[STR] You’re not angel – Em không phải thiên thần
Pairing: TakaYama
Author: KokoroMiinah
Warning: PG and little NC-17
" Tớ có dễ thương không?" - Yamada nháy mắt.
“Haiiiiiiiii! S2” – Các fan hét lên điên cuồng khi nghe em hỏi.
“Haiiiiiiiii! S2” – Các fan hét lên điên cuồng khi nghe em hỏi.
Còn tôi, tôi đứng nhìn và chỉ cười trừ.
Đối với tôi, em không hề dễ thương...
...
Ở trong phòng chờ của JUMP..
_Nè! Chii-chan, cậu thấy chưa! Fan cũng bảo
tớ dễ thương nhé! – Yamada hớn hở nói.
_Hứ! Thế có gì mà khoe chứ! Các em ấy kêu tớ
kawaii suốt! – Chii bĩu môi.
_Kệ cậu chứ! Lêu! – Cậu bé cũng lè lưỡi,
không chịu thua kém.
Yabu cố nhịn cười, bảo lũ nhóc:
_ Thôi đi hai đứa! 21 tuổi rồi chứ ít à
mà..... Hèm! – Anh hắng giọng - À, Yama, Chii, Keito, Hikka, Yuyan, các cậu lát
có buổi chụp hình cho TV Navi đấy.
_ Ủa? Có 5 đứa bọn em thôi à?
_ Ừ. Vì chỉ có 5 người hợp với tạo hình mà
họ yêu cầu thôi. – Yabu bỗng nhiên cười gian xảo.
...
Chiếc xe cứ chạy chầm chậm, Takaki, tay chống cằm và mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc 3 người còn lại ngồi luyên thuyên đủ
điều với nhau ( không nói Keito, vì cậu nhóc đang lăn ra ngủ như chết).
Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam, cũng
sắp chiều tàn rồi, thật là chán! Ngày nối đêm, rồi đêm lại chuyển về sáng, cứ
mãi như vậy, chẳng có gì thay đổi...
Anh có nhiều việc muốn làm, có rất nhiều điều
muốn nói, nhưng rồi lại thôi, cứ để thời gian trôi qua lỡ làng...
_ Yuyan! Yuuuuuyan! – Tiếng Chii gọi làm
anh giật mình.
_ Sao... sao vậy?
_ Em gọi mãi mà..... – Cậu nhóc nghe vẻ khó
chịu nhưng rồi lại thôi. Chinen tươi cười, nhìn anh bằng đôi mắt cún con – Em
nhờ việc! Hehe.
_ Chuyện gì?
Cậu quay sang nhìn Yamada, rồi nói:
_ Này nhé! Anh thấy em mới Yama-chan, ai dễ
thương hơn?
Takaki nhìn Ryo, cậu cúi mặt, nhưng anh biết
rằng cậu bé đang ngượng, hai tai cậu đỏ lên trông thấy.
_ Sao hỏi anh vậy?
_Thì tại Yama-chan muốn .... á! Đau! – Đoạn
Chinen quay sang lườm Yamada – Sao cấu tớ???
Cậu nhóc càng cúi đầu thấp hơn, còn chân
tay thì khua khoắng loạn xạ. Anh bật cười.
_ Thế anh nghĩ sao?
_ Hahaha... Ừ! Thì dĩ nhiên là Chinen dễ
thương hơn rồi! Dễ thương nhất quả đất luôn ý! – Yuya xoa đầu Chii.
Còn, Yamada vẫn không ngầng mặt lên, cậu
quay sang hướng ngược lại, khẽ đưa tay lên, chắc khóc rồi...
Anh làm cậu khóc.
Thấy
vậy, Hikka vỗ vai cậu nhóc, an ủi:
_ Ma~ ma~ Yama-chan, thôi nào, vậy đâu có
nghĩa là không dễ thương phải không, mà....
_ Không! Em ấy không dễ thương một chút nào
luôn ý! – Takaki không để cho Hikaru nói hết câu. Anh cố ý nói vậy, một cách
tàn nhẫn...
_ Ê này! Ê này!
_ Yama! Đây chỉ là đùa thôi mà! Chuyện này
dừng ở đây nhé! – Chinen nói rồi quay sang liếc xéo Takaki.
Một lúc sau, Ryo lại nói chuyện như bình
thường mặc dù mắt cậu vẫn còn ngấn lệ. Ừ, anh biết, nhưng anh muốn thế mà!
Takaki lại nhìn bầu trời, nó bắt đầu đỏ thẫm,
anh thấy sao giống đôi mắt của Yama đến vậy...
....
Và cái buổi chụp hình.... chà, thật đúng là
ác mộng với Takaki. Cái chủ đề, haizz... nó là “Thiên đường”!
Anh ư?
Takaki á?
Sao anh lại chẳng thấy mình có chút liên
quan gì đến thiên đường nhỉ?
Có fan thậm chí còn không dám bắt tay anh
vì trông anh... đáng sợ quá! =.=
Ôi! Thiên đường... thiên đường...
Nhưng mà vẫn còn may chán, anh không bị bắt
giả làm loài sinh vật ... ở trên thiên đường ý, mất hết cả hình tượng manly.
Còn Yamada, cậu nhóc đóng vai thiên thần
cùng Chinen, là thiên thần ấy. Chii bỗng thì thầm điều gì đó với cậu làm cậu đỏ
mặt nhưng vẫn gật đầu.
Chuyện gì nhỉ? Anh tự hỏi.
Đoạn, Chii kéo tay Yama đến trước mặt anh:
_ Ne ne! Yuyan! Anh thấy Yama-chan dễ
thương không! Như thiên thần ấy nhỉ?
À! Chắc vẫn vì chuyện ấy.
...
Ryosuke nhìn sang hướng khác, cậu im lặng,
giả vờ không quan tâm, nhưng thực ra lại rất muốn biết câu trả lời. Là Yuya,
anh ấy đang nhìn cậu, chỉ nhìn cậu thôi chứ không phải là Daiki, Inoo hay
Chinen.
Tại sao bỗng nhiên cậu muốn trở nên dễ
thương nhỉ? À không, cậu chỉ muốn mình dễ thương trước mặt duy nhất một người
thôi.
“ Tôi á? Tôi thì thích những cô gái dễ
thương, đáng yêu như thiên thần ấy! Mà, dĩ nhiên là phải biết nấu ăn rồi!” – Takaki đã nói vậy.
Người đó đã nói vậy nên cậu mới luôn cố gắng...
Yamada có một đôi cánh trắng muốt ở trên
vai, Takaki nhìn đôi cánh ấy rồi lại nhìn cậu. Anh nói lạnh lùng:
_ Yamada không phải là thiên thần!
Rồi anh quay người bước đi. Anh bỏ lại sau
lưng tiếng gì đó thút thít nhỏ dần.
_ Thôi mà, thôi mà! Yama-chan....
Anh lại làm Yama khóc.
...
Buổi chụp hình diễn ra thật nặng nề, chúng
ta không có bất cứ bức ảnh nào chỉ riêng hai đứa, và em cũng không hề nói thêm
bất cứ một câu nào.
Em bị tổn thương vì những câu nói của tôi
chăng?
Tôi nhìn em, em vẫn chưa thay đồ, em đang
cười nói, nhưng sao tôi thấy nụ cười đó xa lạ quá!
Có phải em không, Yamada
Ryosuke?
...
Sao anh lại đối sử với em như vậy, Takaki?
Tôi không thể chịu nổi nữa rồi! Tôi muốn biết
lý do anh tàn nhẫn với mình!
Tôi ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng chẳng thấy
anh đâu cả, anh bỏ về trước ư?
Vẫn nguyên quần áo trên người, tôi chạy đi
tìm anh.
Anh ở đâu, Yuya?
...
Takaki bước đi chầm chậm trên hành lang, dưới
ánh điện chập chờn. Anh lại bỏ lỡ cơ hội để làm những việc mình muốn, nói những
điều - thứ đang thiêu đốt trong trái tim anh.
_ Yuya! Yuya! – Tiếng gọi thân quen cất lên
sau lưng anh. Anh bỗng cảm thấy hạnh phúc lạ kì.
Yamada cuối cùng đã đuổi kip Takaki, kéo giật
anh lại. Takaki nhìn cậu bé đang gập người xuống thở dốc, một tay vẫn cứ túm chặt
lấy tay anh, cứ như sợ anh chạy mất.
_ Anh không nghe thấy em gọi à? Sao đi
nhanh thế?
_ Sao vậy? – Anh đáp.
_ ... – Yamada cúi đầu im lặng, rồi như đã
quyết, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nói – Rút cục tại sao anh lại lạnh nhạt với
em như vậy?
Takaki thoáng chút ngạc nhiên, anh quay người,
toan bước đi – Chẳng sao cả. Bộ cách đối sử của anh với ai như thế nào cũng cần
phải có lý do sao?
Đau lắm!
Trái tim Ryo như thắt lại. Cậu không thể hiểu,
và cũng chẳng thể tin nổi những gì mình nghe được. Anh ghét cậu sao? Đôi mắt
Yamada nhòe đi trong nước mắt.
_ Takaki Yuya! Tại sao lại như thế???? Tại
sao?
Em muốn anh phải làm sao đây?
Takaki quay lại, đẩy cậu bé vào tường, anh
nhìn sâu vào đôi mắt ấy.
_ Em muốn biết lý do?
_ Đúng vậy!
_ Được thôi! Anh sẽ cho em biết lý do! –
Hai tay anh nắm chặt lấy đôi vai cậu . Anh nói, nhấn mạnh từng chữ một – EM-KHÔNG-PHẢI-THIÊN-THẦN
!
Yamada im lặng, chỉ nhìn anh bàng hoàng, nước mắt cứ
rơi mãi không ngừng...
Bỗng, anh cúi sát xuống mặt cậu, đủ gần để
cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập mỗi lúc một gấp gáp của anh.
Anh thì thầm:
_ Và....
Anh hôn Yama.
Mắt cậu mở to ngạc nhiên, cậu không hiểu
chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng! Cậu cũng không thể nghĩ được bất cứ chuyện
gì, vì... nụ hôn của anh...
Cả đôi môi, và cả cơ thể hai người ngày một
nóng hơn.
Không đủ!
Một nụ hôn là không đủ!
Anh rời khỏi Yama, nhìn cậu bé, Takaki thấy
cậu quyến rũ hơn bao giờ hết.
Từ ánh mắt mơ màng vẫn còn vương những giọt
nước mắt, cái mũi, bờ môi nóng bỏng, làn da đọng lại những giọt mồ hôi, ....
Anh lại ghé sát tai cậu, phả vào đó hơi thở
nồng ấm:
_ ... Hé môi ra nào..
Yamada, cậu không nói gì, chỉ nhíu đôi lông
mày chịu trận.
Nụ hôn thứ hai của Takaki cho cậu, nó ngọt
ngào đến ngẹt thở, khiến cậu không thể cưỡng lại nổi.
Lưỡi của anh nhẹ nhàng vào trong khoang miệng,
cậu bé cảm nhận được nó, rồi nó cuốn chặt lấy lưỡi của cậu, tưởng chừng như
chính cậu bị nuốt chửng vậy.
Yamada khẽ rên lên. Thứ âm thanh chết người
đó càng làm cho Takaki không thể dừng lại. Tay anh trượt xuống, nắm chặt lấy cổ
tay cậu.
Tay còn lại luồn vào trong áo cậu, chạm vào
làn da của cậu. Yamada rùng mình, anh nhếch mép cười thích thú. Rồi anh hôn lên
cổ cậu bé, không quên để lại đấy một vết đỏ.
Cúc áo mở ra, để lộ cơ thể của Yamada đang lấm
tấm mồ hôi. Takaki chạm vào đầu ngực, đến lượt miệng anh cắn nó làm Yamada đau
điếng.
_ Á...
_ Nếu em hét lên, anh sẽ hôn em đấy! –
Takaki lại nở nụ cười ranh mãnh.
Nghe thấy vậy, cậu bé vội vàng lấy tay che
miệng mình lại, cậu sợ.
Nhưng... Yamada sợ chuyện gì đây?
Hành động của cậu bé vừa ngốc vừa dễ
thương, Takaki đối mặt cậu, anh đặt một nụ hôn lên tay Yama. Cậu bé nhắm chặt mắt
lại, dù chỉ là tay nhưng môi cậu dường như cũng cảm nhận được nụ hôn ấy, dịu
dàng chứ không mãnh liệt như vừa rồi.
_ Chẳng phải anh đã nói sao, em không phải
là thiên thần, cũng không có dễ thương gì hết....
Bất cứ chỗ nào da hai người tiếp xúc nhau,
đều trở nên bỏng rát đến kì lạ.
Người Ryosuke run run, vì tay anh đang lướt
nhẹ ở vòng eo của cậu, xuống dưới thắt lưng, mở khóa quần của cậu rồi tiến thẳng
vào trong...
Takaki đã thổ lộ cảm xúc của mình với
Yamada theo cách đó.
Bỗng nước mắt cậu lăn dài, cậu đã “ra” bởi
một người đàn ông, nhưng cũng chẳng sao cả nếu đó là người cậu yêu.
Takaki ngước nhìn cậu bé có khuôn mặt xinh
đẹp. Anh dừng lại, đứng thẳng lên đối diện Yamada rồi thở dài.
Nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, anh hôn cậu
lần cuối rồi thì thầm bên tai cậu:
_ Thấy chưa, EM-KHÔNG-PHẢI-THIÊN-THẦN! Ác quỷ
bé nhỏ ạ!
Takaki quay người bước đi, bỏ lại Yamada đứng
trong bóng tối. Cậu bé ngồi sụp xuống, cậu không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy
ra. Lòng cậu bây giờ hỗn loạn quá!
Yamada cứ khóc, khóc, khóc mãi...
Hành lang tưởng chừng như kéo dài vô tận...
...
Takaki nhìn bàn tay mình, nó vẫn còn dính
thứ chất lỏng ấy. Anh mỉm cười rồi nuốt chọn nó, tận hưởng cái quý giá nhất của
cậu bé. Anh rút chiếc lông vũ mà anh lén lấy trên cánh Yamada lúc ấy từ túi quần:
chiếc lông vũ bị nhuộm một nửa màu đen, là vô tình hay cố ý, anh không biết nữa.
Anh nắm chặt tay, dừng lại, như nhìn thấy
Yamada đang đứng trước mắt.
Tách!
Hạt nước không màu từ khóe mắt ai rơi xuống nền đá lạnh
ngắt.
_ Anh yêu em! Ác quỷ tàn nhẫn của anh!
QUÁ TUYỆT !!!!!! QUÁ ỔN !!! NỮA ĐI CẬU !!!! TRỜI ƠI TỚ PHẤN KHÍCH QUÁ ~~~~~~~~~~~~~~~ *QUAY CUỒNG* *HÚ HÉT*
ReplyDeleteGiá mà cái này có chaptered, nhưng mà bỏ ngỏ thế này tớ cũng thấy hay ><
Yuyan làm Ryo khóc , thấy tội cho Ryo quá, cơ mà tại ai đó "mãnh liệt" quá, thôi thì lần này tha cho đó 8-}}}}}}}} Hý hý hý hý
Fic này dễ thương lắm cậu, cậu viết những cảnh fluff cũng hay nữa XDDD Khỏi nói đến smut huhuhuhuhuhuhuhu ước mơ của tớ đã được toại nguyện :(((((((((((( cám ơn cậu *khóc*
....
ReplyDelete* không biết nói sao*
Viết fic này xong não tớ cũng thiệt hại ghê lắm. :"/
Tự nhiên có ý tưởng thì viết à, :v.
Ờ. Xong cứ thế mà tăng dần cấp độ lên là ổn thôi cậu ;;) *mắt lấp lánh*
ReplyDeleteẸc.
ReplyDelete