[Fanfic] Heaven (Oneshot )
Title: Heaven
Author: windy_0809
Pairing: TakaYama
Genre: Fluff, Angst
Rating: PG-13
Summary: Em có tin vào thiên đường không?
Part 1
Khi một trong hai người mất đi, tình yêu của họ sẽ trở
thành bất tử.
Ne, Yuya, anh có tin như vậy không?
*
Hôm nay lại là một ngày mưa!
Trong cả tuần, trời chỉ mưa mưa và mưa, làm
cho tôi không muốn đi đâu nữa. Tôi ghét những ngày mưa, đặc biệt là mưa trong
mùa đông như thế này. Làm cho thời tiết trở lạnh thấu xương. Những chiếc lá khô
từ từ rơi xuống trong những cơn mưa, bị cắt ra tơi tả. Cửa sổ thủy tinh lấp
lánh với một vài giọt mưa, xinh đẹp, nhưng rất lạnh lùng và vô hồn. Bầu trời
màu xám và mơ hồ. Tôi muốn có ánh nắng, dù chỉ một chút
Tôi muốn nhìn thấy nơi đó một lần nữa.
Ryosuke, em biết không? Ngày nắng là ngày em có thể nhìn
thấy thiên đường rõ nhất!
Đã bao lâu rồi nhỉ?
*
Sinh nhật thứ tám của tôi, như mọi khi, cha
sẽ trở về nhà sớm, sẽ có những món quà và bánh sinh nhật cho tôi. Mỗi năm, cũng
vậy, mặc dù mẹ tôi đã qua đời và gia cảnh của nhà tôi không thực sự tốt, nhưng
cha tôi luôn luôn giữ lời hứa của mình, đặc biệt là vào một ngày quan trọng như
thế này với tôi.
Nhưng đêm đó, cha trở về nhà muộn. Tôi loay
hoay đứng ở cửa chờ ông, nhiều hào hứng và kỳ vọng về ngày sinh nhật của tôi
đang dần bay đi từng chút một. Tôi chỉ biết chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi, tôi
ngủ thiếp đi trên hiên nhà. Đến nửa đêm, cha đánh thức tôi dậy và dẫn tôi vào
nhà. Rõ ràng khuôn mặt của ông rất mệt mỏi, nhưng tôi không để ý, tôi chỉ quan
tâm đến quà sinh nhật của tôi.
- Oto-san - tôi kéo mạnh vạt áo của ông -
Quà sinh nhật của Ryo-chan ở đâu? Ba đã quên nó, phải không?
- Làm thế nào ba có thể quên được chứ - Ông nhìn xuống tôi và mỉm cười nhẹ nhàng - Năm nay Ryo-chan lên tám phải không? Món
quà của con phải thật đăc biệt chứ nhỉ! Chờ ba một chút thôi, ne?
Tôi gật đầu vui vẻ, quên đi tất cả cơn buồn
ngủ, tôi háo hức chờ đợi món quà của mình. Nhưng sau đó, tôi đã nhanh chóng thất
vọng khi tôi thấy cha tôi đưa vào căn phòng ... một cậu bé.
- Chỉ cần chào hỏi Yuya nii-chan, Ryo! Ba
giới thiệu con một người anh ở đây, từ giờ con có thể ôm anh ngủ thay vì gấu
Teddy rồi đó! Con có thích không?
- Xin chào ... Ryo! - Cậu bé đó chào tôi và
mỉm cười ngượng nghịu. Anh ta cao hơn nhiều so với tôi, khá đẹp trai, đôi mắt
đen và sáng, trông không khác so với gấu Teddy của tôi là mấy.
Tôi đã không nói bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ
nhìn anh một cách kỳ lạ. Tôi không thích món quà này, hoàn toàn không thích điều
này. Tôi không muốn có một người anh em, tôi muốn có con robot siêu nhân, một
món quà mà tôi luôn mơ ước từ một năm trước đây. Bố cũng hứa sẽ mua nó cho tôi,
tại sao bây giờ mọi thứ hóa ra là như thế này?
- Không có nhiều phòng trong ngôi nhà của
chúng ta, từ bây giờ Yuya sẽ ở lại đây với Ryo, ne? Đã muộn rồi, hai con nên đi
ngủ, hãy thành bạn tốt nhé? - Thấy tôi im lặng, có lẽ cha nghĩ rằng tôi ngạc
nhiên với món quà này vì vậy tôi không thể nói bất cứ điều gì. Ông mỉm cười và
bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Vậy đó! Rồi, không chỉ tôi không có món quà
mà tôi muốn, mà thậm chí lại có một người anh từ trên trời rơi xuống. Tuy
nhiên, cha tôi không thèm giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần bước đi nhẹ nhàng
như vậy là sao? Đột nhiên, tôi cảm thấy tôi ghét cha!
Và thằng ngốc mà trông giống như gấu bông,
tại sao anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế? Có chuyện quái gì với
"Yuya nii-chan" vậy? Tôi chỉ muốn đá anh ra khỏi phòng này ngay lập tức!
Phòng của tôi, không ai có quyền bước vào trong khi tôi không cho phép! Nhưng nếu
tôi đá anh ta ra khỏi đây cha của tôi chắc chắn sẽ đá bay tôi xuống địa ngục,
và đối với tôi, tôi thực sự sợ bị đánh. Vâng, nếu như vậy tôi sẽ ngầm bắt nạt
anh ta!
- Này! - Tôi gọi anh ta.
- Ơ ... Em gọi anh? - Anh ngơ ngác nhìn
tôi.
- Ở đây còn ai khác ngoài anh sao? - Tôi đã
thực sự khó chịu, anh ta ngu ngốc thật hay là một kẻ thực tế đây? - Anh sẽ
ngủ trên sàn nhà, được không?
- Trên sàn? Nhưng giường của em rộng mà?
- Đó là giường của tôi, tôi mới được phép
ngủ trên đó! Chỉ cần ngủ trên sàn nhà và đừng nói chuyện với tôi, được chứ?
Tôi ném cái gối xuống sàn cho anh ta và đi
về phía giường, mặc dù rất bực bội, nhưng tôi cũng cảm thấy quá buồn ngủ rồi.
Tôi nghĩ rằng làm như vậy, anh chắc chắn sẽ
khóc và chạy ra ngoài để nói với cha tôi. Nhưng không, anh chỉ lặng lẽ nằm trên
sàn nhà. Nếu vậy, tôi sẽ không cho anh cái chăn, xem mất bao lâu thì anh sẽ bỏ
cuộc! Ngày mai, anh ta chắc chắn phải cầu xin cha tôi về nhà mình ngay lập tức.
Nhưng nhà anh ta ở đâu nhỉ?
Tại sao anh ta đến nhà tôi?
Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì nữa,
tôi cảm thấy buồn ngủ rất nhiều, nhưng ... tại sao tôi vẫn không thể ngủ như thế
này?
Nằm trên giường, tôi nghe anh ta ho. Tại
sao anh cứ ho như thế, tôi chỉ muốn ngủ, thật khó chịu!
Cảm thấy phiền phức, tôi đá tấm chăn rơi xuống
đất. Dù sao, có hai tấm chăn trên giường, quăng một cái xuống vì vậy anh ta sẽ
im lặng cho tôi nhờ! Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách để tra tấn anh ta sau này, tôi
đã rất buồn ngủ.
Anh không ho nữa.
*
Tôi ngồi trên sàn nhà, nơi anh đã phải ngủ
bất cứ khi nào chúng tôi giận nhau, bên cạnh chiếc giường cũ. Tại sao bây giờ
tôi cảm thấy nó quá nhỏ? Không rộng như trước. Căn phòng bây giờ chỉ còn có
tôi, mưa rơi bên ngoài dường như rất cô đơn. Nằm trên sàn rất lạnh phải không,
Yuya? Đó là vào giữa tháng Giêng nhưng anh lại phải nằm trên mặt đất như thế, tại
sao tôi lại quá tàn nhẫn?
Từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đã
luôn xử tệ với anh, và tất cả những năm sau đó cũng vậy. Tôi đã luôn luôn bị
kích động mà không cần bất kỳ nguyên nhân nào. Mặc dù nhỏ tuổi hơn, nhưng tôi cứ
bắt nạt anh ấy bất cứ khi nào tôi muốn. Tại sao anh không giận tôi, Yuya? Tại
sao anh luôn mỉm cười như thế? Tại sao anh không mắng tôi bắt xin lỗi vì những
trò đùa kỳ quái?
Bây giờ, mặc dù tôi muốn nói xin lỗi với
anh, thực sự đã quá muộn.
*
Khi tôi 13 tuổi, còn anh 16 tuổi.
- Ryo-chan. Tới đây, anh sẽ đưa em đến trường!
- Đừng có gọi tôi là Ryo-chan! Tôi sẽ không
đi!
- Thôi nào, em muốn đi học muộn à?
- Tôi nói tôi sẽ KHÔNG ĐI! Anh không nghe
những gì tôi nói à? Tôi có thể tự đi bộ!
Anh luôn gọi tôi là Ryo-chan, và luôn luôn
phải lái xe đưa tôi đến trường, tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghe biệt danh
đó. Dù sao, tôi đã lớn rồi, bạn bè chỉ gọi tôi là Ryosuke. Tuy nhiên, cha tôi
và anh vẫn cứ gọi cho tôi là "Ryo-chan", tôi ghét nó, nó có vẻ giống
như tên một cô gái! Ổn thôi nếu đó là cha tôi, nhưng đối với anh ta, tôi thực sự
không thể chịu đựng được!
Không chỉ thế, anh và tôi thậm chí lại học
trong cùng một trường, lớp học của anh chỉ cách lớp của tôi có một vài phòng. Bất
cứ điều gì tôi đã làm, bất cứ điều gì tôi nói, anh biết tất cả và thậm chí còn
nói lại với cha tôi, tôi ghét anh rất nhiều! Đặc biệt là kể từ khi anh ta mách
lẻo với cha tôi cái vụ tôi bỏ học đi chơi game, làm cho tôi phải chịu nhiều
hình phạt, cả nấu ăn, rửa bát và làm việc nhà trong ba tháng. Ba tháng, nghe có
vẻ rất đơn giản, nhưng đối với tôi, nó hoàn toàn là một cơn ác mộng. Nhà của
tôi đầy những người đàn ông, không dọn sạch ngay là một ngày sau sẽ có một đống
rác. Không chỉ không giúp tôi, anh ta thậm chí vui vẻ đứng nhìn, trông thích
thú lắm vậy! Tôi sẽ không bao giờ gọi anh ta bằng nii-chan, hãy đợi đấy, tôi sẽ
trả thù!
Tôi vẫn không hiểu tại sao cha tôi đem anh
về nuôi, gia đình tôi cũng chẳng phải khá giả gì. Vì vậy, nhiều lần tôi đã cố gắng
để hỏi, nhưng cha từ chối trả lời, chỉ buồn bã nhìn tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn
còn nhớ cái nhìn của ông, nó rất sâu sắc và ám ảnh. Ông chỉ mỉm cười và nói:
". Ryo-chan, Yuya chính là món quà từ thiên đường đó."
Cái quái gì mà nhìn anh ta như một món quà
được? Anh chỉ làm cho tôi cảm thấy khó chịu, tôi không muốn anh ta ở đây! Anh
làm cho cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ, tôi phải chia sẻ cho anh ta cả tình cảm
của cha tôi, anh ta bước vào phòng của tôi, bước vào cuộc sống của tôi. Tôi
không thích điều đó một chút nào!! Tôi chỉ muốn tự do làm bất cứ điều gì tôi
thích, nhưng anh ta luôn ngăn cản, nói với tôi rằng những điều này là không tốt
cho tôi. Anh biết gì chứ? Đồ baka !!!!
Yuya, anh có nhớ lần tôi trả thù anh không,
trả thù vì anh nói với cha rằng tôi bỏ học để chơi game? Tôi rạch lốp xe đạp của
anh, khiến anh phải đi bộ mấy km từ trường về nhà trong ngày nắng gắt, và tôi,
tôi ung dung đi xe buýt. Nhìn thấy anh đang ở nhà, tôi thậm chí còn cười vào
anh, và nói với anh rằng anh xứng đáng với nó.
Tôi vẫn còn nhớ, thời gian mà anh không cười
nữa. Khuôn mặt của anh đỏ lên, vì ánh nắng mặt trời hay giận dữ, tôi không biết.
Vào thời điểm đó, đột nhiên tôi không cảm thấy hạnh phúc nữa. Anh đã giận em thật sao? Chỉ có điều nhỏ như
vậy ... anh cũng giận em sao? Ngay cả khi chúng ta chơi bóng, tôi đá anh
khiến anh bị ngã, hoặc khi tôi cố tình làm đổ súp vào áo sơ mi của anh, anh
cũng không tức giận với tôi! Mỉm cười vui vẻ, tại sao anh chỉ luôn im lặng những
lúc như thế?
Vài ngày sau đó anh cũng không thèm nói
chuyện với tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi cố tình làm cái gì đó để chúng tôi
cùng chơi, anh đã không chơi, tôi trêu chọc anh, anh cũng chẳng buồn phản ứng!
Tôi cảm thấy rất khó chịu, đuổi anh xuống ngủ ở sàn nhà, anh ôm gối và xuống ngủ
dưới đó thật, thậm chí còn không dỗ tôi ngủ trên giường như trước nữa. Nó đã quá nhiều rồi, anh cần thêm điều gì ở
em đây?
Em xin lỗi!
*
Đúng, tôi đã cảm thấy có lỗi, chỉ là tôi
không bao giờ nói ra. Xin lỗi, nhưng không nói, thì ai mà biết được? Tôi là một
kẻ ngốc, kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới!
Đã quá muộn phải không, Yuya?
Đi bộ đến khung cửa nhỏ màu xanh, tôi mở cửa
và nhìn lên bầu trời lạnh lẽo. Đây là cánh cửa của cả tôi và anh. Bây giờ, nó
chỉ còn cho tôi.
Tôi tự hỏi đâu là màu sắc của bầu trời kia,
màu xanh của nắng, màu đỏ của hoàng hôn, hay màu xám của những đám mây như
trong cơn mưa chiều nay?
"Xám" chỉ là màu của những đám mây,
và bầu trời, nó luôn luôn có màu xanh.
Yuya đã từng nói với tôi rằng, bầu trời
luôn luôn màu xanh. Nhưng bằng cách nào đó, từ ngày ấy, tôi không bao giờ nhìn
thấy nó màu xanh nữa, luôn luôn chỉ có màu xám, cùng mưa, và mùa đông vô tận.
Những ngày nắng đã đi đâu mất rồi, Yuya?
Tôi mỉm cười nhẹ và uống giọt cuối cùng của
chai rượu vang. Vì vậy, cay đắng, đã bao lâu rồi tôi không uống rượu? Trong suốt, mặn chát, tôi thậm chí không nhớ nếu nước mắt cũng có hương vị như thế, nó đã
quá lâu.
Đã rất lâu rồi, tôi không khóc.
*******************
Part 2
Ở tuổi 17, tôi thấy anh trốn học.
Đó là một ngày nhàm chán, chỉ có toàn các
môn học mà tôi ghét, tôi ngủ thiếp đi trong lớp. Thời gian này, tôi giả vờ rằng
tôi bị bệnh để trốn tiết, may mắn rằng giáo viên của tôi không nghi ngờ gì về
điều này.
Tôi đã đi đến sân thượng và có một giấc ngủ
ngắn ở đó, nhưng tôi đã thực sự ngạc nhiên khi thấy anh ấy. Sau tất cả,
anh là một người có rất nhiều bạn bè, không phải là loại người cô đơn như tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò, chứ không phải thấy nó thú vị.
- Ngạc nhiên thật nha, anh mà cũng trốn học
để lên đây à? - Tôi ngồi xuống bên cạnh anh.
- Thấy chán nên anh bỏ thôi. - Anh lơ đãng
trả lời.
- Tại sao lại là ở đây?
- Chỗ này rất mát mẻ và thoải mái! - Anh mỉm
cười, nằm dài trên mặt đất lớn, đôi mắt nhìn về phía bầu trời.
Hôm nay là một ngày đầy nắng. Bầu trời dường
như xanh hơn và tươi hơn so với ngày trước đó. Cuối cùng, những ngày mưa cũng
đã đi xa.
Tôi ghét mưa! Mưa làm tôi không thể đi lên
sân thượng và phải ngủ trong lớp học để vượt qua những bài học nhàm chán. Một
thời gian dài trước đây, tôi đã coi nơi này như lãnh địa riêng của mình. Từ
đây, tôi có thể nhìn thấy bầu trời. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm và bình yên.
Nhưng hôm nay có lẽ tôi đã bị làm phiền bởi một người khác. Không sao cả, anh ta không thường xuyên ở đây, nên tôi sẽ cho
phép anh ở lại một chút.
- Ne Ryo-chan, - Anh ta đột nhiên nói, anh
vẫn cứ gọi cho tôi với tên đó, quá mệt mỏi, tôi thậm chí không muốn cãi nhau
thêm nữa, tôi cũng chưa bao giờ gọi anh bằng "nii-chan" cả.
- Hm? - Tôi uể oải nằm xuống bên cạnh anh,
đôi mắt khép hờ.
- Em có tin là thiên đường có thật không?
Tôi mỉm cười nhẹ.
..................
Thiên đàng? Khi tôi còn nhỏ, tôi đã hỏi cha
tôi câu đó. Thiên đàng là có thật hay không? Bố chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu
tôi:
- Có Ryo-chan, thiên đàng là có thật.
- Nó ở đâu? Mẹ có ở đó không ạ?
- Nhìn này – Bố đặt tay lên và vẽ một vòng
cung trên đám mây, nó dường như được tỏa sáng trong ánh mặt trời, như cánh cổng
của trời vậy - Mẹ của con ở đó, Ryo.
- Con muốn đến đó, con nên làm gì ạ?
- Mọi người đều sẽ đi lên đó, chỉ cần là một
người tốt, sẽ có ngày con có thể đi. Nhưng không phải bây giờ, Ryo-chan.
- Vì vậy, mẹ sẽ chờ con ở đó ạ?
- Ngay cả khi con lớn tuổi trong tương lại,
mẹ vẫn sẽ chờ ở đó!
Đúng thế. Thiên đường luôn luôn tồn tại.
.....................
- Ừ, tôi tin rằng thiên đàng là có thật.
- Anh cũng thế. Em biết gì không Ryo? Ngày
nắng là những ngày em có thể nhìn thấy thiên đường rõ nhất!
- Tại sao?
- Nhìn này! - Anh đặt tay mình lên và vẽ một
vòng cung trên đám mây, nó dường như được tỏa sáng trong ánh mặt trời, như cánh
cửa của trời.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy anh ta
không khả ố.
*
Hôm nay trời mưa, tôi không thể nhìn thấy
thiên đường nữa. Tất cả còn lại ở đây chỉ là màu xám đậm và đen.
"Xám" chỉ là màu của những đám mây phải không, Yuya? Bầu trời luôn
luôn là màu xanh và tràn đầy hy vọng.
Thời gian đó, Yuya nói với tôi sự thật về
gia đình mình, về lý do tại sao cha tôi đem anh về nuôi. Anh không bao giờ nói
với tôi quá nhiều. Cho đến khi hoàng hôn đỏ trên bầu trời, chúng tôi chỉ đứng
lên và đi về nhà.
Tôi đã không biết cha Yuya là một người bạn
thân của cha tôi. Họ đã mất liên lạc trong một thời gian rất dài. Tôi không biết
ngày sinh nhật của tôi năm đó cũng là ngày họ tìm thấy và nhận ra nhau. Tôi đã
không biết cha mẹ anh ấy, những người duy nhất anh có trong cuộc sống, đã
qua đời trong một tai nạn khi lái xe về nhà, và không biết cha tôi đã hứa
với họ rằng ông sẽ yêu thương và chăm sóc anh ấy như con ruột của mình.
Tôi không biết. Không biết bất cứ điều gì.
Đột nhiên, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi chỉ
mang lại đau khổ cho anh, anh đối xử với tôi tử tế, tôi càng cảm thấy không thoải
mái. Tôi cảm thấy không thoải mái vì tôi phải chia sẻ tất cả những điều tôi có
với anh, bởi vì cha luôn buộc tôi phải nghe anh, và gọi anh bằng "nii-chan". Tôi
cảm thấy khó chịu vì anh luôn luôn mỉm cười với tôi, và nhượng bộ sự ích kỷ của
tôi.
Đã bao giờ anh tức giận chưa, Yuya?
Tại sao anh không đánh em, hét lên với em mỗi khi em đối xử tệ với anh?
Em xin lỗi, Yuya!
Tôi đã quá quen với việc chơi xấu với anh,
nói lời độc địa với anh và làm mọi thứ để làm cho anh khó chịu. Nhưng kể từ
ngày hôm đó, tôi nhận ra tôi đã dần thay đổi. Mỗi khi tôi không nhìn thấy khuôn
mặt đó, tôi lại nhớ anh. Đôi khi tôi cũng gọi anh là “nii-chan” và để cho anh
lái xe đưa tôi đến trường. Thỉnh thoảng chúng tôi giận nhau, tôi đã không đuổi
anh phải xuống ngủ trên sàn nhà. Tôi vẫn cho phép anh ta ngủ với mình trên giường
của chúng tôi, nhưng không cho phép ôm tôi, hôn lên trán tôi hay ... bất cứ điều
gì, nếu không tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là địa ngục.
Để bây giờ, khi bị bỏ lại một mình, tôi vẫn
còn nhớ những ngày mùa đông mưa gió, cánh tay anh rất rộng, và rất ấm áp. Tôi
đang tan chảy trong mỗi nụ hôn anh trao. Kể từ khi tôi có anh, tôi không bao giờ
cần gấu Teddy nữa. Tôi cũng đã quá quen với sự ấm áp của anh, rất quen thuộc mà
từ ngày anh không còn ở cạnh tôi, tôi không thể ngủ yên được.
Yuya, hôm nay trời lại mưa rồi, em lạnh lắm. Tại sao anh
không ở đây?
*
Khi tôi 20 tuổi, anh tỏ tình với tôi.
Trong một buổi tối mùa hè yên tĩnh và mát mẻ,
anh đang đợi tôi ở công viên địa phương, nói với tôi rằng có một cái gì đó quan
trọng, anh cần nói với tôi. Anh nhìn thực sự tuyệt vời và ... đẹp trai lúc đó,
trong khi tôi chỉ mặc áo sơ mi đơn giản. Thấy anh lẩm bẩm gì đó trong nhà vệ
sinh công cộng, tôi đoán anh chuẩn bị đi tỏ tình với một cô gái, nhưng không muốn
cho tôi biết. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh chỉ muốn gặp tôi và hỏi tôi nhận xét
cho anh ta một vài từ trước khi anh ấy tỏ tình với cô ta.
- Ryosuke, anh đã muốn nói điều này với em
từ rất lâu trước đây. - Anh hít một hơi sâu, nhìn tôi đầy lo lắng.
- Tôi biết rồi . Anh sẽ đi tỏ tình phải
không phải không? - Tôi hơi nhếch mép cười.
- Làm sao em biết? - Nhìn vào khuôn mặt đột
nhiên đóng băng của anh, tôi không thể không cười.
- Gần đây anh thường chuẩn bị gì đó trong
WC, anh nghĩ tôi không biết à? Thôi nào, cô ta là ai? Nói với tôi đi? – Không hiểu
sao lúc ấy tôi lại không thể giữ được bình tĩnh.
Khuôn mặt baka đó đột nhiên lóe lên một nụ
cười nhẹ khó hiểu, sau đó ngay lập tức quay trở lại biểu hiện nghiêm trọng của
nó.
- Ryosuke, anh yêu em!
Ryosuke, anh yêu em
Tôi nhìn anh, và im lặng.
Ryosuke, anh yêu em
Anh ấy vừa nói gì? Tại sao mà lại có tên
tôi? Nó phải là tên của một cô gái! Ryosuke không phải là tên của một cô gái!
Ryosuke, anh yêu em
Không, không, đó là không thể!
Tại sao ? Tại sao phải là tôi? Tôi là một
chàng trai, tôi đã luôn luôn đối xử tệ với anh và mang lại đau khổ cho anh, tại
sao anh thậm chí còn yêu tôi?
Không, đây chỉ là một trò đùa! Đúng rồi,
hoàn toàn là một trò đùa!
Yuya, anh được lắm, anh bắt đầu biết chơi
ác với tôi rồi sao?
- Tình yêu? - Tôi bật cười - Đó là quá nhiều
cho một trò đùa, Yuya, làm thế nào hai người con trai có thể yêu nhau được chứ?
- Nó không phải là một trò đùa - Yuya nhẹ
nhàng ôm lấy mặt tôi, nhìn sâu vào đôi mắt mở to của tôi. Tôi .. Tôi có thể cảm
thấy hơi thở của anh đang phả vào mặt mình ... - Nhìn anh đi, Ryosuke. Em có
yêu anh không?
Vâng
- Không! - Tôi gạt tay anh một cách thô bạo
và về chạy đi.
- Anh biết em nói dối, Ryosuke, anh biết em
cũng yêu anh mà! - Anh nắm lấy cánh tay tôi thật chặt, giữ tôi lại.
Tôi hất tay anh ra rồi tiếp tục bỏ chạy ra
khỏi công viên. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy đôi mắt buồn của anh như đập thẳng
vào tôi. Tôi ... không muốn nhìn vào đôi mắt đó, nếu anh biết những gì tôi đang
suy nghĩ, tôi nên làm gì đây?
Tại sao tôi lại như thế? Sau khi tất cả tôi
vẫn là con trai, tôi không thể yêu anh ấy, tôi không thể làm cho cha tôi thất vọng.
Và người khác sẽ nhìn tôi ra sao đây? Tôi không muốn được gọi là một người đồng
tính, càng không muốn anh đau khổ và bị khinh miệt bởi những người đã yêu mến
tôi.
Nhưng đôi mắt của anh vẫn còn ám ảnh tôi.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn mơ về đôi mắt đó, chứa đầy bóng tối và trông thật buồn
bã. Tôi không thể chịu được nữa. Tôi bước nhanh về phía đường, tôi muốn chạy trốn
khỏi anh, rôi ánh sẽ không thể bắt được tôi nữa.
Tôi biết anh đang theo đuổi theo tôi, rất gần.
Tôi chạy.
Tôi chạy, chạy băng qua đường mà không nhận
thấy một đèn pha nhấp nháy về phía mình, rất nhanh trên đường phố vắng tanh.
Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn. Tôi thấy
mình bị đẩy sang một bên để đường.
Ai đó gọi tên tôi. Một giọng nói rất quen
thuộc!
Yuya của tôi nằm bất động trên đường, dưới
ánh sáng ảm đạm.
Máu, quá nhiều máu! Máu ở khắp mọi nơi!
Hãy thức dậy, chỉ cần thức dậy, Yuya! Không
ngủ ở đây! Thức dậy và chúng ta sẽ về nhà!
Hãy mở mắt ra đi! Cha đang chờ chúng ta,
xin hãy mở mắt ra đi! Yuya!
Không, không, không được chết!
Em sẽ cứu anh, không được chết, Yuya! Đừng
chết, làm ơn hãy đợi em!
Em sẽ cứu anh!
Em yêu anh
- Ryo ..suke - Anh lặng lẽ mở mắt ra, mỗi lời
nói dường như ngày càng khó khăn hơn - ... Anh ... yêu .. em ...
Có ai ở đây không ? Giúp tôi !!!!!!
*
- Cha, cha có nhớ mẹ không?
- Có chứ, cha luôn nhớ mẹ của con,
Ryo-chan!
- Cha luôn yêu mẹ và Ryo-chan, phải không?
Ngay cả khi mẹ đã qua đời?
- Tất nhiên luôn luôn là vậy. Ryo-chan biết
gì không, khi một trong hai người mất đi, tình yêu của họ sẽ trở thành bất tử!
Mẹ của con luôn luôn là ở đây - Bố tôi chỉ vào ngực trái của mình - Và ở đây! -
Ông chỉ vào ngực trái của tôi.
Khi một trong hai người mất đi, tình yêu của họ sẽ trở
thành bất tử.
Ne Yuya, anh có tin điều đó không?
Bây giờ thì em tin!
Ngày hôm đó, em không thể cứu anh. Anh có
đang hạnh phúc không, Yuya? Bây giờ, anh đã đến với thiên đường, anh đã mang đi
tình yêu bất tử đó. Chẳng sao nếu em tiếp tục la hét, chết chìm và sống như một
kẻ điên, vì anh vẫn cứ bỏ em mà đi.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu kể từ lần cuối
em khóc? Đã bao lâu kể từ khi em không ngừng chờ đợi những ngày nắng quay trở
lại với em để có thể trông thấy thiên đàng? Đã bao lâu rồi kể từ khi bầu trời luôn bị
che phủ bởi màu xám như thế này?
Trước đây tôi luôn mơ ước rằng tình yêu của
tôi sẽ trở thành bất tử. Nhưng bây giờ, tôi không cần nó nữa. "Bất tử"
để làm gì, khi anh không còn ở bên em? "Bất tử" để làm gì, khi một
trong hai người phải chết?
Những người tốt cuối cùng sẽ đi đến thiên
đường một ngày nào đó. Và những kẻ xấu và ích kỷ như tôi, phải đau khổ mãi
mãi trên trái đất này, để hối tiếc tất cả những sai lầm của họ, và hàng ngày tiếp
tục nhìn khao khát lên thiên đàng!
Nhưng em đã hối tiếc đủ, em đã yêu anh,
nhưng từ chối thừa nhận về nó, em để cho anh đi mà không có em. Em hối hận rất
nhiều, rất nhiều, em muốn nhìn thấy anh, em muốn xin lỗi thực sự, chứ không phải
chỉ trong suy nghĩ nữa!
Đúng thế. Em sẽ đi đến đó. Em nhớ anh đến
phát điên mất rồi! Cha cũng không còn nữa, không có gì có thể níu kéo em ở trái
đất này.
Em mệt quá. Em muốn đi đến nơi anh để có một
giấc ngủ, giống như ngày chúng ta nằm bên cạnh nhau trên sân thượng lộng gió.
Yuya, đợi em, đừng đi đâu nhé, em sẽ tìm thấy
anh.
Chờ em, chỉ một chút nữa.
Một chút xíu nữa thôi…
Em yêu anh …
*
Cuối cùng, ngày mưa đã qua đi. Hôm nay là một
ngày nắng, một ngày nắng đẹp mà tôi có thể nhìn thấy em.
Em đang mỉm cười và đi về phía tôi, phải
không, Ryosuke? Tại sao em lại đến sớm như vậy? Sớm hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi
đã chẳng chuẩn bị gì cả!
Nhưng dù sao, vì em thực sự đến đây, nên
tôi sẽ tha thứ cho em. Bao lâu rồi tôi không nhìn thấy nụ cười của em? Từ bây
giờ, em hãy luôn cười như thế nhé!
Em có thấy bầu trời không, Ryosuke? Một bầu
trời luôn xanh và tràn đầy hy vọng. Đưa tay cho tôi, tôi sẽ chỉ cho em!
Ryosuke, tôi đã luôn chờ đợi em ở nơi này.
Tôi muốn bất cứ nơi nào em đi, tôi cũng là người đầu tiên em có thể nhìn thấy. Em luôn hỏi tôi rằng tôi tin vào tình yêu bất tử hay không. "Bất tử"
để làm gì, khi tôi đã có em?
Em sẽ nắm tay anh mãi mãi?
*
Ngày nắng là những ngày chúng ta có thể nhìn
thấy thiên đường rõ nhất, phải không Yuya?
*
END.
No comments:
Post a Comment