almost every day. It was already like “I’m home!” (laugh) Even though I kept boasting to Dai-chan to an extent that I kept saying “Its Kinpachi!”, he somehow noticed that it was quite tough on me. He didn’t talk to me about the drama but asked “What should we play today?” His heart is wide. Probably the widest in JUMP.
-How did you feel about debuting during that time? I probably wanted to debut in the early stages. Yeah. I wanted to. I disliked competitions. During the junior days, everyone was on good terms but somehow there would be unhappiness somewhere. If you shined and stood out, someone would dislike you…it felt like that. That was why I wanted to debut. If I debuted, it wouldn’t be an individual competition but we would work hard together in a group. I felt how it was to shine like that, and I wanted to debut.
-I see. For me, there wasn’t anything motivating me, not even Ya-Ya-yah. I progressed to a higher level before everyone and left the people at the bottom, but if I couldn’t do what was expected of me I would be holding others back from achieving their success. I wanted to match the steps of the others.
-Then how did you feel when you were chosen to be in Kitty GYM? To be honest, I hated it. Because Ya-Ya-yah was important. It felt like I would be thought of by others like “Why is it this guy?” or “He is getting acquainted with Yamapi” I didn’t like the thought of being supported and pushed to shine by the company too. It would result in some form of competition. But the people around me told me “This is the result of it” and I thought I had to do my best since I got chosen.
-You really disliked competitions. Probably because there have been many fights around me. When I look at those, I thought to myself that I really hated them. They really happened.
-I see. Did you think that if you were to debut, it would definitely be with Ya- Ya-yah? Yes. But I saw how Tegoshi got into NEWS alone and I thought that it wasn’t definite that junior groups would debut just like that. I had an image that Ya-Ya-yah might merge with another group.
-In 2007, Hey!Say!7 was formed and what did you think of it? I was impatient. I had a flashback of the shock I had when watching Music Station in Miyagi. I thought that I had been left behind. I often taught Dai-chan dance steps and during performances, I look at him from the sides and think “Ah he has learnt how to dance that part, but the other part…” I found it so unclear why someone whom I taught could proceed before me and it felt like “uwah!” But I didn’t ask anyone whether there was something in me that was lacking.
-After that Hey!Say!JUMP was formed and you were chosen to be one of the members. I was hanging out with a friend from the juniors when I got a call from the president and he said “There will be a photograph session for the volleyball poster tomorrow”. I didn’t really get it and I told my friend “Seems like there is some event for volleyball tomorrow” and he said “Doesn’t that mean it is a debut!! I didn’t get called!” and a really awkward atmosphere appeared. I thought something like “You must be kidding…”
-How did you realize that it was a debut? I wonder how. I had taken posters with Kitty GYM before and I thought this was gonna be a temporary thing. When I saw the members who were called, I frankly thought “this balance is horrible” (laugh). We were too scattered in terms of age and height.
-You thought of such a thing. (Okamoto) Keito didn’t even have a career experience, and there wasn’t a single kid who was especially good at talking. I had many doubts like “What should I do with this?” The president told us nothing except “Do this well”, but I thought “There are so many things which we can’t do so how should we go about doing it?”
-When did you realize it wasn’t temporary? After it was decided that we were to release the second single. I was to continue with this group. I guess everyone felt the same. Right at the beginning, there was honestly no feeling that we were a group. There weren’t even any discussions to discuss negative issues and there was this feeling that as long as you could look good individually everything would be fine.
-Were you happy about the debut? Of course. But to Ya-Ya-yah, it was definitely awkward. But we had to think of JUMP and there were so many things we had to do that my head was full of them. Yeah. But after debut, I went to karaoke with my junior friends and he sang “Ultra Music Power” and said to me while smiling “I watched the volleyball relay. Work hard!” And finally, I felt determined.
-How did you feel about your position being changed in UMP? Me and Yabu were used to singing in the center of the juniors, but we were told “Your positions will now be at the sides, but that is for the sake of the group”. That was like a total switch. Yeah.
-And you just said that there were so many things that these members couldn’t do. Yes. There were many things that they couldn’t do. Dancing, singing and talking.
-You got angry quite often at Okamoto-kun. That was related to dance. I knew he had no experience. I also knew he was working hard. But to us, it is natural to be able to do it. You have to train yourself up in order to be able to look good from there. I conveyed to him that you had to be able to dance first, and from there it would be the real start of working hard.
-Keito-kun was grateful that you did not abandon him. We bore a lot of hopes of the other juniors by debuting. If you can’t dance, they will definitely say “Why does this person get to debut?” I want to show them things we can do well, and I want them to think “I know why these people debuted”. With such feelings, I often got angry. Especially me and Yabu, we often got angry.
-Both of you played the bad character. Yes. Everytime I thought “This is weird” and when I glance at Yabu’s face, he has the same expression as me. We were thinking about the same thing. From the start, the both of us were doing nothing but calling out people to scold them. “You all! Why did you not pick up Yabu’s comment during the MC! Why didn’t you follow up on Hikaru’s conversation!”
-Did the both of you complain together? In a way, I think people who are able to complain are those who are confident of themselves. You can only say them when you are being judged well right? We were self-aware that there were also things that we couldn’t do ourselves. But the people around us couldn’t do it even more. So we couldn’t do anything else except lead them.
-I see. But, the other members had different careers. Even if they said the lines of “I can do it”, it is still different. It felt more of like they were saying “We can do it right?” and when I look at the members who were doing it with a lot of fun, I had complicated feelings. It is a good point to incorporate fun into your work. I don’t want to deny that. But things that have to be said, I saw a need to say them out.
-What happened during those times? If everyone started contributing their negative comments, the whole atmosphere would get really bad right? That is why we spent time scolding a single person, to create feelings of “Ah, I must take care not to get scolded for the same thing” I guess this is an indirect way of conveying to everyone “We did warn you about this”. While scolding Keito or Inoo-chan or someone else, we are also telling the same things to the other members.
-That was attentive. After such a long time though, I want to thank Keito because he became a character who got scolded often. But he didn’t give excuses and said “I understand. Sorry.” That is why the people around naturally feel “I have to do that too”
-During that time, I heard you hung out quite often with Okamoto-kun in private. Yes, especially right at the beginning. I wanted to communicate with him. Keito said “I can play billiards” and I thought “Yossha! There is a chance for interaction!” We went for billiards many times. We were about the same level so we both won and lost and it was fun. At that time, Keito definitely would not be able to beat me in dance and singing. But now, there are many things which he can defeat me in. That is why I thought that it would be good if he could use the sense of accomplishment and good feelings by beating me in billiards, and apply the same kind of effort to his work.
-During Gokusen, Takaki (Yuya) sort of drifted away from the group right? Ah, he did. Even though there were already more than enough current matters to tire us, seems like he was there with feelings of already being burned out.
-You quietly passed vitamins to Takaki-kun who was tired. I had experienced for myself unbearable times where I watched Music Station in Miyagi, and even during Kitty GYM I thought “Wouldn’t it be better if someone else was chosen instead of me?” Yuya was able to star in Gokusen and he was happy, but I also knew that he had even more hesitant feelings about this. Somehow, I felt like I was seeing the me in the past. This isn’t the end. I wanted to tell him that once you clear this stage, there will be something waiting for you.
-Didn’t you get angry at how he was already burned out? If he was cheerful but he isn’t motivated to do anything, I would get angry. But Yuya was totally tired and troubled from deep inside his heart. If I were to get angry at that, it wouldn’t have helped anything and he would have just crumbled.
-At around the same time, Yabu-kun went bowling with the Gokusen members
even though he didn’t know anyone except Takaki-kun. Both of you had a different form of support.
Yabu and I are totally different. That is why when the fans first started calling us “YabuHika”, I wondered why. I thought that we were not alike at all. But I think because we are different, we are able to work well together.
-But both of you had bad impressions of each other at the very beginning (laugh) That’s right (laugh). But even though we are different, we have always been trying to do something for the group, and we mutually thought about this. It’s kind of like, we have the same ending goal. Though we are taking our own respective route to climb up the same mountain, we are aiming for the same thing. I think that the fans can sense this relationship between us and so they call us “YabuHika”. Yeah. I think the fans can see us better than ourselves.
-Because of the both of your presence, JUMP’s bond has been stronger. Dai-chan’s presence was really great. Though everyone is close as a friend, but as a group we were really weak. It was probably the year of Gokusen. For Takaki’s birthday, Dai-chan went to invite each BEST member. “It’s Takaki’s birthday so let’s go for a meal” When I went there, it was like “Eh?! Everyone in BEST is here” That gathering was very fun. That is why, I guess so. After that, everyone put in more effort to cooperate. During rehearsals too. We are able to discuss things like “You should do this more”, or “You are able to do that right?” 7 had also learnt from that, and went along with the flow and we are able to become one as a group.
-Recently, Chinen starred in the drama “Onmyoya e Yokoso” and you went to tell Nishikido (Ryo)-kun “Yoroshiku ne” before filming started? Yes. When I was acting in Kinpachi, I was able to concentrate on acting because the atmosphere at the filming location was good. I know Chinen is shy towards strangers and I thought he would be most nervous when he is with Nishikido-kun at the filming site, so I told him “Chinen, yoroshiku ne”
-Chinen-kun is shy. Everyone says Chinen is a genius and he can do anything, but there are things which he is bad at. Even when he is flying on a swing in the air, he has a calm and composed attitude but he did warm ups with an iron rod and I knew he put in a lot of effort. He is a genius, but he works hard.
-Then from Yaotome-kun’s point of view, how is Yamada (Ryosuke)-kun? Yamada’s position as a junior started from right at the back, but he soon became in the front. He danced with all his effort. Both me and Yabu said “He’s good”. But somehow, there are many times where we get taught by Yamada too.
-Got taught? Although we used to feel all sparkly, but everyone definitely wants to be cool. Doing things like winking or wearing only black clothes. For a period of time when I saw Yamada, I thought “isn’t that a little different from what I am?” but I know fans like that. Rather than saying I learnt something, I feel that he taught me that there are different things people can do in their own respective ways.
-You really looked at the members and thought a lot. I always watch the members (laugh). Because I watch too much, I still get angry at times now but it has become like after they say “Hikaru-kun, your dance movements during that time were a little different”, they say “Ah, sorry”. I guess I am not the red main character, but I am green. Somehow, it feels unfashionable to say this (laugh)
-Hahahahaha. Where did that overflowing member-love come from? Nope, it is fun just working normally with the members. Because it is fun, my mood becomes like “I want to be here always!” and it would be good if everyone thinks like this. Personally, I am probably like JUMP’s number one fan (laugh)
-That’s something wonderful. Is that so?! Didn’t we talk about my name at the beginning of the interview? I did ask my parent about this. “Why am I named Hikaru?” And they said “Because we want you to be the light that shines upon the surroundings” They said it is a good name. It is not that I am shining myself, but I am the light which is lighting up the people around me.
-I see. For Yaotome-kun, when did you decide that you “want to continue living in this world” Hmm, when? Probably in my first year of junior high when I was staying with my sister. It was the timing when my sister got married and her child was just born. It was already tough for her but another kid (me) came along. There are times where I open my eyes in the middle of the night, and I see the daily life of them, the husband and wife.
-What kind of daily life? My sister has to take care of the baby and her husband helps with the household chores. The moment I saw that, I told myself that I definitely have to repay them. That day, I felt glad that I was here.
-Because of such things, your thinking has become mature as compared to the past. Somehow, my sister cooked for me, and when I had work she would take me to the station and fetch me back and I thought that it was natural that a grown up should do this for me. But when I think about all of this, I shouldn’t take it for granted. She was supporting me who had been going under hardships. Even now when I look at my surroundings, I have been supported by so many people. The members, the staff, and more than anything, the fans. That is why, I want to repay everything properly.
-Many things have happened for both JUMP and Yaotome-kun. Many things have happened, to the extent that there wouldn’t be enough space for me to say everything here. When Kisumai debuted, we were worried. They were good at dance, and they were funny, and they even knew how to rollerskate. And the number of members they had were about the same as us. I felt that they have everything we had, plus additional things which we didn’t have when they debuted. I thought we had many strong points like being fresh and being a large group but I felt like actually we had nothing.
-And so you got worried. Yeah. That is why, it is okay even if we only have one, but we want to have a weapon which will not lose to anyone, and everyone thought about this. And there was one simple answer which arose. “Let’s make our dance complete”
-I see. We trained a lot for this weapon of ours. We had a theme to make our dance assembled and complete but for two years, we did it earnestly. Recently there have been people who can talk about our dance. I thought that we finally had this weapon in our hands. Of course, we were worried that upon assembling our dance, we would be covering up each of our individual traits. But we have also been through times where we were so dispersed in training up ourselves as individuals. Now that I think of it, I wonder what was that about. But because we had been through that, we are able to have a uniform dance now and each of us can be seen clearly without hiding our own individual characters. This is a conventional phrase, but I think that it is not a waste of one’s life.
-What is your aim as a group now? Seriously, it is not to be like SMAP but for each of us to do our best no matter what kind of stage it is, and when we are gathered together we can be thought of being an “amazing group”. This has been my aim since we were formed. And it has not changed now.
-Do you also have a personal aim? For me, I want to produce JUMP one day. It doesn’t matter whether I am on the stage or not. I want to do the organization of the stage, brush up things that each member wants to do and I guess I want to stand as such a role. Because I think I know JUMP better than anyone else.
-You want to be the light which makes JUMP shine. Yes. JUMP has grown a lot now. We have improved and progressed. That’s just a feeling. I long to produce a group and now I can produce this group. And when I was a junior I had this picture in my imagination of a group where everyone is running towards their dreams. I think if it is JUMP, we are able to shine even more.
Credit: Kiriharu@wordpress.com
No comments:
Post a Comment