Thursday, May 07, 2015

[TRAN] MYOJO 2.2014-Chinen Yuri 10000 letter Long Interview





   [Ước mơ của tôi? “Là việc vào JE”]

   -Vậy lúc bé cậu là một đứa trẻ thế nào?
   À, tôi thực sự là không có bị mắc cỡ hoặc đại loại thế

   -Vậy à.
   Khi tôi còn bé thì ba mẹ tôi có một lớp tập thể dục. Chị gái hơn tôi 2 tuổi đã từng học ở đó. Lúc đó tôi còn nhỏ không thể ở nhà một mình nên là theo gia đình đến đó, đợi đến khi kết thúc lớp học. Tôi đã từng nói chuyện với tất cả các phụ huynh ở đó nên tôi nghĩ đó là lí do vì sao tôi không bị xấu hổ e dè hồi lúc đó ha?

   -Thế cậu không tập thể dục sao?
   À,tại sao lại không nghĩ đến à. Hơn nữa, tôi bắt đầu học dancing khi tôi mới 3 tuổi. Kể từ sau đó thì cả thế giới của tôi chính là dancing.

   -Điều gì đã đưa cậu đến với dancing?
   Tôi thực sự cũng không nhớ chắc nữa nhưng tôi nghĩ đó là từ mẹ tôi. Trong kí ức mà tôi nhớ được thì “dancing thiệt khó ha”, vì ban đầu tôi không nắm được nhịp nhạc nên toàn đi ngược lại với động tác của mọi người.

   -Nhưng mà cậu đã vẫn tiếp tục.
   Tôi nghĩ rằng việc không thể hoàn thành mà mình có thể từng bước hoàn thành nó thì thật là vui. Sau 2 năm thì tôi đã xin ba mẹ là cho con học thêm 1 lớp nữa.

   -Vậy thì khoảng năm bao nhiêu tuổi cậu thích Johnnys?
   Bao nhiêu tuổi ha? Đầu tiên thì do chị gái và mẹ tôi thích Sakurai Sho kun và tôi đoán là tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Trong lúc học mẫu giáo thì tôi đã thích JE rồi, và giấc mơ của tôi là được bước vào JE.  Điều đó càng khẳng định hơn khi Arashi debut, tôi đã nghĩ là họ thật kakkoiii và tôi đã hát những bài hát của họ suốt.

   -Và khi cậu cùng tình yêu của cậu dành cho Ohno Satoshi kun trở nên khá là nhiều người biết đến.
   Tôi đến xem live Arashi khi tôi học lớp 1 hay 2 gì đó. Mãi cho đến lúc đó tôi đã có cảm giác này về Ohno kun, đừng hiều sai ý tôi, nhưng mà tôi đã có cảm giác anh ấy là một người rất vô tư. Nhưng mà nhìn thấy anh ấy dancing trên sân khấu tôi cảm thấy một hoàn toàn khác luôn, đang dancing và rất kakkoii. Lúc đó tôi đã nghĩ “mình cũng muốn đứng trên sân khấu như vậy và cũng muốn khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy.

   -Vậy đó bằng mục đích đó mà cậu đã tham gia Audition vào Johnny.
   Vâng và tôi đã gửi đơn vào cuối năm lớp 3, mẹ tôi đã rất hứng khởi vì việc đó: “Ừ, gửi ha!”

   -Cậu đã cảm thấy thế nào khi mà biết tin mình passed vòng đầu tiên?
   Vào năm lớp 4 thì bức thư thông báo ngày và địa điểm cho vòng 2 đến. Tôi rất là vui. Tôi đã nghĩ rằng: “Nó tới rồi!”

   -Buổi audition thế nào?
   Lúc đó tôi sống ở Shizuoka nên là phải đi tàu tốc hành cùng với mẹ, lúc đó hồi hộp lắm, Ý là mọi thứ và cả dancing của tôi cũng sẽ được quyết định. Tôi đã thực sự không nghĩ nhiều về việc đậu hay không đậu, nhưng nghĩ lại, tôi đã bắt đầu dancing từ năm 3 tuổi vì thế tôi không muốn thua kém bất kì đứa nào khác.

   -Cậu đã được thử vai cho Ninja Hattori kun ngay sau JE audition đúng không?
   Tự nhiên Johnny-san nói với tôi, “Con có muốn thử vai hay không? Hỏi mẹ con xem được không.”. Ban đầu thì tôi muốn vào JE để dance, vì vậy tôi nghĩ phim ảnh thì nhất định không thể. Tôi cứ kiểu, “Con về đó! Con buồn ngủ rồi! Con về đó à nha” mè nheo với mẹ tôi. Nhưng rồi vì mẹ nói “Thử đi rồi mẹ mua cho con game mới” rồi tôi nói “Vậy con sẽ thử”. (cười)

   -Ahahahaha
   Tôi đậu luôn vai phim, đó gọi là một mũi tên trúng 2 con nhạn luôn. cườiThiệt là lạ ha. Nếu lúc đó tôi không thử vai phim thì có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây.

   -Còn quá trình quay phim thì sao?
   Suốt lúc quay, tôi đã sống trong một khách sạn ở Tokyo 1 tháng rưỡi luôn. Trong buổi phỏng vấn cho making of, tôi nhớ là mình đã nói rằng “quay phim rất vui, con hổng thấy buồn chút xíu nào hết ạ”. Tôi cứ giả vờ như mình mạnh mẽ lắm vậy. nhưng thực sự là tôi cảm thấy cực kì cô đơn và bơ vơ luôn, lại có lúc cảm giác không khỏe nữa. Những lúc đấy mẹ tôi đã đi thẳng từ Shizuoka đến, làm tôi thấy ấm áp và thấy thực sự được cổ vũ.

   [Yabu-kun, ngồi kế bên tôi đã đánh vào đầu gối tôi]

   -Vậy sau lần đó, hoạt động Jr của cậu vẫn tiến triển chứ?
   Tôi vẫn sống ở Shizuoka, vậy nên cũng chỉ có vài lần tôi được gọi lên phỏng vấn. Vì thế giai đoạn đầu tôi không có những hoạt động kiểu như back dancing cho sempais.

   -Vậy à.
   Ngay cả lúc được gọi phỏng vấn tôi vẫn không có bạn vì vậy tôi chỉ ngồi đó mà run thôi, đợi tới lúc camera man gọi tên. Thực hiện xong đoạn của mình,tôi trở lại ngồi ghế và im lặng luôn. Những người khác thì có thể là ngồi nói chuyện hoặc là chơi games.

   -Vậy cậu có muốn ai nói chuyện với mình không?
   Ngược lại, tôi không nói chuyện với ai hết vì tôi cảm giác là điều đó sẽ làm mình run hơn. (cười) Trong ký ức của tôi thì tôi nhớ có lần phỏng vấn chung với Yabu Kota kun. Chúng tôi không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng Yabu-kun, ngồi kế tôi, đã đánh vào đầu gối tôi, và tôi đã đánh lại. Tôi nghĩ những hành động như vậy khiến tôi dần hòa nhập hơn vào đám đông.

   -Thành Jr rồi cậu có gặp được Ohno kun mà cậu hâm mộ không?
   Một lần khi tôi đi Tokyo phỏng vấn, Matsumoto Jun kun cũng chụp ảnh chung studio. Tôi đến chào hỏi anh ấy và bảo rằng “em yêu Arashi”. Anh ấy hỏi  “ em thích bài hát nào nhất” và tôi trả lời “Tomadoinagara”- Anh ấy bảo tôi là lỗi thời quá đi. Tôi cũng có nói là tôi định đi concert ở Nagoya, rồi anh nói “Vậy em tới phòng tập chơi nha!”.

   -Vậy cậu đã gặp Ohno kun trong lần đầu backstage trong concert lần đó?
   Vâng, mọi người make up này nọ. Rồi lúc mà tôi đang nghĩ: “À, là Ohno kun thiệt kìa” thì Sakurai-kun đã đến bên tôi, nựng má tôi rồi nói dễ thương. Tôi thiệt là hạnh phúc luôn, mà cũng không nhớ mình đã nói gì với Ohno kun lúc đó. cười

   -Hahahahaha.
   Sau đó thì họ đưa tôi vào phòng Jr sau sân khấu. Rồi tự nhiên tôi bị hỏi là “có biết   ai đây không?”. Mẹ đã thì thầm vào tai tôi đó là Kitayama (Hiromitsu)-kun. Bây giờ mà nghĩ lại thì đúng là Kitayama kun thật. À, còn có Fujigaya (Taisuke)-kun ở đó nữa.
   -Thế cậu nghĩ sao về việc debut?
   Trong buổi diễn đó tôi đã nhìn thấy tất cả khán giả từ đường nối với sân khấu. Tôi khao khát được đi xa hơn nữa trên các con đường sân khấu, qua các phía khác nữa để thấy rõ ràng hơn, và rộng lớn hơn khán giả. Trở lại cảm giác lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là dancing, đầu tiên sẽ là backdance cho sempai và cuối cùng sẽ là Arashi. Trong buổi biểu diễn đó, ấn tượng còn lại trong tôi là cảnh của hàng ghế khan giả mà tôi có thể thấy được từ phía lối ra sân khấu. “Mình một ngày nào đó sẽ debut và cũng  sẽ đứng ở phía kia của lối ra”-Tôi nghĩ như vậy. Nhưng mà, “hiện tại, mình phải backdance cho rất nhiều senpai rồi một lúc nào đó mình cũng muốn backdance cho Arashi” và chắc chắn đó là suy nghĩ mạnh nhất của tôi lúc đó.

    [Cậu nhóc đó hay ha! Tôi muốn được dance cùng cậu ấy]

   -Cậu có cảm giác gì khi mà không được gọi lên tham gia hoạt động Jr. nhiều vì cậu đang ở Shizuoka?
   Tôi thấy nhiều Jrs trên TV lắm! (Nakajima) Yuto-kun và (Yamada) Ryosuke bắt đầu dancing ở những vị trí tâm điểm nhiều người chú ý, tôi ghen tị lắm. Một điều vô cùng đặc biệt là khi thấy Ryosuke dancing trên TV tôi đã thực sự muốn dancing với cậu ấy. Xem TV thì tôi hay thấy Jrs trên đấy lắm! Như là (Nakajima) Yuto kun hay là (Yamada) Ryosuke, các cậu ấy dần dần được dancing ở những vị trí rất rất được chú ý. Tôi vừa xem vừa nghĩ “Dancing à…hay ha….”. Một điều đặc biệt là khi lần đầu nhìn thấy Ryosuke trên TV, tôi đã nghĩ “A, cậu nhóc đó, mình muốn được cùng dancing với cậu ta”

   -Cậu đến Tokyo khi bắt đầu năm học cấp 2?
   Công việc của bố ở Tokyo nên cả gia đình dời đi luôn. Vì tôi thì lúc nào cũng nghĩ “Mình muốn đến Tokyo. Nếu tới được Tokyo mình sẽ tham gia nhiều hoạt động Jr. hơn”  Nó đã đến rất đúng lúc, mọi thứ đều may mắn và đúng lúc trong cuộc đời tôi (cười)

   -Vậy thực tế hoạt động Jr của cậu có trở nên nhiều hơn sau khi đến đây?
   Vâng, ngay sau khi đến thì tôi được gọi cho buổi huấn luyện Jr.’s concert ở Budokan. Tôi tập luyện rất bình thường, ngày hôm sau thì vì lí do nào đó tôi được đẩy lên vị trí trung tâm của Jr.’s. Mọi người như là Ryosuke, Yuto-kun, Inoo (Kei)-chan and (Arioka) Daiki-kun cũng ở đó. Tôi thực sự ngạc nhiên kiểu như “EH!?” bởi vì họ là những Jr tôi đã thấy trên TV. Tôi thực sự, thực sự vô cùng hạnh phúc.Vâng, sau khi tôi đến thì có một Jr.’s concert ở Budokan. Và tôi được gọi đến cho buổi tập thử. Rồi buổi tiếp theo là ngày hôm sau, ngày hôm sau tôi được đẩy lên vị trí trung tâm mà không hiểu tại sao luôn. Ryosuke với lại Yuto kun với Inoo (Kei) chan và (Arioka) Daiki cũng vậy luôn. Tôi đã ngạc nhiên “Eh?”. Vì họ là những người tôi đã thấy trên TV nên tôi rất là vui luôn đó. À không, lúc đó tôi hạnh phúc lắm!

   -Thế là cuối cùng ước muốn được dancing cùng Yamada kun đã bất ngờ trở thành hiện thực nhỉ.
   Vâng, lúc đó mọi người hay gọi  Ryosuke là “Yama-chan”. Tôi muốn làm bạn với cậu ấy lắm vì thế tôi đã  hành động ngốc nghếch và gọi cậu ấy là “Kaba-chan” còn cậu ấy thì cái kiểu như “Nè, tui giận đó nha” nhưng mà rồi sau đó tôi vẫn gọi cậu ấy là “Kaba-chan”…nghĩ lại thấy thú vị ghê luôn (cười)

   -Chắc chắn rằng con đường đó không chỉ phủ đầy hạnh phúc, cậu đã đối mặt với khó khăn nào?
   m, sau ta? Vì tôi bắt đầu từ con số 0 nên rất khó khăn để phải nhớ các động tác mà mọi người đã tập từ đầu rồi.

   -Dù học dance từ năm 3 tuổi nhưng chắc chắn là khó lắm nhỉ?
   Tôi đã từng học đến 5 buổi một tuần, nên tôi đã nghĩ là nó sẽ dễ thôi. Nhưng với  số lượng động tác quá lớn như vậy thì hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi. Một Jr phải thuộc động tác của 1 hoặc 2 bài hát trong vòng có 3 đến 4 tiếng đồng hồ thôi. Ban đầu với tốc độ như vậy thì không nhớ gì luôn. Dù tôi đã học dance rồi cũng không nhảy múa được. Đúng thật là khó chịu luôn!

   -Cậu đã vượt qua như thế nào?
   Khi có thời gian rảnh trong buổi tập huấn, tôi đã nhờ người như Ryosuke và Yuto-kun tập động tác với tôi. Động tác thì mỗi người một khác,nhưng mà kiểu như hỏi đứa này cho bài này, rồi lại hỏi đứa kia cho bài kia vậy đó.

   -Nghe có vẻ vất vả nhỉ.
   Nhưng mà tôi thực sự không nghĩ là nó vất vả. Tôi yêu thích dance, “Mình sẽ đứng trên sân khấu như vầy” điều đó càng khiến tôi hứng khởi. Và tôi đã đứng trên cái sân khấu lấp lánh đó.

   -Vậy cảm giác của cậu như thế nào khi lần đầu tiên đứng trên Budokan concert?
   Trong buổi diễn tập, trước mặt Ryosuke tôi đã làm động tác ballet xoay tròn. Biên đạo múa đã thấy tôi làm điều đó và bảo: “Cái này hay nè!  Con diễn cái này vào opening nha” Và lập tức tôi được đoạn solo, thật sự là không thể ngờ tới luôn.

   -Một sự thăng tiến bất ngờ.
   Lúc mở màn, Tôi đã tự ra sân khấu và thực hiện động tác xoay tròn, Và tôi cảm giác được rằng những Jr khác cùng khán giả đang tự hỏi “thằng nhóc này là ai”. Dù vậy đi nữa, việc đứng trên sân khấu mà tôi hằng mơ ước này giống như là một giấc mơ vậy, thật tuyệt vời!
[Tôi nhìn thấy sự tụ hội của các thành viên, và tôi đã thấy bất ngờ]

   -Năm 2007 cậu đã được chọn tham gia Hey!Say!7.
   Đó là lúc back dance cho KAT-TUN, cùng 4 người khác nữa thì Johnny san đã ghi một tấm bảng trắng viết là “Hey!Say!7” có nghĩa là ông ấy nói rằng, “You-tachi, đó chính là các cậu kể từ hôm nay” Tôi thực sự rất hạnh phúc vì đó là lần đầu tiên tôi trở thành một phần của một nhóm nhạc.


   -Và 6 tháng sau việc debut trở thành thành viên Hey! Say! JUMP đã được quyết định.
   Vâng, đầu tiên thì chúng tôi chỉ được bảo đó là một buổi phỏng vấn cho một tờ báo khác, nhưng khi tôi đến đó như bình thường thì có thành viên của Hey! Say! 7, nhưng mà còn có Yabu-kun và (Yaotome) Hikaru-kun và cả Inoo (Kei)-chan vì thế tôi nghĩ nó thật là lạ. Nhưng ngay sau đó tôi đã nhân ra rằng đó là thời điểm ngay trước giải bóng chuyền, và có một câu hỏi đặt ra về việc debut với những Jrs. Lúc đó Ya-Ya-Yah, A.B.C., Kis-My-Ft2, J.J. Express lại chính là những group  Jrs chính, và dưới đó là chúng tôi Hey!Say!7. Và nó được cho rằng 1 trong 4 nhóm sẽ được debut. Tôi không bao giờ nghĩ đó lại là chúng tôi. Bởi vì còn chưa tròn 1 năm tôi lên Tokyo và tham gia dancing cùng những Jrs khác. Nhưng đến lúc nhìn thấy sự hội tụ các thành viên, tôi đã bất ngờ. “Có lẽ là đến rồi chăng?” Lẽ nào tôi sẽ debut.

   -Và cậu đã đúng.
   Có vẻ như có một số thành viên đã được thông báo trước ngày đó nhưng tôi là đứa không hề biết gì hết. Tôi không được  cho biết gì hết nên tôi bị hồi hộp lắm á! (cười)

   -Một sự debut sớm hơn mong đợi. Cậu có cảm giác hoang mang?
   Thực sự thì tôi còn không có thời gian để hoang mang lo lắng . Chúng tôi có concert ở Tokyo Dome, để lại đó là một câu hỏi rằng “sao chúng tôi lại tổ chức concert ở một nơi lớn như vậy”. Thậm chí tôi còn không nhớ concert nó như thế nào. Tôi quá là hồi hộp đi. Cái điều tốt nhất mà tôi đã làm được lúc đó là dance như được huấn luyện và hát hết sức mình.

   -Tất cả giấc mơ đã thành sự thật một cách bất ngờ.
   Vâng, cũng hơi nuối tiếc khi mà cuối cùng không được back dance cho Arashi. Nhưng nghĩ lại, điều đó đã quá nhiều để đòi hỏi rồi.

   -Cũng có thể là thế.
   Không từ bỏ ở đó, sau khi debut tôi đã bảo với Ohno kun “em  muốn back dance cho anh”, nhưng anh ấy thì: “Thôi, em debut rồi mà, Chinen-kun.” Tôi vẫn muốn làm việc với anh ấy vào một lúc nào đó. Giống như cách Taguchi (Junnosuke)-kun và Higashiyama (Noriyuki)-san đã làm một buổi diễn vậy đó. Tôi vẫn hy vọng có thể làm việc với anh ấy một ngày nào đó.

   [Việc học tập của tôi liệu rồi sẽ có thành quả hay không,  thì tôi vẫn biết rằng nó tuỳ thuộc vào tôi]

   -Có điều nào khác mà cậu cảm thấy về việc debut hay không?
   À, thỉnh thoảng thì tôi hơi bị quá nhạy cảm, từ từ tôi cảm giác được ánh nhìn từ những Jrs khác. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cảm giác được. Chúng tôi đã vượt qua A.B.C và Kis-My-Ft2, và tất cả những sempais mà chúng tôi tôn trọng. Đó là khoảng thời gian họ phải đứng sau chúng tôi, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái và thực sự xin lỗi.

   -Thế cậu có sempai nào là bạn tốt không?
   Tsuka-chan (Tsukada Ryoichi). Tsuka-chan không chỉ ủng hộ tôi trong những khóa học nhào lộn, mà còn chăm sóc tôi rất nhiều. Chúng tôi thường về nhà chung và anh ấy đãi tôi ăn. Thật đặc biệt cảm động một điều là ngay cả khi chúng tôi đã được debut anh ấy vẫn đãi tôi ăn như thường, dù rằng chắc chắn anh ấy phải có một cảm nhận khác gì đó về chúng tôi.

   -Cậu debut năm 2 của cấp 2. Sau đó cậu đã chuyển đến Horikoshi với Yamada-kun và Nakajima-kun.
   Nói thật ra thì thực sự tôi không muốn đi học cấp 2 đâu. (cười) Chúng tôi vừa mới debut. Tôi nghĩ nó có nghĩa rằng tốt hơn là nên tập trung vào con đường mình đã chọn. Tôi đã nghĩ cho đến những phút cuối cùng, tôi đã quyết định nộp đơn vào trường.

   -Điều gì đã khiến cậu quyết định vậy?
   Một điều mà mọi người trong công ty đã khuyên tôi “Hãy nghĩ cho fan của cậu”. Và tôi đã suy nghĩ về điều đó. Fan cùng lứa tuổi, fan nhỏ tuổi hơn. Tôi đã quyết định chọn con đường này. Vì thế tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì để đến trường. Nhưng tôi chỉ giả sử là không có ý nghĩa thôi chứ không xuất phát từ kinh nghiệm cá nhân. Nếu như có ai đó quyết định không đi đến trường học chỉ vì  “Chinen-kun không đi học” thì tôi sẽ rất là có lỗi. Rồi liệu chăng cuộc sống trường học của tôi sẽ có thành quả là do bản thân tôi. Đó cũng là lí do mà tôi quyết định nếu tôi đi học, tôi sẽ làm mọi thứ đúng đắn. Tôi sẽ đến trường và tôi cũng sẽ làm công việc của tôi.

   -Ra vậy, thế cuộc sống học sinh của cậu thế nào?
   Thực sự rất vui vì được đi học (cười) Giữa chừng tôi bị chia lớp khỏi Ryosuke nhưng bù lại tôi học chung Yuto kun suốt.

   -Vậy thì cậu đã có những kỉ niệm gì?
   Đúng là tôi đã ở cùng Yuto kun suốt. Và cũng hơi kì quái khi mà nói tự nói chuyện này, nhưng hai chúng tôi thực sự là nghiêm túc lắm luôn á! Như là khi chúng tôi cùng chơi bóng chuyền vậy á, sẽ cố gắng hết sức như dạng “Nếu mà nói về bóng chuyền thì nói đến chúng tôi đó” ! (cười) Và khi mà thấy bạn cùng lớp gian lận “Phải giữ luật chứ!”

   -Hahahaha.
   Cùng với Yuto kun, vào năm nhất cấp 3, có event của các trường mà chúng tôi phải ở  3 đêm, và cậu ấy được chọn làm leader cho đội nam dưới sự bổ nhiệm của giáo viên. Việc cực nên là cậu ấy hơi bệnh luôn. Tới bây giờ khi mà tôi với Yuto nói chuyện chúng tôi lại với cái hứng khởi lúc đó và thấy hồi tưởng lại mấy lúc đó.

   -Và năm 2 cấp 3 cậu trở thành thành viên NYC Boys.
   Hoạt động trong cả 2 nhóm cùng 1 lúc như vậy, tôi nghĩ rằng đó không phải là một việc bình thường vì vậy tôi đã cảm thấy rất tuyệt. Vì rằng chỉ có 3 đứa trong NYC thôi, nghĩa là khi xuất hiện trên TV show, nên khả năng mà tụi tôi phải tự nói chuyện với nhau rất là nhiều luôn vì vậy mà tôi rất hồi hộp. (cười) Tôi rất vui khi có Ryosuke ở đó cùng tôi, và đó cũng là một khoảng thời gian tuyệt vời để tôi nhận ra sự quan trọng của các thành viên JUMP. Ngay cả bây giờ, khi mà hầu hết thời gian hoạt động cùng JUMP, tôi thực sự cảm thấy thật là tội lỗi với Yuma. Cũng trong chính lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rằng Yuma là một người vô cùng mạnh mẽ.
[Những lúc chúng tôi cười, cả những lúc chúng tôi khóc. Đó là cách mà chúng tôi nếm trải mọi thứ; từng cái một]

   -Tôi thừa nhận rằng cậu đã đặt hết thời gian, nỗ lực của mình vào mọi việc cậu làm. Nhưng nghe câu chuyện của cậu vẫn như một câu chuyện thần tiên nhỉ.
   Tôi đoán là tôi đối mặt với ít khó khăn hơn bất kì ai. 80% thành tựu là nhờ vào may mắn cả. Tôi là người tin rằng mọi người rồi sẽ đối mặt với số lượng khó khăn như nhau bất kể nó là gì và sẽ xảy ra sớm hay muộn. Ngay cả khi nhìn vào trường hợp của JUMP thì bạn cũng có thể nói với tôi hầu hết là đều do may mắn. Chúng tôi chỉ may mắn hơn những nhóm khác mà thôi. Vì vậy tôi chắc rằng trong tương lai chúng tôi còn nhiều thứ để đối mặt. Tôi luôn tự nhắc nhở mình rằng chúng tôi chính là những chiến binh còn không ngừng chiến đấu trong trận chiến. Hơn cả mọi người tôi nghĩ rằng chúng tôi rồi sẽ vượt qua.

   -Tôi hiểu rồi.
   Khi debut thì chúng tôi không thường khi biểu diễn trên sân khấu. Giống như là chúng tôi phải liên tục thắt chặt với nhau không giống như những nhóm khác đã có kinh nghiệm cùng nhau trải qua mọi thứ. Chúng tôi chỉ mới vừa tạo ra điều đó thôi. Nhưng khi chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đã có fan cùng với chúng tôi. Nhìn lại, chúng tôi đã khóc rất nhiều.

   -Cậu đã khóc sao?
   Buổi diễn cuối cùng của tour năm thứ 2 là ở Tokyo Dome. Chúng tôi đã đứng một mình, nhưng không giống như debut, các chỗ ngồi đều lấp đầy cả. Chúng tôi đã nhìn thấy những dãy ghế phía trên thắp sáng đầy penlight, và trong viễn cảnh tươi đẹp đó toàn bộ chúng tôi đã khóc. Chúng tôi không bao giờ nói ra, nhưng ngay tại đó tôi chắc rằng trong tâm tưởng chúng tôi đều chung một cảm giác với nhau. Mối liên kết giữa chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Sức mạnh của fan quả thực to lớn. Quả thật, fan là nguồn sức mạnh của chúng tôi. Chúng tôi đứng trên sân khấu, chúng tôi làm fan cười, làm fan vui, dù chỉ một chút thôi nhưng tôi nghĩ là mình đang đứng sân khấu và muốn truyền đi sức mạnh. Nhưng khi nghĩ lại, fan của chúng tôi đã cho chúng tôi nhiều sức mạnh hơn là chúng tôi trao đi cho họ.

   -Đúng vậy ha.
   Chúng tôi còn khóc trong SUMMARY thứ 2 của chúng tôi nữa. Tôi đã thực hiện màn đu dây đầu tiên của mình. Ryosuke cũng lần đầu tiên làm việc với dây. Tôi chắc chắn đó là show khó khăn nhất mà chúng tôi từng thực hiện. Trong buổi huấn tập, chúng tôi đã không thực sự thành công. Tôi đoán là chưa bao giờ chúng tôi tập được hoàn chỉnh mà không ai bị sai cả. Chúng tôi luôn lo sợ vì kết quả quá tệ. Ý là làm sao mà cho khán giả xem những thứ thế này được chứ? Khi mà cố gắng thực hiện thành công buổi diễn đầu tiên, tất cả đã òa khóc. Bạn có thể nghĩ rằng những giọt nước mắt đó đã đeo đuổi chúng tôi, chỉ khi đến buổi diễn cuối cùng, nhưng chúng tôi vẫn còn lo sợ rằng buổi diễn sẽ phát sinh lỗi.

   -Cậu đã từng lo âu như thế?
   Thật may mắn khi được debut sớm nhưng về kinh nghiệm lẫn biểu diễn chúng tôi vẫn chưa hoàn thiện. Những lúc cười và cả những lúc khóc. Đó là cách chúng tôi nếm trải mọi thứ từng cái một.

   -Arioka-kun từng đề cập rằng khi mọi thứ diễn ra không thuận lợi trong SUMMARY, tin nhắn của cậu đã giúp cậu ấy vực dậy.
   Tôi hoàn toàn không nhớ luôn. (cười) Nhưng thật vui khi mà tôi đã giúp được Daiki trong khi mình thì hoàn toàn không biết gì hết.

   -Vậy có dịp nào mà cậu được các thành viên khác giúp đỡ chưa?
   Nhiều vô kể đấy chứ. Khi có màn đu dây trong SUMMARY, chúng tôi đã không có nhiều thời gian cho nó trong buổi huấn tập. Mỗi lúc luyện tập đều rất quan trọng, lúc thực hiện kĩ thuật, tôi đã nhìn các thành viên, một cách im lặng, họ cũng đang nhìn tôi, trong đôi mắt ấy khiến tôi tập trung. Lúc đó tôi nghĩ, “Mọi người đang nhìn mình. Mọi người ở đây vì mình và mình có thể làm được.”  Khi thực hiện thành công màn biểu diễn, mọi người đã nói “yay” và cho tôi một cái đập tay. Thực sự là tôi đã được ủng hộ rất nhiều từ các thành viên.

   -Nếu có một nhân tố nào khác khiến cậu vượt qua khó khăn ngoài sự có mặt của các thành viên, cậu nghĩ nó là gì?
   Đi sâu vào vấn đề này tôi chỉ có thể nói đó là vì tình yêu của tôi cho nghề. Khi nói ra những lời lẽ này thì các thành viên chính là nhân tố to lớn nhất. Khi đối mặt với lưỡng lự, e ngại, mọi người vẫn ở đó. Khi đối mặt với thất bại, các fan vẫn ở đó vì tôi. Vì vậy tôi nghĩ rằng dù cho tôi có đối mặt với khó khăn nào đi nữa vẫn sẽ hoàn thành nó, dù cho tôi có gặp bất an thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy vui. Mặc dù là không nên dựa hết và fan nhưng tôi đoán là tôi sẽ không làm được gì  ngoại trừ việc tin vào họ . (cười)

   [Từ giờ mới là một JUMP thực sự]

   -Nghĩ hơi xa thì JUMP đã và đang theo một con đường sáng lạng, nhưng khi nghe câu chuyện của cậu thì chúng tôi có cảm giác cậu đang từng bước trưởng thành trên con đường đó.
   Ngay cả bây giờ thì chúng tôi  vẫn đang từng bước tiến lên. Gần đây thì chúng tôi mới bắt đầu hiều ra ý nghĩa câu nói của Johnny san thôi.

   -Ông ấy đã nói gì?
   “You-tachi, các cậu chỉ cần làm việc mà các cậu muốn làm là được.” Ông ấy luôn luôn nói như thế. “Chỉ cần làm thứ you muốn làm” Dù rằng hiện tại chúng tôi vẫn đang làm những việc mà mình muốn làm nhưng “ liệu có được hay không khi thực hiện ý muốn riêng của chúng tôi thế này, và nhiều lúc chúng tôi còn có cảm giác lạc lối nữa. Nhưng hiện giờ thì chúng tôi đều tin vào những gì Johnny san đã nói. JUMP đang trở nên càng ngày càng giống JUMP hơn. Ngay bây giờ khi có concert chúng tôi vẫn cố gắng đặt nó vào để nói với mọi người về ý tưởng mà chúng tôi muốn gửi tới fans. Đó chính là cách chúng tôi dần dần thay đổi.

   -Ra là vậy.
   JUMP cho đến tận bây giờ vẫn là một dạng khi nghe người trong công ty bảo gì sẽ sẽ hoàn toàn “Vâng. Chúng tôi đã hiểu rồi!”.. Nhưng gần đây chúng tôi đã có thể nói với họ những thứ chúng tôi muốn làm. Tôi nghĩ đó là cách JUMP bắt đầu là JUMP từ bây giờ.



   -Làm những điều các cậu muốn làm, nói thì đơn giản nhưng thực ra rất quan trọng.
   Dĩ nhiên duy trì sự cân bằng này là rất khó. Có lần JE muốn chúng tôi làm một việc ở một trong những concert của chúng tôi. Nhưng từ quan điểm của chúng tôi, thì chúng tôi không mấy hứng thú. Biên đạo múa của chúng tôi – tôi đoán là đã đoán ra từ những cử chỉ của chúng tôi- nói thế này “Cũng sẽ có những lúc thế này. Những điều này là vì các cậu thôi. Ngay bây giờ hãy làm theo những điều được bảo.”. Việc chúng tôi muốn làm hay việc chúng tôi nên làm, thì cho đến 1-2 năm đổ lạidđâyChỉ cho đến 1-2 năm gần đây chúng tôi mới ý thức được điều chúng tôi nên làm, và điều chúng tôi muốn làm. Và thời cơ cuối cùng đã đến. Đây chính là thời điểm của chúng tôi, lúc mà chúng tôi có thể làm những gì chúng tôi  thực sự muốn. Cũng đã 6 năm kể từ ngày debut rồi, nhưng một JUMP thật sự chỉ mới bắt đầu. Các thành viên đã bắt đầu nói với nhau về những cảm giác và nói với nhau những điều muốn nói. Nó chỉ mới bắt đầu, từ bây giờ mới là một  JUMP thực sự.

[Tôi muốn nhìn thấy một viễn cảnh mà chưa một nhóm nào khác đã từng nhìn thấy, chỉ với 9 người chúng tôi]

   -Thế các câu chưa từng có những trận cãi nhau kịch liệt sao?
   Không. Nghiêm túc mà nói thì chúng tôi không cãi nhau. Đúng hơn là khi tôi và Daiki đang nói chuyện trong phòng nhạc, thì Hikaru kun xuất hiện chen giữa chúng tôi, và anh ấy chỉ hét lên “Hai đứa bây ồn quá! Bộ tụi bây là phát thanh viên hả?” rồi ảnh giận, sau đó, 2 đứa tôi cằn nhằn ảnh “tụi này đâu có nói chuyện không đâu!”(cười) Ngay cả khi việc đó xảy ra trong công việc, chúng tôi cũng chỉ nói cảm nhận thực sự về việc đó với nhau. Nhưng mà khi có biểu hiện của cãi nhau chúng tôi lại dừng. Tôi nghĩ là phần lớn thành viên là dạng người né cãi nhau càng nhiều càng tốt. Và bản thân tôi cũng vậy.

   -Vậy có lúc nào cậu chống đối không?
   Ừ, không hẳn. Có thể là khi tôi học những lớp nhỏ tiểu học, khi mà chơi với nhau trong khu vực vui chơi thì tôi vô tình làm một bạn té và bị thương. Cũng không có gì lớn nhưng nhà trường liên hệ ba mẹ tôi. Khi về nhà thì mẹ tôi khóc, “Sao con làm vậy,”. Đó là lần đầu tôi làm mẹ khóc và tôi thấy mình thật là đáng trách, điều đó dạy tôi rằng ngay cả khi bạn không cố ý, bạn vẫn có thể làm tổn thương ai đó và làm người đó khóc. Tôi đoán đó là cách tôi nhận biết mối nguy tiềm tàng và tìm cách tránh xa nó.

   -Bởi vì cậu không muốn làm tổn thương bất kì ai?
   Vâng, nhưng bây giờ thì với các thành viên, tôi không còn lo lắng việc xung đột hay cãi nhau với họ. Vì tất cả chúng tôi có thể khóc, chúng tôi còn là những người bạn có thể khóc cùng nhau.

   -Đến với những câu hỏi cuối cùng, vậy cậu có bao giờ muốn trở thành một vận động viên thể dục thay vì idol?
   Không.

   -Còn việc rời khỏi JE thì sao?
   Không, tôi không nghĩ được việc gì ngoài công việc này cho tôi. Tôi còn thậm chí chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống mà ko có JE.

   -Vậy giờ thực sự là câu hỏi cuối cùng. Cậu muốn Hey!Say!JUMP trờ thành một nhóm như thế nào?
   Nhóm như thế nào…thật khó diễn đạt thành lời. Không phải tôi muốn bắt buộc mọi người hay nhóm thành một kiểu như tôi muốn. Tôi chỉ muốn đưa JUMP tới nơi mà chưa ai từng đạt đến, tôi muốn thấy một viễn cảnh mà không nhóm nào đã từng thấy, chỉ với 9 người chúng tôi, và fan của chúng tôi. Tôi tin rằng Hey!Say!JUMP có thể làm được. Hey!Say!JUMP có thể đạt tới một viễn cảnh mà chưa ai từng thấy.


Engtran
   My dream? “To get into JE”.


--------  -So, what were you like when you were little?
   Umm…I wasn’t really shy or anything.
   -Oh.   When I was little, my parents used to hold a gymnastics class. My older sister; she’s 2 years older than me, and she used to take lessons there. I was so tiny back then I couldn’t stay back home by myself so I’d go to that gym with them waiting for them to finish up. I used to talk to all the parentals so I guess that’s why I wasn’t too shy back then.

   -Didn’t you do gymnastics?   I…well, that didn’t really come to mind for some reason. And there’s also that I started dance when I was 3 years old, and from then my world was about dancing.

   -What got you dancing?   I don’t actually remember that well, but I think it’s my mum. I recall at first, I felt that dancing was hard; I kept on moving opposite ways because of my inability to keep with the rhythm.

   -But you endured it.   I think it’s that feeling of accomplishment that you get as commitment proves to overcome your weaknesses one by one. After two years, I begged my parents to put me in with another class.

   -Then, when did you first display interest in JE?   I wonder. At first, it was that my older sister and my mum liked Sakurai (Sho)-kun, and I guess I was influenced by that. By the time I was in preschool even I liked JE, and my dream was “To get into JE”. It was right when Arashi had debuted, and I was always singing to their songs.

   -And…you and your love for Ohno (Satoshi)-kun is pretty well known.   I went to Arashi’s live when I was in Year 1 or 2. Until then I had this impression that Ohno-kun, don’t get me wrong, but I had this impression that he was that carefree guy. But then on stage, when I saw him there, dancing, he was so different, so kakkoii. I really wanted to stand on that stage, and amaze everybody like him.
   -So it was your will to audition for JE.   Yes. I sent off my resume at the end of Year 3, and my mum was so excited about it.
   -How did you feel when you were told that you passed the first stage?   A little into Year 4, the letter with all the second stage dates & locations arrived. I was so happy. I was like, “Yes!”
   -How was the audition?   I lived in Shizuoka back then, so I had to go on a bullet train with my mum-I was so nervous. I mean, they were going to judge on my dancing and everything. I didn’t really think about getting in or not getting in, but then again, I spent my life dancing since I was three, so I didn’t want to lose to other boys.
   -You auditioned for “Ninja Hattori-kun” straight after the JE audition, right?   Johnny-san came up to me and he was like, “Hey, are you interested in auditioning? Go ask your mother if you can audition.” I originally wanted to get into JE to dance, so I thought movies were totally out of the question. I was like, “Let’s go hooommmeee” “I wanna sleeeppp” “Let’s go hooooommmeee” to my mum, all whinging. But she was like, “I’ll get you a new game” so I ended up auditioning.
   -Ahahahaha   I passed the audition for the movie too, so really, it was two birds with one stone. It’s baffling when you think about it. Had I not auditioned for the movie, I may not have been here at all.
   -How was shooting for the movie?   During the filming, I lived in a hotel in Tokyo for about a month and a half. In the interview that was part of the making-of, I remember saying that it was fun, and I didn’t feel lonely at all. I pretended I was tough. Whereas actually, I was always feeling lonely, and there were times when I fell a little ill. Those times my mum came straight from Shizuoka. It was heart-warming for me, and I felt really supported.

   Yabu-kun, who was sitting next to me, hit me on the knees
   -And so, after that your activities as a Jr kept on growing?   I was still living in Shizuoka, so it was only sometimes for interviews that they called me on. So, at first I didn’t really do things like dancing behind senpais.
   -Right.   Even when they called me on for interviews, I wouldn’t have friends so I’d be just sitting there, nervous, until the photographer would call my name. I’d do my shoots, and then sit back down on that chair, shutting up to myself. The others would be used to it, so they’d be chatting and playing games.
   -Did you want someone to talk to you?   Well…not really because I’d grow even more nervous. From what I remember, there was this time when I happened to have an interview with Yabu (Kota)-kun. We didn’t have much of a conversation, but Yabu-kun, who was sitting next to me, would hit me on the knees, and I’d hit him back. I think actions like those got my to slowly blend in.
   -Were you able to see Ohno-kun through becoming a Jr.?   Once when I went to Tokyo for an interview, Matsumoto (Jun)-kun was shooting at the same studio. I went to greet him, and I told him that I loved Arashi. He asked me which song I liked best, and I said, “Tomadoinagara”-he told me I was old fashioned. I also told him that I was going to their concert in Nagoya, and he invited me backstage.
   -So you met Ohno-kun for the first time backstage of that concert?   Yes. They were all doing their make-up and everything, and as soon as I spotted Ohno-kun, Sakurai-kun came up to me and played with my cheeks and everything-I was so happy I don’t even remember what I said to Ohno-kun.
   -Hahahahaha.   After that, they let me in backstage to the Jr.’s room. All of a sudden, some guy came up to me and asked me if I knew who they were. My mum whispered in my ear that it was Kitayama (Hiromitsu)-kun-now that I think of it, that was Kitayama-kun. And Fujigaya (Taisuke)-kun was there too.
   -How did you feel about debuting back then?   At that live, I saw the all the audience from the path connecting to the stage. I aspired to walk further on the path to get to the other side, where you could get a clearer and larger view of the audience. But back then, all I wanted to do was dance, first behind senpais, eventually behind Arashi.
   I want to dance with him.
   -How did you feel about not being called on because you lived in Shizuoka?   I saw a lot of Jr.’s on TV. (Nakajima) Yuto-kun and (Yamada) Ryosuke started to dance in positions that drew a lot of attention, and I envied them. Especially when I saw Ryosuke on TV, I wanted to dance with him.
   -You moved to Tokyo when you started Middle School?   I moved because of my father’s job. I always wanted to move to Tokyo so I could do more as a Jr. It came at a great time, really. Everything is about luck and timing in my life.
   -Did your activities as a Jr. flourish after moving?
   Yes. Straight after I moved, I was called on for a rehearsal of Jr.’s concert at Budokan. I practiced as normal, and then the next day, for some reason I was put in position with the main crew of the Jr.’s. People like Ryosuke, Yuto-kun, Inoo (Kei)-chan and (Arioka) Daiki-kun were there. I was like, “EH!?” because they were all the members you saw on TV; I was so happy. Yeah, extremely happy.
   -And so your aspirations to dance with Yamada-kun were suddenly coming true.   Yes. Back then, everyone used to call Ryosuke “Yama-chan”. I wanted to befriend him, so I fooled around and called him “Kaba-chan” and he was like, “Hey, I’m gonna get angry at you” but then I’d still call him “Kaba-chan”…it was fun.
   -I’m sure it wasn’t absolutely filled with happiness, didn’t you face hardships too?   Well…I guess…it was hard keeping up with the choreography that everyone already knew, having to learn it from the top.
   -It was hard even for you?   I used take lessons about 5 times per week, so I thought it’d be easy. But actually, there was an immense amount of choreography, with so little time to remember. A Jr. needs to learn choreography to a song in 3-4 hours. Maybe even two songs. It was difficult at first, not being able to keep up with the sheer speed, even when I’ve been dancing all my life.
   -How did you overcome that?   When we got free time during rehearsals, I asked people like Ryosuke and Yuto-kun to go over the choreography with me. The choreography also differed between everyone, so it was like, ask this guy for this song, as another guy for that song.
   -That sounds troubling.   Well, I didn’t really think of it as trouble. I liked dancing, and there was that joy of being able to stand on stage that kept me going. I could finally stand on that stage.
   -How was it, being able to stand on stage for the first time at the Budokan concert?   At a rehearsal, I was fooling around with Ryosuke and I was showing-off a ballet pirouette. Our choreographer happened to see me doing it, so he was like, “Hey, what do you think about doing that in the opening?” So I instantaneously got a solo. It’s pretty incredible.
   -A sudden promotion.   In the opening, I’d go out there by myself, doing pirouettes, and I could feel the other Jr.’s and the audience thinking who the hell is this boy. But it felt good to finally stand on that stage.
   I saw the collected members, I was struck.
   -In 2007 you were chosen to be part of Hey!Say!7.   I was called on when I was dancing behind KAT-TUN, with the other 4. Johnny-san had a white board with him, and he’d write “Hey!Say!7” on it. It was as if he was saying, “This is you guys from now on.” I was so happy; it was the first time ever that I was part of a group.
   -And 6 months after that your debut as Hey!Say!JUMP was decided.   Yes. At first we were told it was just another magazine interview, but when I arrived at the meeting, there, there were the Hey!Say!7 members as usual, but there were also Yabu-kun and (Yaotome) Hikaru-kun and Inoo-chan so I thought it was strange. But then I realized that it was right before the volleyball championships, and there was that question of debuts arising within the Jr.’s. Back then Ya-Ya-Yah, A.B.C., Kis-My-Ft2, J.J. Express were the main groups in the Jr.’s, and then below them were us, Hey!Say!7. So it was assumed that one of the four groups were going to debut. I never thought it was going to be us. Because, it hadn’t even been a year since I moved to Tokyo and finally started dancing with the other Jr.’s. But as soon as I saw the collected members, I was struck. I saw the possibility of a debut.
   -And you were correct.   Apparently there were members who were told prior to that date, but I was one of those who weren’t, so I was there, curious yet excitedly aware of the situation. 
   -An unexpectedly early debut. Didn’t you feel lost?   Well, I didn’t really have time to feel lost. We had our concert at Tokyo Dome, left with the puzzling question of why we held our concert at somewhere so big. I can’t even remember what the concert was like; I was so nervous. The best I could do back then was to dance as I was trained, sing as I was told.
   -All your dreams came true at a sudden jolt.   Yes. So it was a shame I didn’t get to dance behind Arashi in the end. But then again, that’s too much to ask.
   -It may be so.   I couldn’t just give up there, so after I debuted, I told Ohno-kun I wanted to dance behind them, but he was like, “Nope, you’ve debuted, Chinen-kun.” I still wanted to do something with him. Like how Taguchi (Junnosuke)-kun and Higashiyama (Noriyuki)-san did a stage. I hope to be able to do that sort of thing with him one day.
   Whether my high school life would be fruitful, I knew it was all up to me.
   -Is there anything else in particular that you felt about debuting?   Um…well sometimes, maybe it’s just me being oversensitive, but from time to time I felt the glares from other Jr.’s. I think we all felt it. We skipped over A.B.C and Kis-My-Ft2, and all the other senpai’s we respected. There were times when they had to dance behind us, and we felt very uncomfortable and sorry.
   -Any senpai’s you were good friends with?   Tsuka-chan (Tsukada Ryoichi). Tsuka-chan didn’t just support me in acrobatic terms, but he was also took very good care of me overall. Often we went home together, and he’d treat me to a meal. It was especially touching how even after we debuted, he still treated me the same, even thought he must’ve felt something about us.
   -You debuted when you were in 2nd Year middle school. After that you went to Horikoshi High School with Yamada-kun & Nakajima-kun.   Well, to be honest, I didn’t really want to go to high school. We already made our debut. I thought that meant it was better for me to concentrate on following that single path. I thought through it until the very last minute, and I applied.
   -What made you decide so?   One thing was that people from my agency advised me to “Think about my fans”. And, I thought about it. Fans of my age. Fans of younger ages. I decided to follow this path. So I felt there was no point in going to high school. But I was only assuming there was no point, it was not an opinion deriving from experience. If, just what if someone decided not to go to high school, just because “Chinen-kun didn’t go”? Whether my high school life would be fruitful, I didn’t know, but I knew it was all up to me. That’s why I decided that if I were to go, I would do everything properly,  would go to school, and do my job.
   -I see. So, how was high school?   It was so much fun. I’m glad I went. I was separated from Ryosuke at one point, but I was in the same class as Yuto-kun the whole time.
   -What kind of memories do you have?   I was literally with Yuto-kun the whole time. And, well, maybe it’s a bit weird saying this myself, but us two were pretty straight forward and when we had volley ball for sport, we were like, “Yep, let’s do this. I mean volley ball=us.” And when we saw classmates cheating, we were like, “Let’s keep to the rules!”
   -Hahahaha.   With Yuto-kun, when we were 1st Years, there was some school event where we stayed over for 3 nights or so, and he was chosen for the male leader, nominated by our teacher. It was such a hard job that he got a little bit sick but then, even now, when Yuto-kun and I are talking, we go back to that high school sort of mood, and we feel a little reminiscent.
   -And in 2nd Year high school, you became part of NYC.   It wasn’t something you could just do, you know, be a part of two groups simultaneously, so it was great. Except, there’s only the three of us in NYC, which meant if we appeared in a TV show, the likelihood is that we’d all be having to talk-and that was nerve wracking. I’m glad Ryosuke was there with me, and it has also been a great chance for me to realize the importance of members. It’s just that even now, for most of the time our activities are with JUMP, so I genuinely feel guilty for Yuma, at the same time, I really do feel that Yuma is a very strong person.

   At times we laughed, at times we cried. That’s how we earnt everything; one by one.
   -I acknowledge that you put a lot of time and effort into everything you do.
But it seems all too fairy-tale-like hearing your story.   I guess I faced less hardships than everyone else. 80% of my achievements are consisted of luck. I’m a believer in that everyone will face the same amount of hardships not matter what; whether it be earlier in their career, or later. Even looking at JUMP as a whole, you can tell that it’s mostly just luck. We were just luckier than other groups. So I’m sure there will be many things in the future that we would have to face. I try to remind myself that we are all fighters, constantly in a battle. Most of all, I believe that we can make it through.
   -I see.   When we debuted, we weren’t very used to standing on the stage. It was like we were constantly tight-roping unlike other groups who had the experience to get over all these things. We only just made it. But as we did all these things, we had our fans with us. Looking back on it now, we cried a lot.
   -You did?   The last stage of our 2nd year tour was at Tokyo Dome. We were alone that time, unlike at our debut, and the seats were full. We saw the seats high above lighting up with pen lights, and it was so beautiful we all cried. We never said direct words, but there we finally knew for sure that we all felt the same way. Our bonds grew stronger. You know, fans are so powerful. They in fact are the source of our power. We stand on the stage so we can make them smile, cheer them up, so we can give them power. But when you think about it, our fans give us more power than we can ever give them.
   -Yes.   We all cried at our 2nd SUMMARY too. I did the trapeze for the first time. Ryosuke tight-roped for the first time. It was fully packed; I’m pretty sure that was one of the hardest shows we’ve done. At the rehearsals, we didn’t really pull it off. I guess we never actually been through a rehearsal without someone falling. We were all dreading the outcomes because the quality was so poor; I mean, how could we let our audience see this? When we managed to pull the full show off on the very first day at the very first performance, we all cried. You may think that crying comes along only with the last day. But we were so worried that this performance was going to be a failure.
   -You were that anxious?   We were lucky to have debuted so early. But that meant our experience, nor our performance were up to the mark. At times we laughed, at times we cried. That’s how we earnt everything; one by one. 
   -Arioka-kun mentioned that when things weren’t going too well for him at SUMMARY, your text helped him pull through.   I…don’t actually remember that one. But it’s warming to know that what I did helped Daiki.
   -So, do you have occasions when you were helped by your members?   Oh, countless times. When I had to do the trapeze at SUMMARY, we couldn’t spend a lot of time on it in the rehearsal. Every practice was important, and as I was about to pull off my trick, I saw my members, silent, looking at me, in my eyes, so I can concentrate. That’s when I thought, “They’re looking at me. They’re there for me. I can do this.”  When I pulled it off, my members came up to me and gave me a high-five. Really, I’ve always been supported by my members.
   -If there was another factor that allowed you to overcome your hardships, what would you say that is?   Well, if you were to really dig deep into this, I’d say it’s my love for this job. But I mean it when I say that my members are the largest contributing factor. When I face any doubts, my members are there for me. When I face any failures, my fans will be there for me. So I can continue to face new challenges, and that’s how I’ve always pulled through the hard times. Although I shouldn’t be over dependent on my fans, I guess I can’t really help but count on them.

   The real JUMP is still to come.
   -It seems as though so far, JUMP has been following some shiny path, but hearing your story it lets us see that you have done everything step by step.   It’s not to be put in past tense, we’re still moving on, step by step. We’ve only just started to grasp the meaning behind Johnny-san’s words.
   -Johnny-san’s words?   “You guys should just do what you want.” He always said so. “Just do what you want” It’s not like we held ourselves back from what we wanted to do, we were just…reluctant. Some part of us wasn’t sure whether it was the right thing to display such opinions. But now, we’re all comfortable in believing what Johnny-san has told us. JUMP became more like…JUMP. Now, when we are to have concerts, we try to put in as much as we can, telling everyone of our opinions on what we want to do for our fans. That’s how we’re changing.
   -I see.   JUMP used to be a very obedient group. Someone from JE would be like, do this, and then do that, you’ll be fine, and we’d all just nod and do as we were told. But now we’re able to tell them what we want to do ourselves. I think that’s how JUMP is going to become JUMP from now on.
   -Do what you want to do. It’s simple, but it’s also very important.   Of course maintaining that balance is hard. There was this one time when JE wanted us to do this thing at one of our concerts. But from our point of view, we weren’t all too enthusiastic on that. Our choreographer-I guess he picked it up from our body language- he just said, “There’ll be times like this. But this is for your good. For now, do as you are told to the best you can.” It’s only recently we became aware of what we should do, and what we want to do. And the time’s finally come. It’s now our time, when we can do what we really want to do. It’s already been 6 years since our debut, but the real JUMP’s only starting. Our members have started to tell each other how they feel, and say what they wanted to say. It’s only just started. The real JUMP is still to come.
   I want to see a view that no other group has seen ever before, with the 9 of us.
   -So you guys haven’t had huge fights within members?   Nope. Seriously, we haven’t had fights. It’s more like, Daiki & I are talking, and Hikaru-kun happens to be sandwiched in between us, and he just yells at us “STOP YELLING INTO MY EARS WHAT ARE YOU GUYS? SPEAKERS!?”…and Daiki & I quietly complain .Even when this stuff has to do with work, we’d tell each other how we don’t feel quite right about it, but whenever it’s about to break into an argument, we just stop. I guess it’s because most of our members are the type of people who try to avoid arguments as much as possible. I’m like that too.
   -By the way, did you have any rebellious times during your childhood?   Um…well, not really. Maybe when I was in the younger grades at primary school. When I was playing with my class mates at the playground, I accidentally made one of my friends fall over and injure themselves. It wasn’t that much of a big deal but the school contacted my parents. When I went home my mum was crying. She was like, “Why do you do this,” I never made my mum cry. I felt really guilty, and that was when I learnt that even if you didn’t mean it, you could hurt someone and make them sad. I guess that’s how I came to sense potential dangers and tried not to get involved.
   -Because you don’t want to hurt anyone?   Yes. But now, I see that with these members, I don’t have to worry about clashing in opinions and fighting over them. Because, we can all cry, not just a few, all of us are mates who can cry at that single view.
   -It’s getting to the final questions…so, have you ever considered becoming a gymnast instead?   Nope.
   -Then how about quitting JE?   No. I don’t think there’s anything else but this for me. I’ve never even thought about living a life without JE.

   -Now it’s truly the final question. What sort of group do you want Hey!Say!JUMP to be?   What sort of group…it’s hard to verbalise, really. It’s not like we want to take someone, or some group as a model to do this. I want to go somewhere no other group has ever been before, I want to see a view that no other group has every seen before, with the 9 of us, and with our fans. I believe that Hey!Say!JUMP can do this. Hey!Say!JUMP can get to a view that nobody’s ever seen.

---------------------
   Eng-trans  inluvwithhsj
   Credit:CYVC

No comments:

Post a Comment